Vài ngày sau đó, Lạc Lãnh Thần không xuất hiện nữa, mỗi ngày An Nhiên đều ngẩn người ở trong phòng bệnh . Vũ đi rồi , Lạc Lãnh Thần cũng không ở đây, bên trong bệnh viện chỉ có một mình cô, lạnh lẽo cô đơn .
Hoa quả trên đầu giường đã ăn hết từ lâu, cái túi không cuối cùng cũng bị nhân viên vệ sinh dọn đi, cái gì cũng chẳng còn.
An Nhiên bình thường đều là nhờ người khác giúp cô qua đường mua một ly trà sữa, bưng trà sữa ấm nóng ở trong tay, cảm giác ấm áp, mà mỗi lúc đó cô thường xem phim truyện chiếu trên TV , thi thoảng uống một ngụm trà sữa, cuộc sống như vậy mỗi ngày qua đ,i vài cốc trà sữa thêm mấy tập phim truyền hình, mà nhiều lúc, An Nhiên lại cười lạnh nhìn tin tức bên trong TV về sự thân mật khăng khít của Bùi Thi Thi và Lạc Lãnh Thần.
Mỗi khi đến mục này, An Nhiên đều nhanh chóng bấm chọn xem một đài khác, đến cuối cùng, giống như thể ngay cả TV cũng muốn đối địch với cô, toàn bộ phim truyền hình mà cô xem đều nhìn thấy hình ảnh Bùi Thi Thi, lúc là phim cổ trang đấu tranh chốn cung đình, khi là phim thanh xuân thần tượng, An Nhiên mới giật mình, hình như sự nghiệp diễn xuất của Bùi Thi Thi thật sự thăng tiến lên từng bước, cũng là nhờ có Lạc thiếu đứng ở đằng sau, cô ta làm sao có thể không thuận lợi cho được?
Xem một lượt các kênh, An Nhiên dứt khoát tắt TV, tựa đầu vùi vào trong gối, như vậy , cô có khóc người khác cũng không nhìn ra, Lạc Lãnh Thần không thiếu tiền, cho nên phòng bệnh cô ở là phòng bệnh cao cấp nhất trong bệnh viện, phòng to như vậy cũng chỉ có một cái giường bệnh của cô, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Cuộc sống như vậy qua một tuần, sau một tuần, Lạc Lãnh Thần xuất hiện, qua thời gian một tuần, An Nhiên phát hiện thời điểm khi gặp lại anh đã không còn tức giận nữ , có thể ôn hòa nhã nhặn nhìn anh ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn trái cây anh đặt xuống bàn.
Nhưng, nhìn, lại vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy .
Lạc Lãnh Thần cũng rất tự giác không đề cập đến chuyện ngày đó “Thế nào? Cảm giác có đỡ hay không?”
An Nhiên biết, anh nói đến chuyện vết thương của cô có thường xuyên đau không, miệng vết mổ mặc dù được xử lý vô cùng tốt sau khi phẫu thuật, nhưng nhiều lúc vẫn sẽ đau lại, mỗi lần đau đều khiến cô nhíu mày, ngay từ đầu Lạc Lãnh Thần cũng không biết, sau đó không nhịn được mà hỏi mới biết miệng vết mổ của cô đau.
An Nhiên không cười, chỉ lắc lắc đầu.
Nhìn một bên mặt hoàn mỹ của Lạc Lãnh Thần, An Nhiên có chút hốt hoảng, anh có biết hay không, anh đối với tôi như vậy sẽ khiến hi vọng đã mất đi của tôi sống lại, nếu anh không thương tôi, xin anh đừng cho tôi một chút hi vọng nào.
An Nhiên gần như có một loại xúc động muốn lao đến ôm lấy anh, hỏi anh, có phải thật sự không để ý đến cô một chút nào hay không.
Nhưng, cô không dám hỏi, bởi vì câu trả lời một khi đã ra khỏi miệng anh, cô không biết mình có thể chấp nhận hay không.
Cô giống như một con rùa tình nguyện rúc đầu vào trong mai, chầm chậm liếʍ láp vết thương của mình.
Trong lúc vô tình quay đầu lại, An Nhiên thấy được sắc mặt tái nhợt của chính mình, cô vốn không coi mình người có diện mạo xuất chúng, cứ như vậy An Nhiên cũng cảm giác mình dù bất kể thể nào đi nữa quả thực không tài nào so sánh được với Bùi Thi Thi, từng nghe một người bạn khác giới nói thế này, đàn ông đều hi vọng người phụ nữ của mình thật là xinh đẹp, mặc dù không nhất định là người con gái mình yêu nhưng ít nhất sẽ không khiến mình mất mặt
An Nhiên nghĩ một chút, từ sau khi kết hôn, hình như Lạc Lãnh Thần chưa từng đưa cô đi ra ngoài, mà bạn bè của anh, có rất ít người biết anh kết hôn, cho dù là biết, cũng chưa từng gặp cô .
