Chương 35: Nhà thợ mộc

Đào Nhân Nhân nhanh nhẹn tháo võng trên cây xuống, rồi bỏ nó vào trong túi hành lý mang theo.

Ma lực biến mất một nửa khiến cô bất an, không lẽ nó có quan hệ với giấc mộng đêm qua sao?

Cô ăn xong bữa sáng đơn giản rồi lại vội vàng lên đường. Theo dấu hiệu từ ngày hôm qua, tiếp tục đi tới hướng đông khu rừng.

Rừng cây lá tím rất rộng, đi hết nửa ngày trời mới tới được nơi không có chúng.

Đào Nhân Nhân vẫn không nhìn thấy nhà của thợ mộc, lộ trình còn dư lại tuy không quá nhiều, nhưng cô lại hoài nghi không biết căn nhà đó có thực hay không.

Chung quanh bắt đầu có tiếng côn trùng kêu, thay thế rừng lá tím là rừng cây xanh rậm rạp um tùm, vô cùng giống với rừng liễu đỏ ở lâu đài cổ của Á Lạp Đức. Có lẽ chúng đều cùng một loại.

Từ sau khi tỉnh dậy vào lúc sáng, cô đã cảm giác được một đạo ánh mắt như có như không dán lên người mình, ngẫu nhiên vài lần cũng quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cỏ cây dưới chân bị dẫm thành một con đường nhỏ.

Sau lưng không có một bóng người nào mà chỉ có đám động vật nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện.

Đào Nhân Nhân có chút sợ hãi, theo lộ trình kéo dài, ánh mắt kia càng thêm lớn mật, thời gian dừng lại trên người cô ngày càng dài.

Đào Nhân Nhân không dám tiếp tục nhìn lại, bước đi vững vàng nhanh nhẹn ban đầu dần trở nên chậm chạp. Hơi thở cổ quái sau lưng nóng dần lên, cô sợ hãi không biết kia là người hay dã thú. Bây giờ không có Y Lạc Lai làm bạn, chỉ có mình cô lẻ loi đi tìm nơi mình hoàn toàn không hay biết, khắp nơi đầy ắp cây cối hoa cỏ kỳ quái.

Cô như một người lùn vào nhầm lãnh địa của người khổng lồ, hoặc giống như con thỏ xâm nhập vào động Alice.

Căn cứ thông tin đã biết từ trước thì đảo Sư Tâm chính là hòn đảo cầm tù tội nhân.

Tội phạm trên đảo đều là sinh vật phi nhân loại biết sử dụng ma pháp, tất cả đều thoát khỏi chủ nghĩa duy vật Marx. Cô có ý đồ tìm hiểu nguyên lý hoạt động của nhân công ma nguyên, muốn sử dụng ma pháp không cần chú ngữ mà chỉ cần tùy tâm tạo ra.

Cô cần phải nhanh thêm chút nữa, nhất định trong ngày hôm nay phải tìm được nhà của thợ mộc. Nếu Á Lạp Đức đuổi tới, chỉ với một nửa ma lực còn lại nhất định cô sẽ bị bắt.

Đào Nhân Nhân cứ thế suy nghĩ miên man tới tận chiều tối, hai luồng suy nghĩ khác nhau đại chiến trong não, chúng đều nói rằng nơi này không phải địa phương bình thường. Suy nghĩ của cô bắt đầu phân tán, có phải chuyện cổ tích trong thần thoại được lưu truyền tới nay đều có nguồn gốc của nó không? Cái gọi là kỳ tích có phải là trí tuệ của ma pháp sư tạo thành?

Đột nhiên, Đào Nhân Nhân phát hiện trước mắt có một khung cảnh khác. Nơi đó khác với rừng cây xanh lục trong rừng, đây là một ngôi nhà bằng gỗ có dấu chân sinh hoạt. Cô ý thức được hẳn là mình đã tới địa điểm miêu tả trong thư rồi.

Trong lòng nhảy nhót, biểu tình trên mặt cũng nhuốm màu vui sướиɠ, cuối cùng…cuối cùng mình cũng đã tới.

Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, rốt cuộc cái người nhìn lén cô vẫn chưa được giải quyết, mà ánh mắt đó không phải do cô tưởng tượng mà nó thật sự tồn tại.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên trong.

“Đến rồi.”

Bàn tay tái nhợt của hắn vỗ lên gò má trắng hồng của cô, hô hấp khàn khàn phảng phất bên tai, một tay khác ôm cô vào trong ngực.

“Đào tiểu thư.”