Chương 2: Người đàn ông kỳ quái

Xung quanh căn biệt thự mà Y Lạc Lai đưa cô tới là một mảnh rừng cây xanh tươi um tùm. Khi ra ngoài, Đào Nhân Nhân mới phát hiện căn biệt thự này càng giống một tòa lâu đài, nóc nhà cong màu đỏ, đỉnh chóp có một thanh sắt dài nhọn, tường ngoài màu trắng, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy là màu xám trắng.

Cây cảnh trước căn biệt thự được tỉ mỉ chăm sóc, chúng như những tác phẩm tinh xảo truyền thống Trung Quốc, ở giữa là con đường lát đá cẩm thạch nối tới cánh cổng xa nhất được điêu khắc hoa văn.

Các thiết bị điện tử hiện đại cũng không tồn tại trong căn biệt thự trên hòn đảo cô độc này, cho dù thứ đơn giản nhất như điện thoại cũng không có, chỉ có một ít bình hoa Lạc Hà được đặt trong những góc vắng.

Đây chính xác là một tòa ngục giam mỹ lệ trong thời cổ đại.

Xuất phát từ khát vọng được quay trở về nhà, Đào Nhân Nhân theo sự dẫn dắt của Y Lạc Lai đi xuyên qua rừng cây sum xuê, rồi đến bãi biển không có một dấu vết sinh hoạt của con người, tới cả rác thải cũng không tới thăm hòn đảo cô độc bị quên lãng này.

Cô thất hồn lạc phách trở về căn biệt thự, Y Lạc Lai thì đứng bên cạnh an ủi.

Đào Nhân Nhân thương tâm khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu làm ướt vạt áo của anh, anh ô nhu giúp cô xoa xoa lưng.

“Không sao, không sao, em còn có tôi.” Y Lạc Lai hạ thấp người xuống, cúi đầu hôn lên gò má của cô, nước mắt chảy ra bị anh liếʍ hôn sạch sẽ.

“Xin lỗi, tôi có chút thất thố.” Đào Nhân Nhân tránh né nụ hôn của anh, khoảng cách của hai người quá gần khiến cô sợ hãi.

Y Lạc Lai quá thân cận, chỉ cần cô có yêu cầu, gần như anh sẽ đáp ứng. Đào Nhân Nhân bị chiếu cố đần độn mấy ngày, không có thiết bị điện tử liền có cảm giác như mình đã xuyên về thời cổ đại, thời gian nhàn rỗi cũng chỉ phát ngốc một chỗ. May mắn chính là WC ở đây có bồn cầu, có vòi hoa sen để tắm, nếu chỉ có thể dùng ống nhổ hoặc WC lộ thiên thì có lẽ cô sẽ điên mất.

Cô từng hỏi Y Lạc Lai xuất thân của anh, mà anh chỉ nói mình đã phạm phải sai lầm cực lớn mới bị cầm tù trên hòn đảo này, mãi mãi không thể rời đi. Cụ thể phạm sai lầm gì thì anh không nói, mà lại xảo diệu chuyển đề tài, hỏi cô có vừa lòng quần áo đang mặc không, bởi vì không có số đo chính xác nên anh đành tự ước lượng số đo rồi làm.

Đào Nhân Nhân đột nhiên nhớ tới khi tỉnh dậy mình không có mặc quần áo, là do anh lấy ra đo sao? Hoặc là nói, thân thể của cô đã sớm bị Y Lạc Lai nhìn thấy hết? Bỗng dưng, gương mặt nhỏ đỏ hồng lên, bị người đàn ông xa lạ nhìn thân thể trần trụi của mình quá quá xấu hổ rồi.

Cô không dám hỏi vấn đề trong đầu, đành bày ra vẻ trầm mặc. Y Lạc Lai lại hỏi cô làm sao vậy, cô liền xấu hổ hỏi anh có thể học làm quần áo cùng anh không, bởi vì ngày thường quá mức nhàm chán, cô muốn tìm thêm việc để làm.

Y Lạc Lai cười nói có thể, nhưng trước đó cần có số đo cơ thể cô mới có thể làm quần áo.

Đào Nhân Nhân thẹn thùng, để anh cầm thước khoa tay múa chân trên người mình. Hai người họ cứ thế thân cận, đến nỗi cô còn cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực phả trên cổ. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng, bên trong cũng không có áo ngực, bởi vì Y Lạc Lai không biết phụ nữ cần mặc thứ đó nên cũng không làm.

Thước da dán vào trên lớp vải mỏng manh, rộng khoảng 2cm, nó cọ vào đầṳ ѵú mẫn cảm khiến Đào Nhân Nhân muốn tránh, ngay sau đó lập tức bị anh túm lại, nói: “Đừng lộn xộn.”

“Xin, xin lỗi.” Cô hổ thẹn nhỏ giọng đáp. Y Lạc Lai giúp cô nhiều như vậy, cô lại vì chút chuyện nhỏ này mà lộn xộn, thật sự là quá không nên.

