Chương 9: Cô, chẳng qua chỉ là một người ngoài

“Thần, tại sao cô ta lại ở đây?!”

Một tiếng thét chói tai từ trong miệng Bùi Thi Thi bật ra, khiến động tác của người đang ngồi trên ghế sofa bỗng cứng đờ, lúc này, cô bất chấp mọi thứ thận trọng hay không thận trọng, không phải Thần đã nói anh và cô ta đã ly hôn rồi sao? Vậy sao cô ta còn lấy tư thế nữ chủ nhân ngồi ở trên ghế sofa?!?

An Nhiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bùi Thi Thi đang kéo vali vào trong. Vẻ mặt xấu hổ, cô đồng ý tạm thời vẫn ở trong nhà này bởi nơi đây quả thật thuận tiện hơn so với bên ngoài một chút, đối với việc dưỡng bệnh của cô cũng có lợi hơn, chỉ có điều … tại sao lúc trước Lạc Lãnh Thần không nói cho cô biết Bùi Thi Thi cũng sẽ đến đây ở?

Ba người ở cùng một chỗ, thật đúng là … kỳ quái.

Lạc Lãnh Thần nhìn Bùi Thi Thi đi vào từ cửa sau, thuận tay kéo cà vạt trắng, không kiên nhẫn nói: “Người cô ấy không khỏe, anh thay bác trai bác gái tạm thời chăm sóc cho cô ấy một thời gian, đợi đến khi cô ấy hết bệnh sẽ rời đi.”

Ngày hôm nay trong công ty xảy ra nhiều việc, trong thời gian ngắn tất cả mọi chuyện đều ập tới, sự kiên nhẫn của anh đã cạn sạch ở công ty, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Bùi Thi Thi, nhất thời liền tức giận.

Bùi Thi Thi thấy anh lộ vẻ tức giận, cũng biết vừa rồi bản thân quả thật là thất lễ, quay đầu nhìn về phía An Nhiên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ô, cô An, đơn thỏa thuận ly hôn là tự cô ký tên trước, bây giờ … ở đây dưỡng bệnh?”

Đi giày cao gót cộp cộp về phía An Nhiên, Bùi Thi Thi thấy bộ dạng cô lúng túng, cười khinh thường: “Người tới là khách, vừa rồi tôi thật quá đáng, mong cô An đây đừng trách tôi.”

Đưa tay để ngang trước mặt An Nhiên, nụ cười trên mặt Bùi Thi Thi vốn là để cho công chúng, hoàn mỹ đến không có kẽ hở, không có một chút tì vết.

Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, Bùi Thi Thi tự giấu kim, đâm cô đau rồi khiến cô nói không ra lời, chỉ có thể miễn cưỡng cười với cô ta: “Cô Bùi, tôi chúc hai người … tân hôn vui vẻ…”

Nói xong câu đó An Nhiên giống như chạy trốn chạy lên trên lầu, nhưng đã qua rất lâu, cô cảm giác như ở xung quanh đang có tầm mắt đang khóa chặt ở trên người mình.

Lưng dán vào vách tường lạnh như băng, An Nhiên không ngừng tự nói với mình, bình tĩnh … phải bình tĩnh, cô và Lạc Lãnh Thần đã kết thúc, từ lúc cô ký vào đơn thỏa thuận ly hôn, từ đó bọn họ đã không còn liên quan gì, không … cho dù là lúc trước, bọn họ cũng chưa từng là gì hết, vốn dĩ, từ đầu đến cuối, đều là như vậy.

Trong lòng thoáng đau đớn, An Nhiên cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng gấp, loại triệu chứng phát bệnh này lần nữa ập đến, tầng tầng sợ hãi vây quanh lấy cô, cho dù đã phẫu thuật xong, cảm giác này vẫn đau vô cùng, một tiếng lại một tiếng hít thởnặng nề vang lên trong hành lang không một bóng người, An Nhiên suy sụp người ngã xuống, hai tay nắm chặt thảm hoa trên nền nhà, hi vọng có thể giảm bớt cơn đau của mình một ít.

Bỗng nhiên nhớ lại, thảm lót sàn này là lúc tân hôn cô đã đi mua, khi đó cô đối với hôn nhân tràn ngập rất nhiều ảo tưởng, trong lòng mỗi cô gái đều có một cô bé lọ lem, đang đợi hoàng tử của mình đến, khi cô nhìn thấy ảnh chụp Lạc Lãnh Thần, trong hình dưới tán cây anh đào, khóe môi người đàn ông mặc áo sơ mi tươm tất hơi nhếch lên, cảm giác giống như là một ảo mộng, khi bước vào phòng tân hôn, có lẽ, vào chính lúc đó, đáy lòng cô đã thuộc về hoàng tử, đã bị Lạc Lãnh Thần lặng lẽ chiếm lĩnh.

