Ngoài cửa , Lạc Lãnh Thần hai tay xách đồ bộ dạng hơi có chút mất kiên nhẫn , thấy lâu như vậy vẫn không có người nào mở cửa ra , không kìm được lại bấm chuông cửa , bên trong , An Nhiên hai tay run rẩy không có cách nào mở cửa . Với tình huống lúc này , một khi cánh cửa này mở ra , thì Vũ và anh ta …
Vũ thấy sắc mặt An Nhiên hơi không tốt , còn tưởng rằng cô đột nhiên không khoẻ , Vũ đứng lên cười nói : “Nếu em không khoẻ thì anh ra mở cửa nhé.”
“Không cần !” An Nhiên lớn tiếng doạ Vũ giật mình , nhìn thấy dáng vẻ của Vũ , An Nhiên miễn cưỡng thu hồi sắc mặt , “Không phải , ý của em là … Người khách này , anh ngồi xuống đi , hay là anh đi xem bố em đi , em … em qua mở cửa .”
Vũ có chút nghi hoặc nhìn về phía cô , An Nhiên cố gắng nặn ra một nụ cười vui vẻ , đẩy vũ đi vào bên trong : “Đi thôi , nói không chừng bố em thấy anh sẽ nói cho anh biết một số chuyện đấy ? Coi như là anh giúp em , anh cũng biết , bố của em vốn không muốn gặp lại em .”
Vũ tuy rằng vẫn nghi hoặc , nhưng cũng biết An Nhiên làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của cô , cười cười , nhấc chân đi vào bên trong , An Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi , tiếng chuông cửa lại vang lên , An Nhiên sửa sang lại y phục của mình , sau khi hít một hơi thật sâu mời mở cửa . Ngoài cửa , lạc Lãnh Thần hiển nhiên là không ngờ được người mở cửa cho ánh lại chính là An Nhiên , tay giơ lên gõ cửa liền cứng ngắc dừng giữa không trung , An Nhiên vừa nhìn thấy hắn đã nhớ tới việc Lạc Lãnh Thần làm đối với cô hôm ở khách sạn , sắc mặt hơi chuyển hồng đồng thời cũng lui lại phía sau từng bước , có ý cách xa.
“Lạc tổng.”
Lạc tổng … Đôi mắt Lạc Lãnh Thần hơi ảm đạm , nhìn vào bên trong : “Bác trai bác gái không ở nhà sao .”
Nói xong định đi vào , nhưng lại bị An Nhiên chặn ở bên ngoài , An Nhiên cũng chỉ lãnh đạm xa cách : “Lạc tổng , bố mẹ tôi hiện tại đang nghỉ ngơi .”
Lạc Lãnh Thần nhíu mày : “Sao vậy ? Không cho tôi đi vào ? Có phải ở bên trong có người không thể gặp ?”
Lạc Lãnh Thần chẳng quả định nói một câu vui đùa , nhưng thấy sắc mặt An Nhiên thoáng biến đổi , trong lòng liền hạ xuống , ngay lập tức túm chặt cổ tay An Nhiên : “Bên trong có phải có người nào đó hay không?”
An Nhiên bị hắn kéo một cái như vậy liền kêu lên một tiếng , Vũ ở trên hành lang bên trong nghe thấy tiếng hét chói tai lập tức bước nhanh ra : “Nhiên Nhiên , làm sao vậy?”
Lạc Lãnh Thần nghe tiếng nói , cũng ngẩng đầu lên , ban đầu đã cảm thấy giọng nói này rất quyen thuộc , bây giờ vừa nhìn thấy rõ ràng người từ bên trong đi ra , Lạc Lãnh Thần liền nheo mắt lại , tầm mắt đảo qua lại giữa An Nhiên và Vũ , sau một lúc lâu , hắn đột nhiên buông tay An Nhiên ra , cười lạnh : “Xem ra , tôi tới thật đúng là không phải lúc.”
An Nhiên quay mặt qua chỗ khác không đáp lại , Vũ không biết quan hệ giữa Lạc Lãnh Thần và An Nhiên , chỉ là thấy thủ trưởng của mình tự nhiên xuất hiện ở đây , sững một chút liền tiến lên : “Lạc tổng , sao anh lại tới đây?”
Lạc Lãnh Thần vẫn cười lạnh : “Vậy cậu tại sao lại ở chỗ này?”
Vũ nhìn thấy bộ dạng hắn hình như là có chút tức giận , không hiểu được nhưng cũng cười cười nói : “Tôi tới thăm Nhiên Nhiên , cùng thăm bác trai bác gái.”
Vũ thấy tay An Nhiên bị Lạc Lãnh Thần nắm có chút xanh đen , nhất thời đau lòng quên mất còn có Lạc Lãnh Thần đang ở đây , trực tiếp nắm tay cô lên mà xoa nắn : “Sao lại biến thành như vậy?”
An Nhiên vốn định quay dựa nhưng tay lại cứng đờ không thuận theo , Lạc Lãnh Thần thấy cô giống như đang hưởng thụ , chậm rãi nói : “Nhiên Nhiên?”
Mẹ An vừa đi ra , nhìn thấy Lạc Lãnh Thần ngoài cửa sắc mặt liền vui vẻ nhưng lại thấy sắc mặt Lạc Lãnh Thần hình như có chút không tốt , sau đó lại nhìn theo tầm mắt của hắn tây Vũ đang nắm cánh tay An Nhiên , nhất thời đen mặt đi qua kéo An Nhiên qua một bên , ngăn cách cô và Vũ.
“Tiểu thần , sao con lại tới đây?” Mẹ An một mặt nói một mặt đã kéo Lạc Lãnh Thần vào bên trong , bộ dạng ân cần này hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy khi đối đãi với Vũ .
“Con tới thăm bác trai .” Lạc Lãnh Thần đem lễ vật đặt lên trên bàn , nhìn thấy trên bàn còn có một ít thứ chưa kịp thu lại , hẳn là của Vũ mua .
Mẹ An gọi An Nhiên và Vũ thu dọn , sau đó cực kỳ tự nhiên vỗ vỗ Lạc Lãnh Thần : “Tiểu Thần , không phải nên gọi mẹ sao ? Tại sao lại chuyển thành bác gái chứ?”
Chén nước trong tay An Nhiên thiếu chút rơi xuống đất , nụ cười vốn cứng ngắc trên mặt Vũ theo đó dần dần biến mất , ý cười trong mắt Lạc Lãnh Thần càng đậm , nhìn An Nhiên , sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ An một lần nữa : “Mẹ”