Ngày hôm sau, Lạc Lãnh Thần cũng tới, An Nhiên ít nhiều gì cũng có chút được quan tâm mà lo sợ, bấm ngón tay tính toán, số lần Lạc Lãnh Thần xuất hiện trước mặt cô hai ngày này còn nhiều hơn so với những ngày trước cộng lại .
Ngày hôm nay anh mặc một bộ tây phục màu xám bạc, nhìn rất nho nhã, An Nhiên nghĩ, anh mặc quần áo gì nhìn đều đẹp. Khi anh tới, ánh sáng rực rỡ bên ngoài đúng lúc chiếu qua cửa sổ thủy tinh hắt vào một bên mặt của anh. Ở dưới ánh nắng vàng rực rỡ, ánh sáng chói rọi khiến cô khó khăn mở hai mắt, khóe môi của anh hơi nhếch lên, cười nhẹ đi về phía cô, thời gian tựa hồ như dừng lại trong nháy mắt này, An Nhiên nghĩ, cô vĩnh viễn không quên hình ảnh tươi đẹp vừa rồi.
Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng, Lạc Lãnh Thần đã đóng cửa đi tới, trên tay anh cầm một bó hoa, còn có một ít hoa quả, An Nhiên nhìn qua, phát hiện không có táo , lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thực ra, ngay từ lúc ở ngoài cửa Lạc Lãnh Thần đã chú ý tới cô, thời điểm anh thấy cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt liền thay đổi, lập tức hiện lên sự mừng rỡ vô bờ, đôi mắt sáng ngời kia khiến cho anh trong phút chốc thấy áy náy, tất cả mọi chuyện cô đều không biết chút nào .
Lúc đặt hoa quả xuống, Lạc Lãnh Thần chú ý tới trên mặt bàn còn có ít hoa quả, lại không phải là đồ anh mua hôm qua: “Có người tới thăm cô sao?”
An Nhiên muốn nói là Vu , lại sợ khó xử ở công ty liền lúng túng nói là một người bạn tốt của mình, ngày hôm qua mang theo hoa quả đến tham cô, đến thăm xong rồi rời đi luôn.
Lạc Lãnh Thần không tiếp tục hỏi, An Nhiên nghĩ, tiến được một bước như ngày hôm nay đối với anh đã xem như không dễ dàng gì, chuyện của cô, sao anh phải quan tâm ?
Lạc Lãnh Thần xoay người đúng lúc đối diện tới ý cười chua xót của An Nhiên nhanh chóng dời tầm mắt của mình, Lạc Lãnh Thần làm bộ như không nhìn thấy, nói: “Cha và mẹ xuất ngoại du lịch, tôi nghĩ chuyện cô nằm viện hay là không cần nói cho bọn họ đi, người già khó được một lần ra nước ngoài, tránh cho bọn họ phải lo lắng.”
An Nhiên gật đầu, kỳ thật chuyện này cô vốn không định nói cho ba mẹ biết, nhưng khi Lạc Lãnh Thần nói như vậy, cô vẫn cảm thấy buồn.
Lạc Lãnh Thần không biết nên nói gì tiếp, An Nhiên cũng không nói chuyện, khung cảnh ngay lập tức đi xuống, cuối cùng là An Nhiên mở TV, ý muốn làm dịu bầu không khí đi một chút.
Trong TV là một thông báo mới của Bùi Thi Thi, An Nhiên giống như gặp ma, nhìn chằm chằm màn hình. Phóng viên hỏi Bùi Thi Thi một vấn đề, hỏi cô có phải có dự định gả vào nhà giàu hay không, trên màn hình phía sau còn hài hước chèn thêm vào một tấm hình, trong đó, Bùi Thi Thi và Lạc Lãnh Thần đang ôm chặt nhau.
Lạc Lãnh Thần nhìn TV rồi nhìn An Nhiên, sắc mặt cô không chút thay đổi, không có dấu hiệu tức giận, không hiểu được trong lòng minh đang không vui vì chuyện gì, Lạc Lãnh Thần muốn giật lấy điều khiển tắt TV đi.
Đáng tiếc, anh vẫn chậm một bước, trong TV, Bùi Thi Thi thẹn thùng trả lời vấn đề của phóng viên: “Tôi và Lạc thiếu dự định đính hôn trước rồi kết hôn.”
Nhìn thấy màn hình tối đen, trong đầu An Nhiên ầm ầm nổ tung .
Mấy ngày nay, cô nghĩ rằng Lạc Lãnh Thần đã tìm được lương tâm, biết đối xử tốt với người vợ này của anh, cô nghĩ vào khoảng thời gian bị bệnh này, cô có thể cướp được Lạc Lãnh Thần từ trong tay Bùi Thi Thi .
Nhưng, người ta đã quyết định đính hôn … A, An Nhiên chỉ cảm thấy thật giễu cợt, đính hôn ? Cô là vợ còn đang ngồi ở đây, anh là chồng lại cùng người phụ nữ khác bàn chuyện đính hôn?!
