Thẻ phòng khách sạn này còn cất trong túi quần Lạc Lãnh Thần , vốn định lấy ra để trả phòng , bây giờ liền cắm vào cửa lập tức mở ra , kéo An Nhiên sải bước đi vào .
An Nhiên không biết tại sao lại nhớ đến chuyện lúc trước , thần sắc của Lạc Lãnh Thần bây giờ cũng giống lần đó , tim rung lên , hai tay An Nhiên vịn khung cửa chết cũng không vào : “Lạc Lãnh Thần , anh , anh làm gì thế ? Buông ra !”
Tâm tình Lạc Lãnh Thần vốn không tốt , lúc này thấy cô chống đối mình như vậy , vừa rồi không phải giống như đang cùng tên con trai bộ dạng xấu xí như khỉ kia liếc mắt đưa tình sao ?
Tuy rằng lúc đấy hắn cũng nhìn ra An Nhiên không vui vẻ gì nhưng lúc này lại ngoan cố cho rằng lúc ấy An Nhiên đang liếc mắt đưa tình , lại thấy bộ dạng sợ hãi lúc này của cô , nhất thời mặt tối đi , bàn tay to lớn chặn lại trên lưng An Nhiên , sau đó lại đem ngón tay của cô từ khung cửa kéo xuống , trực tiếp ôm cô đi vào bên trong , cửa phía sau lúc này cũng tự động đóng lại .
An Nhiên đang nghĩ trước mắt phải kêu to, đột nhiên phía sau lưng chạm lên thứ gì mềm mại , để ý đến mới biết bản thân đã bị Lạc Lãnh Thần ném lên trên giường , thân thể đàn ông to lớn đã đè lên!
Sắc mặt dữ tợn của Lạc Lãnh Thần đang nhìn chằm chằm An Nhiên , hô hấp cũng ngày càng thô hơn , An Nhiên thoáng kinh hãi , trở tay định đẩy Lạc Lãnh Thần nhưng hắn đã cởi cà vạt của mình , dễ dàng đem hai tay An Nhiên kéo lên cột vào đầu giường .
“Lạc , Lạc Lãnh Thần , anh muốn làm gì?” An Nhiên nhìn thấy hắn bây giờ hoàn toàn xa lạ , giống như một dã thú đang nổi giận , đã hoàn toàn mất đi lý trí .
Lạc Lãnh Thần cột chặt hai tay của cô , lạnh lẽo cười với cô , trong mắt bắt đầu khởi động một vẻ xấu xa không cam tâm : “Làm cái gì ? An Nhiên , rất nhanh thôi cô sẽ hiểu tôi muốn làm cái gì !”
Hắn hơi nhếch khoé môi , nụ cười này khiến An Nhiên lạnh đến tận xương tuỷ , hốc mắt cô ửng đỏ , nhưng vẫn bắt buộc bản thân tỉnh táo lại , đấu lại Lạc Lãnh Thần .
“Lạc Lãnh Thần , anh mau thả tôi ra , anh như vậy tôi sẽ tố cáo anh ra toà!”
An Nhiên thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào , chỉ có thể nói như vậy .
Lạc Lãnh Thần bóp chặt cằm cô , không chần chừ , hắn lạnh lẽo lập tức hôn lên , cảm giác hơi lạnh , đã không còn mong mỏi hay kỹ xảo , thứ có chỉ là bị người đùa bỡn đến khi khuất phục .
An Nhiên muốn nghiêng đầu sang chỗ khác , nhưng hàm dưới của bộ bị hắn túm chặt , sử dụng lực đao khiến cô nhịn không được nhíu mày : “Lạc Lãnh Thần , anh , nếu anh còn vậy , tôi , tôi sẽ đi tố cáo anh quấy rối tìиɧ ɖu͙©.”
Đầu lưỡi Lạc Lãnh Thần nhẹ nhàng di động trên cánh môi cô , nghe xong lời cô liền cười , ngón tay cũng xấu xa di chuyển trên môi cô , nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve : “Quấy rối tìиɧ ɖu͙© ? An Nhiên , tôi thấy , tôi chiếm hữu cô xong rồi nhốt cô vào ngục giam cả đời cũng hay lắm , không biết cưỡиɠ ɠiαи có tính không?”
An Nhiên nghe ngữ khí của hắn giống như đang nói giỡn , nhất thời thân mình liền cứng ngắc hơn phân nửa , tâm cũng nguội lạnh đi phân nửa , cô ngơ ngẩn nhìn nam nhân trên đầu mình , đôi mắt hắn rất đen , làm cho người ta không bao giờ nhìn ra suy nghĩ của hắn , lông mày hắn là mày kiếm , khi tức giận sẽ nhíu lại một chỗ , môi của hắn luôn hiện ra ý cười châm chọc , nụ cười này chính như một cây đao đâm vào trong tim cô , khiến cô biết , cho dù như thế nào , cô cũng khó có khả năng trở thành người vợ chân chính của hắn .
“ Lạc Lãnh Thần , anh biết không ? Khi gả cho anh , tôi từng ảo tưởng về rất nhiều chuyện , nhưng khi đó , lại một mình chưa tới ba ngày anh đã muốn ly hôn …” Khoé môi An Nhiên trắng bệch có chút chua sót lại bất đắc dĩ cười , nở rộ dưới đầu ngón tay của hắn , khiến hắn không kìm được thu hồi tay của mình .
“Đối với hôn nhân , nguyên nhân lớn nhất tôi muốn duy trì là bởi vì tôi không muốn mất đi cái cớ cuối cùng để đứng bên cạnh anh , cho dù ở trong mắt anh vĩnh viễn không thấy tôi , anh biết không , bởi vì yêu , tôi để bản thân mình hèn mọn nhất hiện ra trước mặt anh , ha ha , nhưng mà , cho dù như vậy , anh cũng không buồn liếc mắt nhìn một cái.”
Một đôi mắt hờ hững , luôn làm trái tim nhiệt tình của cô từng chút từng chút một lạnh đi , cuối cùng , cũng không thể tiếp tục kiên trì.
“Lạc Lãnh Thần , la anh muốn buông tay , tôi đây thanh toàn cho anh , nhưng bây giờ anh đang làm cái gì đây ? Anh đặt Bùi Thi Thi ở vị trí nào?”
Cô yên lặng nằm trên giường , toàn thân đều mềm nhũn đi , cố gắng muốn bức nước mắt thu về , cả người tản ra sự đau buồn.
Đôi mắt đỏ rực của Lạc Lãnh Thần có chút khôi phục , hắn đang làm gì đây ?
“Lạc Lãnh Thần , có lẽ , không bao lâu nữa chúng ta đều có gia đình của chính mình , anh có vợ , tôi có chồng …”
Máu đỏ , lại bò lên con ngươi đàn ông , hắn cúi người xuống như con báo săn mồi , ngón tay lành lạnh tham lam chiếm hữu môi cô , nhẹ nhàng ép xuống trước mặt : “Cô nói , cô còn tính kết hôn , sao?”
Vẻ tức giận trong mắt hắn khiến An Nhiên lại lộ ra sự hoảng sợ , cũng chính sự hoảng sợ này , thành công dẫn đến lửa giận nơi hắn , hắn cười tà: “Vì sao phải như vậy ? An Nhiên , tôi cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy , có điều .. tôi rất thích kéo cô cùng vào địa ngục.”