Xem ra , cô là loại phụ nữ đưa ra ngoài sẽ khiến cho đàn ông mất mặt.
Lạc Lãnh Thần đã cất kĩ những đồ mang đến, chuyển một cái ghế đến bên cạnh An Nhiên.
“Có muốn uống nước không?”
An Nhiên lắc đầ : “Anh không đi sao?”
Lạc Lãnh Thần ngẩn ra: “Đi đâu?”
An Nhiên mấp máy môi, khẽ cười thảm: “Xế chiều hôm nay không phải Bùi Thi Thi thông báo sẽ đóng vai chính trong phim thần tượng sao?”
Thực ra cũng là trong lúc vô ý cô mới thấy, Bùi Thi Thi nói vào lúc đó sẽ cùng Lạc Thiếu xuất hiện, thông báo cho mọi người một chuyện quan trọng.
Mà cái gọi là thông báo đấy, chủ yếu là nhắm vào tin đồn lúc trước Lạc thiếu muốn kết hôn, Bùi Thi Thi nhỏ bé thực sự được gả vào nhà giàu có.
Là nam chính là tiêu điểm lần này, anh không có lý do gì mà không xuất hiện, bằng không, chỉ có một mình Bùi Thi Thi thì làm sao đủ sức thuyết phục?
Lạc Lãnh Thần không nói gì, xem như thừa nhận, một chút hi vọng cuối cùng trong lòng An Nhiên bị phá hủy, cô cười, thậm chí còn không phát hiện hai tay mình đã nắm chặt: “Anh tính nói thế nào? Thừa nhận chuyện mình đã kết hôn không, hay là kiên trì công bố mình vẫn còn độc thân?”
Lạc Lãnh Thần nhíu mày: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, hơn nữa cô cũng biết giới truyền thông đấy, nếu tôi nói tôi đã kết hôn, khó đảm bảo bọn họ sẽ không đào ra cô, sau khi chúng ta ly hôn cô muốn thừa nhận bao nhiêu chuyện nhảm cũng có thể được.”
An Nhiên cười lạnh, những lời này nghe như thể cũng vì cô, nhưng mà … Một khi anh thừa nhận mình kết hôn, người chịu đả kích lớn nhất của chuyện này, chỉ sợ vấn là Bùi Thi Thi.
Lạc Lãnh Thần, đến cùng là trong lòng anh thương tôi, hay là đau lòng cho Bùi Thi Thi?
“Anh sẽ xử lý tốt thôi!” An Nhiên nhắc lại, “Tôi cho anh không gian thoải mái, anh cũng nên tôn trọng người làm vợ như tôi, chuyện anh và Bùi Thi Thi, anh định thổi phồng tới mức nào?”
Sắc mặt Lạc Lãnh Thần lạnh lẽo: “Trong sự nghiệp diễn xuất không thể thiếu mánh khóe, không có tin đưa, giá trị của nghệ sĩ không thể nâng cao.”
“Mánh khóe?” An Nhiên trực tiếp lật bài ngửa,“Để một ngôi sao trẻ trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình người ta, trở thành vợ nhỏ chịu thái độ thóa mạ khinh thường của người đời … Lạc thiếu, anh cho đây là mánh khóe gì? Có đủ lớn hay không?”
Mặt Lạc Lãnh Thần đen hoàn toàn “Tôi khuyên cô nên dưỡng bệnh cho tốt, khi nào khỏi rồi , đến lúc đó chúng ta ly hôn, thỏa thuận ly hôn tôi đã chuẩn bị xong, so với cái lần trước, tôi đã thêm một số điều kiện, cho dù là ly hôn, sau này cô vẫn có thể có cuộc sống giàu có .”
Nói xong, Lạc Lãnh Thần đưa một bản thảo thỏa thuận ly hôn cho An Nhiên, An Nhiên không buồn nhìn tới, trực tiếp đem những thứ đó quăng ra ngoài: “Lạc Lãnh Thần, cút!”
An Nhiên nghĩ, đây là lần đầu tiên cảm xúc của cô không thể khống chế được, cô giống như nổi điên đánh Lạc Lãnh Thần, từ trên giường bệnh đánh tới cửa, cuối cùng nhốt anh ở ngoài cửa, không còn sức lực trượt xuống mặt đất, An Nhiên nhìn đống giấy rơi tờ tán loạn dưới đất, căm ghét nhìn chữ được in to trên đó.