An Nhiên và Lạc Lãnh Thần lại một lần nữa chia tay chẳng vui vẻ, nhìn phòng bệnh trống trải, và cả gương mặt mệt mỏi của chính mình, An Nhiên nắm chặt đơn thỏa thuận ly hôn trong tay, xế chiều hôm nay thông báo phải không? Đến lúc đó , nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên truyền thông đến, Lạc Lãnh Thần, rốt cuộc, anh sẽ nói như thế nào?
Đến chiều, An Nhiên mở TV lên, vừa đúng lúc truyền hình trực tiếp. Trong TV, Bùi Thi Thi mặc bộ váy màu trắng bằng lụa mỏng, thân hình cô ta rất đẹp, nhìn vừa quyến rũ lại có vẻ trí thức, điều An Nhiên chú ý không phải điều này, mà là Lạc Lãnh Thần đứng bên cạnh cô ta, trên mặt Lạc Lãnh Thần có nụ cười nhạt, xa cách lãnh đạm, đây là một cơ hội cuối cùng, An Nhiên tự nói với mình, nếu Lạc Lãnh Thần lựa chọn nói cho truyền thông biết anh chưa kết hôn đồng thời có ý định muốn cùng Thi Thi kết hôn, vậy thì chờ đến lúc xuất viện, cô sẽ đồng ý ly hôn.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm, cô không buông ra là một sai lầm, sau đó chỉ có thể càng tạo nên sai lầm lớn hơn, cho nên, ghìm cương ngựa trước bờ vực thẳm là hành động chưa muộn.
Có lẽ cô đã thật sự mệt mỏi, từ sau khi kết hôn với Lạc Lãnh Thần tính ra cùng lắm cũng chỉ được ba tháng, đối với cuộc hôn nhân này, cô từ một người tràn đầy ảo tưởng khát khao cho đến đầy khi thương tích như bây giờ, cô đã không còn sức lực tranh giành nữa rồi. Năm nay cô đã hai mươi ba tuổi, lại lãng phí thời gian với Lạc Lãnh Thần, đã qua cái tuổi theo đuổi tình yêu, chỉ có điều là Nguyệt lão không cẩn thận làm rối dây, sau đó sửa lại sai lầm mà thôi.
Hôn nhân tiếp tục kiên trì tới cùng, cô và Lạc Lãnh Thần cũng sẽ không hạnh phúc, chẳng thà trong lúc chưa hoàn toàn đắm chìm thì nên thả tay ra.
Trong TV, nụ cười của Bùi Thi Thi rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời rực rỡ, An Nhiên nhìn có chút hâm mộ, không thể không nói, Bùi Thi Thi quả thực là cô gái đẹp.
“Bùi tiểu thư, xin hỏi cô dự định kết hôn cùng Lạc thiếu sao?”
Có phóng viên lên tiếng, Bùi Thi Thi cười ngọt ngào, nổi bật trên màn ảnh, cho dù là khoảng cách gần như vậy trên làn da cô cũng không có chút tì vết, không có một lỗ chân lông, cũng không có mụn đầu đen .
Trên màn ảnh hiện lên hình ảnh qua lại giữa Bùi Thi Thi và Lạc Lãnh Thần, Lạc Lãnh Thần ôm thắt lưng Bùi Thi Thi: “Đúng, chúng tôi sẽ kết hôn.”
Biết rõ bản thân đã chuẩn bị kỹ nhưng khi nghe được câu này, trái tim An Nhiên vẫn co thắt mãnh liệt, cô muốn tắt TV đi, nhưng rồi phát hiện ngay cả sức cầm lấy điều khiển cô cũng không có.
Chỉ có thể nhìn hình ảnh của bọn họ ôm nhau, hạnh phúc của họ hiện rõ mồn một.
“Vậy, xin hỏi chuyện lúc trước Lạc thiếu đã bí mật kết hôn … cô Bùi Thi Thi biết không?”
Cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề này, An Nhiên cứng người, nghe giọng nói trầm thấp mang theo sự cưng chiều của Lạc Lãnh Thần từ trong TV truyền ra: “Chuyện này chỉ là tin đồn, tôi, cả đời này chỉ yêu một mình Thi Thi.”
An Nhiên nhìn anh lúc bày tỏ, chồng của cô, hiện tại đang bày tỏ với một người phụ nữ khác, sau đó, cô nhìn thấy cô ta ở trong ngực anh, cười đến là ngọt ngào, hạnh phúc.
Trong lòng có thứ gì đó sinh sôi điên cuồng, An Nhiên tắt TV, chôn đầu vào trong hai đầu gối của mình, ra sức khóc, tới ngày hôm nay rồi, cô còn lý do gì để không buông tay? Có tư cách gì để chiếm lấy danh nghĩa vợ của Lạc thiếu?!
