Thời điểm nhận được điện thoại của Lạc Lãnh Thần, An Nhiên mới phát hiện, cô luôn nghĩ rằng mình không gặp Lạc Lãnh Thần nữa nhưng thật không ngờ, lại không biết là sẽ thế này.
Lạc Lãnh Thần hẹn gặp cô ở quán cà phê, khi tới quán cà phê mà anh hẹn, An Nhiên đi theo người phục vụ đang đứng đợi cô ở cửa vào trong, ở quán cà phê này Lạc Lãnh Thần có một gian phòng nhỏ riêng biệt, người phục vụ dẫn cô tới: “Cô ơi, anh Lạc đang ở bên trong.”
Đẩy cửa ra, hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của An Nhiên, bên trong cho dù là đồ trang trí vẫn như những chỗ khác, nhìn qua cũng giống như quán cà phê bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả, một cái bàn màu đỏ, bên trên đặt hai cốc cà phê, còn Lạc Lãnh Thần thì lại đang làm việc, quay lưng về phía cô.
Âu phục màu bạc ở dưới ánh mặt trời làm cho người ta chói mắt, cà vạt màu đỏ rượu khiến anh nhìn qua thêm phần điển trai hơn, thật ra, ngay cả khi Lạc Lãnh Thần mặc lên người quần áo của ăn mày cũng rất tuấn tú, An Nhiên bị ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này làm cho hoảng sợ, lập tức lắc đầu, ném ý tưởng nực cười này ra khỏi đầu.
Lạc Lãnh Thần đặt cốc cà phê sứ trắng trong tay xuống, ngón tay thon dài có lẽ bởi vì sứ trắng càng thêm vẻ thon dài trắng ngần.
Bất cứ lúc nào, bộ dạng của Lạc Lãnh Thần cũng là áo mũ chỉnh tề, nhưng An Nhiên càng ngày càng cảm thấy dưới cái xác chói mắt của anh lại là cảm giác rất u ám ở trong lòng.
“Lạc tổng,” An Nhiên ngồi vào đối diện, không có tâm trạng quanh co với anh, “Tôi tới rồi.”
Lạc Lãnh Thần ung dung khum hai tay đặt lên đầu gối mình, đối với sự nóng vội của An Nhiên, anh đã nắm chắc phần thắng rồi.
“Đi thăm bố của cô chưa?” Lạc Lãnh Thần biết rõ còn cố tình hỏi.
An Nhiên gật đầu: “Lạc tổng , tôi chỉ muốn biết, lời anh vừa nói ở trong điện thoại, là có ý gì?”
Nếu không phải bởi vì cú điện thoại ấy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bố bị người ta đánh thành thế này, ngày hôm nay, nhất định cô sẽ không xuất hiện ở đây, cô vĩnh viễn cũng không muốn lại xuất hiện cùng một chỗ với Lạc Lãnh Thần.
“Cà phê ở đây không tồi, uống thử một chút đi.” Lạc Lãnh Thần đẩy cốc cà phê đến trước mặt cô.
An Nhiên xa cách: “Lạc tổng, anh nên biết chuyện nhà tôi rất khẩn cấp, nếu không anh phải thật sự muốn giúp đỡ, vậy thì, tôi nghĩ cốc cà phê này cũng không cần uống nữa.”
“Uống cà phê trước đi.” Lạc lãnh Thần cố chấp đẩy cốc cà phê đến trước mặt cô, “Tôi thật sự có thể nói với quản giáo sắp xếp cho bác trai một phòng độc lập tốt nhất, như vậy vừa tránh khỏi việc bác trai xấu hổ, đối với sức khỏe của bác trai cũng tốt hơn.”
An Nhiên uống hết cà phê chỉ bằng một hơi: “Lạc tổng, nói về điều kiện của anhtrước đi đã.”
Cô vẫn chưa quên, anh là một người không muốn xen vào chuyện của người khác, nếu bằng lòng ra tay, như vậy, trước đó nhất định phải có điều kiện.
Lạc Lãnh Thần cụp mắt xuống, giấu đi chút ảm đạm, lúc ngẩng đầu là một vẻ ung dung: “Cũng không có gì, chỉ là … muốn cô về công ty làm việc lại lần nữa thôi.”
An Nhiên hơi kinh ngạc, cô đã chuẩn bị tốt để bị Lạc Lãnh Thần đưa ra một số yêu cầu vớ vẩn linh tinh, không ngờ lại chỉ có như vậy?
“Đừng vui quá sớm.” Lạc Lãnh Thần nhìn rõ mình trong đôi mắt của An Nhiên, tiếp tục nói: “Lần này cô về công ty, việc làm không phải những việc như lúc trước, vừa hay, hiện tại tôi đang cần tuyển một thư ký, cô, có thể cân nhắc thử xem.”
Tay An Nhiên run lên, thư ký?!
“Cô không cần suy đoán mục đích của tôi, bởi vì …” Vẻ mặt của Lạc lãnh Thần xấu xa đến mức khiến người khác nghiến răng nghiên lợi, “Đầu óc của cô cho dù có đoán, cũng không đoán được đâu.”
Tuy rằng điều anh nói cũng chính xác, nhưng An Nhiên vẫn cảm thấy hơi mất hứng, tác phong làm việc của Lạc Lãnh Thần, cô thật sự không nhìn thấu nổi.
Sau khi kết hôn, anh ta đối với cô không quan tâm không đυ.ng chạm, giống như trên đời này căn bản là không có người giống như cô tồn tại, nhưng ly hôn rồi, chuyện của cô anh ta lại để bụng như vậy, Lạc Lãnh Thần, tâm tư của anh, rốt cuộc là như thế nào?
Trước lúc Lạc Lãnh Thần đi, nói một câu: “Có đôi khi, rất nhiều chuyện cô không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy.”
Giống như, hành động bây giờ của anh.
Chỉ là bởi vì áy náy mà thôi, Lạc Lãnh Thần một bên kéo cà vạt một bên tự nói với mình, làm nhiều việc như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì áy náy mà thôi.