An Nhiên phát hiện cuộc sống của cô chỉ có thể dùng hai chữ sợ hãi để hình dung, thử nghĩ mà xem, tỉnh dậy, ở trong phòng tổng thống xa hoa nhưng hoàn toàn lạ lẫm, chưa tính là đáng sợ, nhiều nhất chỉ là kinh ngạc, nhưng, khi cảm thấy trên giường có cái gì ấm áp thêm việc quay đầu lại thấy một người đàn ông không biết đến từ lúc nào đang ngủ bên cạnh, kinh ngạc hoàn toàn chuyển thành sợ hãi ngay lập tức.
Đợi khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, người này lại còn là một người mình không quen biết, tất cả kinh hãi bùng nổ trong phút chốc, biến thành một tiếng hét chói tai: “Á………”
An Nhiên nắm chặt chăn che cơ thể của mình lại, hoảng sợ nhìn người đàn ông hoàn toàn không quen biết trước mắt cô, tuy rằng khuôn mặt kia thoạt nhìn còn đẹp trai hơn Lạc Lãnh Thần, nhưng mà, vì sao bọn họ lại ngủ chung trên một chiếc giường?!
Thẩm thiếu đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc, một tiếng thét chói tai, thiếu chút đánh bật hồn phách của anh ra ngoài, con ngươi nhanh chóng nhuốm màu giận dữ, ánh mắt giống như khối băng hướng về phía phát ra tiếng thét. Có lẽ vì hét đủ rồi, cũng có lẽ là bởi vì cái nhìn lạnh lùng đủ để gϊếŧ người của anh, tiếng hét còn lại của An Nhiên bị nghẹn ở cổ họng, không dám lên tiếng.
Nhìn thấy một cô gái xa lạ, anh cũng hơi sững sờ, sau khi nhớ lại chuyện tối qua, lúc nào mới thu cơn giận lại, không chút để ý đứng dậy từ trên giường, anh vừa thắt cà vạt, vừa nói có chút không kiên nhẫn: “Tối qua cô uống say, tôi đưa cô vào đây, đây là phòng của tôi, chỉ có một cái giường.”
Bình thuờng anh nói chuyện luôn đơn giản, suy nghĩ của An Nhiên xoay chuyển, từ từ tiêu hoá lời nói của anh, tối hôm qua cô uống rượu … An Nhiên đang nhớ lại, đúng thật là cô chạy đến quán bar uống rượu, sau đó, sau đó hình như là uống say, còn về phần tiếp theo đó, cô không biết gì hết, nhưng mà, khoé mắt liếc nhìn, thấy quần áo trên người vẫn còn nguyên, và người đàn ông kia cũng không cởϊ áσ sơ mi, nhẹ nhõm thở dài một hơi, thật may.
Đi xuống khỏi giường, An Nhiên có chút ngượng ngùng: “Việc này, cám ơn anh… Tôi.…”
Thẩm thiếu xua tay, khi quay lại đã thấy anh thắt xong cà vạt, quần áo rất hợp với thân hình hoàn mỹ, vừa nhìn thấy đã thấy cả người toát lên phong độ ngời ngời, khiến cho người ta không thể không tin rằng anh không phải là người thừa lúc người khác say rượu mà làm chuyện xằng bậy.
“ Thẩm Mặc.” Thẩm Mặc vươn tay ra trước mặt An Nhiên, nói.
An Nhiên bắt tay với anh, vẻ mặt có chút phức tạp: “An Nhiên.”
Thẩm Mặc, ở thành phố này chỉ sợ không ai không biết hai chữ này, nghe nói Thẩm Mặc là cháu trai của người nào đó thường xuyên xuất hiện trên bản tin thời sự, nghe nói Thẩm Mặc là công tử của tập đoàn Thẩm thị, cũng là người thừa kế duy nhất, nghe nói, Thẩm Mặc là thái tử đồng thời đội lên hai quầng sáng nhà quan và nhà giàu có, nghe nói.…
Mấy chuyện nghe nói này nhiều không kể xiiết, ngay cả một người dân nhỏ bé như An Nhiên cũng biết, không ngờ, người đàn ông ở trước mắt lại chính là Thẩm Mặc.
