Bố An ở nhà tự nhốt mình trong phòng , Mẹ An và An Nhiên ngồi ở trên ghế sô pha bên ngoài , nếu không phải bố An đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy không tìm được người thương lượng , chỉ sợ mẹ An cũng không gọi An Nhiên vào cửa.
“Mẹ …” An Nhiên nhìn sắc mặt mẹ vẫn không tốt , thật cẩn thận nói “Con…”
“Quên đi” Mẹ An khoát tay “Hiện tại chuyện của bố con mới là quan trọng nhất , những cái khác sau này hãy nói” Mẹ An tuy rằng nói như vậy , nhưng cuối cùng vẫn bỏ thêm một câu “Ly hôn với người đàn ông tốt như Tiểu Thần , thật không biết con nghĩ thế nào nữa , sau này a , chỉ có mình con hối hận thôi!”
An Nhiên bị mẹ nói như vậy kích động muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra , nhưng nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ mệt mỏi của mẹ cô lại nhịn xuống , bà vì chuyện của bố đã đủ phiền lòng rồi , nếu còn nói cho bà biết nguyên nhân ly hôn thật sự , An Nhiên khó có thể tưởng tượng mẹ sẽ tay không đánh Lạc Lãnh Thần thành dạng gì .
Mẹ An vừa nhắc tới chuyện bố An liền bắt đầu lau nước mắt , nghẹn lời lên tiếng nói : “Mẹ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì , ngày hôm đó bố của con lên trên khoa , chưa hết một tiết đã quay lại , sắc mặt xanh mét tự nhốt mình trong phòng , mẹ gọi ông ấy thế nào cũng không phản ứng , ban đầu mẹ cũng không chú ý ,còn tưởng rằng là bởi vì chuyện của con nên ông bị động nghiệp chê cười , cho nên cũng không để ý nguyên do , mãi đến ngày hôm qua lúc mẹ đi mua đồ ăn , vừa đi ra ngoài đã có người chỉ trỏ về phía mẹ , sau đó , mẹ cũng là từ miệng đồng nghiệp của bố con mới biết được chuyện này , không biết ai đem luận văn tốt nghiệp hồi trước của bố con ra lan truyền trên mạng , nói là năm đó bố của con ăn cắp luận văn , chuyện này sau đó bị lãnh đạo trường học phát hiện , chỉ lo đến việc xua tan áp lực dư luận bên ngoài , trực tiếp cách trức bố con mà không thèm nghe bố con nói gì , còn nói là mấy ngày này sẽ điều tra , đợi sau khi sự tình điều tra rõ ràng hãy nói.”
An Nhiên đưa khăn giấy cho mẹ : “Mẹ , đừng khóc.”
Mẹ An càng nói càng khóc lớn hơn : “Điều quan trọng bây giờ là bố con đang được mấy người trong học viện bình chọn là giảng viên ưu tú , nhưng giờ lại gây ra chuyện nà , cho dù đến lúc đó chứng minh được là luận văn của bố con không phải ăn cắp đi nữa thì chưa biết chừng người ta vẫn còn đồn đại ! Chuyện tốt không qua cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm , đến lúc đó bố con chịu nhìn đau khổ cả đời , ngay cả cái bình bầu ưu tú cũng không được!”
An Nhiên cũng biết bố mẹ của mình coi thể diện và danh hiệu nặng hơn hết thảy , khen thưởng danh hiệu bọn họ có thể không cần , nhưng lại không chấp nhận được loại chuyện mất mặt mũi này .
Mẹ An một bên khóc một bên cằn nhằn , An Nhiên chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng bà , giúp bà hồi sức .
“Mẹ , vậy … bên phía trường học bây giờ nói thế nào?”
Mẹ An khóc khóc không ít , đôi mắt đỏ lên : “Bọn họ nói chuyện này còn phải điều tra , nhưng mà con cũng biết , nếu thật sự có người gây khó dễ cho bố con , loại chuyện này còn có thể tra rõ ràng sao?”
Thần sắc An Nhiên ngưng đọng , chuyện luận văn ai có thể nói được rõ ràng ?
Mẹ An càng kéo cơn tức giận đổ lên trên đầu con gái : “Chuyện này nếu Tiểu Thần biết nhất định sẽ giúp bố con điều tra rõ ràng , cho dù có đôi lúc Tiểu Thần cũng nhìn nét mặt mà làm , chí ít nếu bọn họ ở trong bóng tối , ít nhiều thì Tiểu Thần ít nhiều còn có thể đối phó , bây giờ … Ai !”
An Nhiên tránh lời nói kỳ vọng của mẹ , ngữ khí bình thản : “Mẹ , con và anh ta dù sao cũng đã ly hôn , không có cách gặp lại.”
Mẹ An vốn nghĩ rằng cô sẽ nói tiếp những lời thuận theo mình , nhưng bây giờ căn bản là không tiếp nhận lời của bà , sắc mặt bà hơi tái đi , Mẹ An bỏ lại một câu đi xem bố An rồi liền bỏ đi .
An Nhiên ngồi trên sô pha có chút bất đắc dĩ , lời của me nói có lời gì cô nghe không hiểu chứ ? Chỉ là dạng người như Lạc Lãnh Thần , cô làm sao dám da mặt dày tìm tới hắn ? Hôn nhân thất bại , nhưng cô không thể bị mất mặt trước Lạc Lãnh Thần , huống hồ , cho dù cô thật sự đến cửa van xin , dựa vào tính tình của Lạc Lãnh Thần , chỉ sợ sẽ mang ghế dựa tới ngồi một bên nghe chuyện cười của cô , chứ sẽ chẳng ra tay cứu giúp .
An gia bởi vì chuyện này mà mấy ngày liên tiếp trong nhà đều bao phủ một bầu không khí ảm đạm , mẹ An thấy An Nhiên cũng tuyệt không nói qua hai chữ , trực tiếp đi qua cô , khiến An Nhiên khó chịu vô cùng , nhưng cô vẫn không đi làm việc thuận theo ý mẹ .
Đang lúc An Nhiên lo lắng không biết nên làm thế nào , một người ngoài dự liệu của cô lại tìm tới cửa.
“Vũ ?” Nhìn thấy người đứng ở trước cửa nhà mình , An Nhiên có chút sững sờ .
Vũ tự nhiên cười , giơ thứ đồ trong tay lên : “Không mời anh vào ngồi chút sao?”