Thước cuộn rời khỏi bộ ngực chuyển qua cái mông, trong một khoảng thời gian ngắn mà cô cảm giác như đã trải qua cả một thế kỳ. Thẳng tới khi Y Lạc Lai nói đã xong, cô mới dám thở phào một hơi.

Y Lạc Lai lấy ra vải dệt tinh xảo từ trong một căn phòng ở biệt thự đưa cho Đào Nhân Nhân, thời gian còn lại thì dạy cô cách làm quần áo.

Cuối cùng cô cũng có việc để làm. Vì để cảm ơn, Đào Nhân Nhân cũng nói sau này sẽ làm giúp anh một bộ quần áo. Y Lạc Lai cười cười hôn lên gương mặt cô, mái tóc dài màu xám rơi trên bả vai thon gầy. Nụ hôn bất thình lình khiến Đào Nhân Nhân thẹn thùng không thôi, cô lùi về sau vài bước, nói thẳng nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhưng Y Lạc Lai lại nói từ nhỏ mẹ anh đã dạy mỗi khi cảm ơn người thân cần cần phải hôn má hôn môi, anh rất xin lỗi vì hành động này đã mạo phạm cô, nhưng cặp con ngươi màu xám lại không có một tia xin lỗi.

Đào Nhân Nhân làm sao có thể không biết xấu hổ tiếp nhận lời xin lỗi, chỉ nói đấy là vấn đề của mình, là cô không quá thích ứng việc thân cận gần gũi với đàn ông.



Căn biệt thự rất lớn, Đào Nhân Nhân phải mất mấy ngày mới xem hết tất cả phòng ở đây. Cô muốn đi tới khu rừng rậm ngoài biệt thự nhưng lại bị Y Lạc Lai ngăn cản: “Trong khu biệt thự này em muốn đi đâu cũng được, nhưng bên ngoài thì không thể.”

“Vì sao?” Đào Nhân Nhân cảm thấy kỳ quái, trước đó không phải cũng ra ngoài rồi sao?

“Bên ngoài rất nguy hiểm.” Y Lạc Lai sờ sờ tóc cô, “Nếu em muốn ra ngoài phải nói, tôi sẽ đi cùng em.”

“Được.” Cô không dám hỏi tiếp. Kỳ thật cô phát hiện căn biệt thự này rất cổ quái, hoặc là có thể nói Y Lạc Lai cổ quái.

Rõ ràng không có người ngoài, nhưng trên bàn ăn lại luôn xuất hiện thức ăn mới mẻ, trong khi đó cô chưa từng thấy anh xuống bếp. Xung quanh biệt thự chỉ có rừng cây rậm rạp, nhưng mỗi ngày trên đầu giường luôn có đủ loại trái cây phong phú, giống như là có thổ địa ở đây đem tới.

Cô thường xuyên không thấy Y Lạc Lai, nhưng chỉ cần cô vừa gọi, anh sẽ lập tức đến.

Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào anh mà sống.



Đêm này Đào Nhân Nhân ngủ không yên ổn, cô gặp một giấc mộng, trong mộng có một giọng nói đứt quãng nói cô chạy mau, Y Lạc Lai là người xấu, anh sẽ ăn cô, anh là ma quỷ.

Cô khó chịu đỡ đầu ngồi dậy, chăn bị xốc loạn thành một đoàn, cô vẫn nhớ những lời người trong mộng nói, nhưng cô có thể chạy tới chỗ nào đây? Ở hòn đảo này cô chỉ biết mỗi Y Lạc Lai, nếu không có anh che chở, chỉ sợ không tới một ngày cô đã bị dã thú trong rừng ăn thịt.

Vì giảm bớt cảm giác không khỏe, cô cởϊ qυầи áo, trần trụi bước vào phòng tắm.

Đào Nhân Nhân có chút thẹn thùng, dạo gần đây cô thể của cô xuất hiện cảm giác rất khác thường. Mỗi sáng ngủ dậy hoa huyệt đều dầm dề nước, mà qυầи ɭóŧ đã bị dâʍ ɖị©ɧ làm ướt đẫm.

Cô không dám đưa qυầи ɭóŧ cho Y Lạc Lai để anh giặt, chỉ dám lấy một ít bồ kết vào trong phòng rồi lén lút giặt, sau đó làm bộ không có việc gì treo qυầи ɭóŧ trên sân thượng.

Người đàn ông nào đó nhìn cơ thể trắng nõn trần trụi của cô xuyên qua lớp kính đang nắm dươиɠ ѵậŧ thủ da^ʍ, trong miệng lẩm bẩm kêu tên cô. Căn dươиɠ ѵậŧ thô to bị loát động mấy trăm cái, cuối cùng run lên phun tϊиɧ ɖϊ©h͙. Mà gương mặt của Đào Nhân Nhân bên kia cũng bị nhiễm một tầng sắc thái da^ʍ mĩ.