“Ngạc nhiên lắm à?” Cầm khăn mặt ở trong tay, anh nhìn về phía An Nhiên, bất ngờ bắt giữ được vẻ kinh ngạc của cô.
An Nhiên gật đầu, mặt cúi xuống ửng đỏ: “Vừa rồi hình như quấy rầy đến anh, thật ngại, ngoài ra … Cám ơn anh đã đưa tôi vào đây.
Bằng không, một cô gái uống say ở bên trong quán rượu, không biết là sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
“Không cần cám ơn.” Chỉ về phía sô pha, “Ở đó có khăn mặt và bản chải đánh răng phục vụ đưa tới, cô lấy dùng đi.”
An Nhiên gật đầu, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua.
Nhưng cô lại không nhìn thấy người đàn ông đưa lưng về phía mình, nụ cười trên mặt có phần tà khí, Lạc Lãnh Thần, này này, đúng là có trò hay để xem rồi.
Ăn xong đồ ăn sáng, An Nhiên cảm thấy mình dù thế nào cũng nên xin phép về rồi, Thẩm Mặc cũng cực kỳ tao nhã cùng khăn giấy lau miệng: “Bây giờ phải đi sao?”
Đôi mắt màu hổ phách thoáng ý cười, An Nhiên gật đầu, hai má lại không tự chủ được đỏ lên: “Ừm. Ngay cả tiếng đáp ại cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Đứng dậy, bấm điều khiển mở TV, rời bàn giống như không liên quan đến mình, An Nhiên cảm thấy anh chắc đã đồng ý, cầm túi của mình định rời đi.
“Không xem tin tức hôm nay một chút sao?”
Ngay lúc cô sắp đi ra, giọng nói nam tính vang lên, hình như cô cảm thấy được trong ánh mắt kia có chút mong đợi rất rõ ràng.
An Nhiên quay đầu lại, hình ảnh chói mắt trên TV.
Tin tức giật gân nhất ngày hôm nay, trung tuần tháng sau, tổng giám đốc Lạc lãnh Thần của tập đoàn Lạc thị, cùng với minh tinh điện ảnh Bùi Thi Thi, cử hành hôn lễ long trọng.
Hôn lễ… long trọng …
Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, bịt miệng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên TV, trên đó, là cảnh quay trực tiếp, Bùi Thi Thi rúc vào trong lòng Lạc lãnh Thần, trên mặt ngập tràn ý cười xinh đẹp, còn Lạc Lãnh Thần thì lại thoáng cười, hình ảnh dừng lại, hai người đứng chung một chỗ giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
An Nhiên nhớ lại lúc mình kết hôn, khi đó, gương mặt Lạc Lãnh Thần lạnh lùng, chưa hề nở nụ cười nào, nhưng bây giờ, đôi mắt mở to, vô cùng khó chịu khiến cô chớp chớp, muốn tống khứ cái cảm giác chua xót này ra ngoài.
Càng chớp mắt, thứ tích tụ trong hốc mắt càng nhiều, cuối cùng chảy xuống.
Thẩm Mặc đứng dậy, đi đến trước mặt cô gái đang ngây dại kia, cô khóc, xem ra, cô thực sự thích người đó.
Bất ngờ lau đi nước mắt của cô, An Nhiên ngẩng đầu, trong nước mắt lờ mờ, là một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên đôi môi tinh tế của anh, không phải mỉa mai, mà giống như cổ vũ: “Cái loại đàn ông đáng chém đấy cần làm gì? Hôn lễ tháng sau … cô có muốn phá hoại nó không?”
Xoa nhẹ mái tóc rối của cô, Thẩm Mặc nói, rất lâu sau đó, anh nghĩ, cưng chiều, có lẽ bắt đầu từ khi đó.