Lạc Lãnh Thần nhìn cô, muốn giải thích nhưng lại không mở miệng được, ly hôn với An Nhiên , rồi cùng kết hôn với Thi Thi, cho tới nay đều là suy nghĩ của anh, điểm này, anh chưa từng nghĩ phải gạt An Nhiên, nhưng bây giờ nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, vì sao anh lại cảm thấy hối hận …
Anh nhất định là bởi vì cô bị bệnh cho nên mới không đành lòng!
Lạc Lãnh Thần đáng cố gắng trấn an suy nghĩ của mình, bất kỳ một người đàn ông phong độ nào đối diện với một người phụ nữ bị bệnh, đều không thể nhẫn tâm .
“Cô … có ổn không?” Lạc Lãnh Thần hỏi cô.
An hiên lạnh lùng nhìn anh, vẻ mặt lạnh lẽo khiến cho anh cảm thấy vô lực: “Lạc thiếu hi vọng tôi thế nào? Anh muốn tôi chết, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới được Bùi Thi Thi.”
Lạc Lãnh Thần khó mà đồng tình với nhũng lời mà An Nhiên bất ngờ nói ra này, nhìn An Nhiên, sắc mặt Lạc Lãnh Thần lạnh hơ : “Trong khoảng thời gian này dưỡng bệnh cho tốt, chuyện ly hôn, tôi sẽ không thay đổi.”
Anh nói, chuyện ly hôn vẫn sẽ không thay đổi.
Hai tay An Nhiên túm chặt ga trải giường màu trắng, mặc kệ cơn đau truyền đến từ ngực, anh nhất định phải nói cho cô biết như vậy, anh còn muốn ly hôn, chẳng lẽ không thể chờ đến khi cô hoàn toàn khỏi bệnh rồi nói anh cũng không đợi được sao?
An Nhiên cảm thấy một luồng hơi lạnh vô hạn ập tới mình, trốn không thoát được, cô cười lạnh: “Ly hôn, tôi sẽ không ly hôn! Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn!”
Lạc Lãnh Thần cũng mất đi sự bình tĩnh thường ngày, nhìn về phía An Nhiên: “Hôn nhân này cô không muốn bỏ cũng phải bỏ”
“Rầm _________”
Cửa phòng bệnh bị Lạc Lãnh Thần đóng sầm lại, nhìn bóng lưng của anh không có một chút lưu luyến, sắc mặt An Nhiên trắng bệch, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống khuôn mặt cô, An Nhiên vùi đầu ở trong chăn, cuộc hôn nhân này, cô biết làm thế nào để duy trì đây ?
Nhớ lại khuôn mặt tươi cười đầy hạnh phúc trong TV của Bùi Thi Thi, An Nhiên sờ sờ mặt mình, diện mạo của cô không thể tính là đẹp, nhiều lắm chỉ được coi là thanh tú mà thôi, còn Bùi Thi Thi, nhìn thế nào cũng là đại mỹ nữ, cô, lấy cái gì để tranh với cô ta?
Ly hôn … An Nhiên mờ mịt, cô không đồng ý ly hônrốt cuộc là bởi vì không muốn để cho cha mẹ khó chịu hay là … bởi vì cảm xúc khó hiểu đối với Lạc Lãnh Thần?
Cuối buổi, Vũ lại tới lần nữa, anh mang theo món trứng đánh An Nhiên thích nhất, nhìn thấy mắt An Nhiên sưng đỏ, Vũ kinh ngạc nói: “Em khóc à?”
An Nhiên tránh tầm mắt của anh, nói dối: “Không phải, có thể là tối hôm qua vết thương hơi đau, cho nên ngủ không được ngon giấc”
Vũ không chú ý tới sắc mặt hơi thất thần của cô, chỉ cho là cô thật sự ngủ không ngon.
“Nhanh ăn đi, vẫn còn nóng đấy” Vũ đưa trứng đánh cho An Nhiên, vuốt nhẹ mái tóc dài vài ngày chưa chải của cô, nói .
Động tác này trước kia anh thường xuyên làm, mỗi lần sờ lên tóc An Nhiên, Vũ đều cười nhạo cô, nói tóc của cô chẳng giống tóc con gái chút nào, lộn xộn, còn khó coi hơn so với tóc con trai.
An Nhiên ăn trứng đánh, trong miệng không cảm nhận được mùi vị gì.
“Đúng rồi, ngày mai anh phải đi công tác, tạm thời không thể tới thăm em” Vũ ngồi bên cạnh An Nhiên, nói với cô.
An Nhiên gật đầu, kỳ thực Vũ nói không đến cô còn có thể cảm thấy khá hơn một chút, bởi vì cô không muốn để anh chứng kiến bộ dạng này của mình bây giờ.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô không chút thay đổi, sắc mặt Vũ hơi ảm đạm, quả nhiên, cô không quan tâm.