Lạc Lãnh Thần vừa mới nói xong , thần sắc của An Nhiên và Vũ đều cứng ngắt , Vũ có phần không thể tin nhìn về phía An Nhiên , giống như cũng muốn hỏi cô chuyện này có phải thật vậy hay không , nhưng vừa nhìn đến ánh mắt trốn tránh của An Nhiên thì không thể không tin ,
Mẹ An căn bản là không chú ý đến Vũ và An Nhiên , chỉ kéo tay Lạc Lãnh Thần thân thiết nói : “Tiểu Thần , con có thể tới thật sự là quá tốt , mẹ và bố Nhiên Nhiên còn nghĩ làm thế nào để gọi con tới.”
“Mẹ …” An Nhiên kéo tay mẹ , muốn kêu bà đừng nói thêm gì nữa , mình và Lạc Lãnh Thần đã ly hôn , bây giờ bà nói như vậy giống như là An Nhiên cô thế nào cũng phải dựa vào Lạc Lãnh Thần , nhưng mẹ An hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó xử của An Nhiên , chỉ nhiệt tình vừa nói vừa cười cùng Lạc Lãnh Thần , Lạc Lãnh Thần hôm nay cũng như uống nhầm thuốc , trước kia khi chưa ly hôn mỗi khi hắn về nhà cùng An Nhiêu đều có biểu hiện kiên nhẫn đến cực điểm , bâ giờy lại ngoan ngoãn ngồi một bên nghe mẹ nói chuyện , bộ dạng giống như thể con rể ngoan rất biết nghe lời !
“Nhiên Nhiên , “ Vũ huých tay cô “Ra đây một chút được không?”
An Nhiên thấy mẹ cũng không để ý đến cô , liền dẫn theo Vũ đi ra bên ngoài , nhưng lúc An Nhiên rời đi Lạc Lãnh Thần dường như nhìn qua một cái , An Nhiên quay đầu lại thì hắn đang nói chuyện gì đó với mẹ , bộ dạng không có một chút phân tâm .
Vũ đi tới sân thể dục ở tiểu khu nhà An Nhiên mới dừng lại , An Nhiên đi theo phía sau anh , hắn đưa lưng về phía cô nhưng An Nhiên vẫn có thể từ tâm lưng căng cứng của anh nhìn ra được anh đang tức giận .
Anh , nhất định là đang trách cô không nói cho anh biết Lạc Lãnh Thần chính là chồng trước của cô .
An Nhiên xoa xoa tay có chút bất an , nhưng vẫn cố gắng cười: “Vũ , cái này , Lạc Lãnh Thần , anh ta , là chồng trước của em .”
Nhưng Vũ vẫn không để ý đến cô , chỉ đưa lưng về phía cô .
An Nhiên lại nói thêm : “Vũ , trước đây em không nói cho anh là bởi vì dù sao anh cũng làm việc trong công ty anh ta , em sợ … hơn nữa , hiện tại em cũng đã ly hôn , không có quan hệ gì , cũng không cần phải nói … thêm.”
Vũ thật sự rất muốn quay đầu hỏi cô , chẳng lẽ cô cho là mình tức giận bởi vì Lạc Lãnh Thần ? Anh cũng muốn hỏi , nhưng không nắm chắc khi nào thì cô mới có thể xem anh là người có thể nói hết mọi chuyện thật lòng , chứ không phải chỉ là bạn cũ , khi trưởng thành chỉ là bạn bè bình thường !
Bên ngoài có chút lạnh , An Nhiên đi vội vàng không mặc áo khoác , khi một trận gió thổi qua cô hắt xì một cái thật to , chóp mũi không biết từ lúc nào đã trở nên hồng hồng .
Vũ tuy rằng đang nổi nóng , nhưng cũng không nhẫn tâm như vậy , cởϊ áσ vest của mình ra khoác lên trên người An Nhiên , An Nhiên cũng nhíu mũi mỉm cười , nụ cười kia làm động tác của Vũ không khỏi dừng lại , lập tức , anh càng lúc càng cúi thấp xuống .
An Nhiên còn đang vui mừng vì cuối cùng Vũ cũng đã bớt giận , đợi đến khi thấy có điều không thích hợp , thì đã chậm …
Trên môi ấm áp , là một hương vị hoàn toàn khác biệt với Lạc Lãnh Thần trước đây , cũng là một cảm giác hoàn toàn khác biệt .
An Nhiên ngây dại , ngay cả phản ứng như thế nào cũng quên , Vũ nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô thì trong lòng lại càng mở cờ , bàn tay to chế trụ gáy cô , không ngừng làm nụ hôn kia sâu hơn .
Khi An Nhiên kịp phản ứng thì Vũ đã cười lớn chạy về phía trước , sờ sờ đôi môi còn hơi ấm , An Nhiên cắn răng chạy đến quát lên: “Vũ , anh đứng lại đó cho em , đứng lại!”
Vũ nghiêng đầu sang nhìn về phía cô , giống như đã khôi phục lại sinh lực trước đây , chạy vô cùng nhanh , nhưng điều khiến anh vui vẻ thực sự , là khuôn mặt người đen hơn phân nửa của đàn ông đang đứng cách đó không xa nhìn hành động của bọn họ.
Vũ chạy phía trước , nếu có một ngày , anh biết rõ người kia nhưng vẫn lựa chọn hôn em , không phải vì khoe khoang , mà là vì giúp em xoá tan những thương tổn sau này.