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại tiếng khóc lớn của An Nhiên.
Lạc Lãnh Thần ở xa phát biểu thông báo, trong lòng thoáng cảm thấy chút đau đớn sắc nhọn nhưng ngắn ngủi, anh cuối cùng cũng cảm thấy được, chính mình mất đi thứ gì, thật lâu sau đó , khi anh nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô gái kia, anh mới biết được, đến tột cùng là bản thân đã đánh mất thứ gì.
Từ sau khi thông báo xong, Lạc Lãnh Thần cùng Bùi Thi Thi đi vào trong quán cà phê mà hai bọn họ từng thích nhất, vị cà phê thơm nồng tràn ngập trong phòng bố trí theo phong cách châu Âu, nhưng Lạc Lãnh Thần lại thẫn thờ nhiều lần.
Sau khi Bùi Thi Thi gọi anh vài lần không có kết quả, chạm nhẹ vào anh: “Thần?”
Sau khi xác định quan hệ của bọn họ, cô đã gọi anh là Thần mà không gọi Lạc thiếu giống như trước.
Lạc Lãnh Thần nhìn cô gái trước mắt, anh cho tới giờ vẫn luôn mong ước vợ của mình là phải như vậy, phải đẹp, thông minh, dịu dàng, biết một vừa hai phải, hơn nữa phải phối hợp, những điều này, Bùi Thi Thi đều có, nhưng … Vì sao lúc này anh lại cảm thấy khó chịu?
Bùi Thi Thi thấy tâm tư của anh không đặt ở đây: “Thần, nếu anh có chuyện phải xử lý thì đi đi, tự em cũng có thể về được.”
Biết thời biết thế, đây cũng là yêu cầu của Lạc Lãnh Thần, cho dù là đóng kịch cũng tốt, giả vờ cũng được, ít nhất, đúng là cô thể hiện vô cùng suất sắc.
Lạc Lãnh Thần áy náy nhìn cô một chút, gật đầu rời đi.
Nhìn thấy anh rời đi, trong mắt Bùi Thi Thi thoáng hiện chút ảm đạm.
Lạc Lãnh Thần trực tiếp lái xe đi đến bệnh viện, lúc đến nơi, An Nhiên đã thay xong đồ bệnh viện ra, mặc quần áo bình thường, Lạc Lãnh nhìn bộ quần áo rộng thùng thình cô mặc trên người, ba tháng, cô hình như gầy đi rất nhiều.
Mà anh cũng chú ý tới cái va li phía sau cô.
Lông mày nhíu lại, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.
An Nhiên đưa đơn thỏa thuận ly hôn đã ký cho anh: “Đây là thứ mà anh luôn luôn muốn.”
Lạc Lãnh Thần nhận lấy, ở mặt trên thấy được hai chữ thanh tú, An Nhiên, giống như tên cô, an tĩnh lãnh đạm.
Đúng lúc nhìn lên chữ ly hôn trên thỏa thuận, Lạc Lãnh Thần thấy ngực mình có cảm giác mất mát thứ gì đó, càng lúc càng mãnh liệt.
An Nhiên cười với anh, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay, cười rộ lên thực yếu ớt: “Tôi .. chúc anh và cô ấy hạnh phúc.”
An Nhiên như thể dùng hết toàn bộ sức lực mới nói xong câu này.
Cho dù không thể thành vợ chồng, cũng không nhất định phải làm kẻ thù.
“Sức khỏe của cô …” Lạc Lãnh Thần không biết vì sao chính bản thân mình hiện giờ đã lấy được thỏa thuận ly hôn lại cảm thấy nặng nề như thế, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng: “Để khi nào người hoàn toàn khỏe mạnh rồi hãy đi, bằng không … bằng không bác trai sẽ trách tôi.”
An Nhiên nghe lời của anh, mỉm cười , từ khi kết hôn, anh đều gọi ba mẹ cô là bác trai bác gái, chưa bao giờ gọi là ba mẹ.
An Nhiên rất muốn rời đi, nhưng hiện tại sức khỏe của cô cô biết, cô bây giờ mà tới trước mặt ba mẹ nhất định sẽ khiến họ nhảy dựng lên, hơn nữa, cô còn chưa nghĩ ra cách nào tốt nhất để nói tin tức mình ly hôn bất ngờ này cho ba mẹ.
An Nhiên gật đầu, đi theo Lạc Lãnh Thần về căn nhà mình mới chỉ ở ba tháng.
Quay trở lại đây, lúc này, thân phận của cô chỉ là tạm thời ở nhờ, không phải nữ chủ nhân, mà là một thân phận vợ trước nực cười.