Nghe cha nói ông muốn gả cô đi, mặc dù ở thời đại này không còn phải hôn nhân mai mối theo lời cha mẹ, nhưng cô vẫn đồng ý, không chỉ là bởi vì ánh mắt tha thiết chờ đợi và lời nói nơi sâu xa của cha cô khi đó, mà nhiều hơn là … là nụ cười nhạt kia, nhạt đến không thể tìm ra.

Ngón tay chạm nhẹ vào tấm thảm lót, đau đớn từ đầu ngón tay dường như để tiêu tan một ít đau đớn trong lòng, An Nhiên thở dốc hổn hển, tóc mai bên trán bị mồ hôi làm ướt, dính vào trán của cô, một mình cô ngồi trong bóng đêm, thở gấp.

Bên ngoài, Bùi Thi Thi tự mình xuống bếp làm mấy món sở trường của mình bưng lên bàn. Đối diện, Lạc Lãnh Thần dùng tư thế thưởng thức nhìn cô bận rộn.

Thế này, mới là cuộc sống anh muốn, từ phòng khách tới phòng bếp liền nhìn thấy người vợ hiểu biết ….Ở trong lòng, Lạc Lãnh Thần không ngừng nói, về phần tại sao nói như vậy, anh không suy nghĩ cẩn thận, cũng không nhận thức được nghi hoặc dần dần sinh ra trong lòng mình.

“Thần, thử chút xem?” Bùi Thi Thi đưa một món ăn tới trước mặt của anh, từ góc độ của cô nhìn sang, khuôn mặt nghiêng của anh chìm trong ánh mặt trời, tinh xảo giống như một tác phẩm điêu khắc được bậc thầy thiết kế tạp nên, gia thế tốt, ngoại hình tuấn tú, đàn ông như vậy mới xứng đôi với cô.

Lạc Lãnh Thần vẫn chưa tiêu tan buồn bực, gật đầu, thời điểm món ăn của Bùi Thi Thi vào trong miệng, trong đầu Lạc Lãnh Thần không hẹn mà nhớ tới hương vị nấu ăn của người kia, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn kém hơn so với món này, nhưng … hương vị lại hoàn toàn khác biệt.

“Thần?”

Bùi Thi Thi gọi một tiếng, kéo anh từ trong trầm tư ra, không tập trung, cười: “Không có việc gì.”

Bùi Thi Thi áp chế cảm giác xấu đang dâng lên trong lòng mình, lập tức cười: “Thần, em phải đi Đôn Hoàng1 quay phim, lần này đi có thể sẽ phải xa nhau vài ngày, anh … muốn đi cùng em không?”

“Đôn Hoàng?” Lạc Lãnh Thần nhíu mày, “Công ty gần đây có rất nhiều việc, hầu như đều cần anh xử lý, không thể phân thân, em tự đi một mình thôi”

“Thần …” Bùi Thi Thi không cam lòng còn muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến yêu cầu thứ nhất của Lạc Lãnh Thần đối với người con gái của mình đó là đừng mơ tưởng có thể can dự vào chuyện của anh hay chi phối quyết định của anh, lời nói tới miệng đều bị anh làm cho nuốt xuống.

Miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, Bùi Thi Thi chậm chạp ăn đồ ăn, cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là ăn không ngon.

Mãi cho đến đêm khuya, An Nhiên đều chưa từng rời khỏi phòng mình để đi xuống, cơm cô ăn đều là do người giúp việc Lạc Lãnh Thần mời tới bưng đến trước cửa phòng cho cô bưng vào ăn, Bùi Thi Thi đi đến trước cửa phòng của cô giễu cợt một chút: “Còn cho rằng đây là nhà của mình !”

Tiếng nói rất lớn, An Nhiên đang gọt táo ở bên trong chịu ảnh hưởng của cô ta, dao liền cắt vào tay, đau đớn đột nhiên mà đến khiến cô lấy lại tinh thần. Bùi Thi Thi đã đi rồi, nhưng, An Nhiên dường như vẫn có thể nghe được lời nói khinh thường của cô, nhà … Nơi này cho tới bây giờ chưa từng là nhà của mình. An Nhiên cuộn tròn ở trên giường, khi kết hôn nhà này là do nhà họ Lạc chi tiền mua, không phải của cô, bây giờ ly hôn với Lạc Lãnh Thần, một chỗ ngồi ở nơi này cũng không phải của cô… Cô, chẳng qua chỉ là một người ngoài.