Phim truyền hình Lặc Gia quay lần này là về nhân vật Đổng Ngạc Phi* nổi danh trong lịch sử, về thân thế của nàng cho tới bây giờ cũng vẫn là một tấm màn bí ẩn, đối với thân phận của nàng ở trong lịch sử cũng được phỏng đoán nhiều, đoàn làm phim lần này chọn đóng một phiên bản cũ về nàng là danh kỹ Giang Nam Đổng Tiểu Uyển, vì tuổi tác hai người này chênh lệch nhau khá lớn, cho nên đoàn làm cố ý xem nhẹ vấn đề tuổi tác, cố gắng thay đổi những điểm nhạy cảm, để cho người xem coi nhẹ điểm này. Lúc An Nhiên đến đoàn làm phim là lúc tám giờ sáng đúng, đây là thời gian đã hẹn trước với Lặc Gia, lúc này đoàn làm phim còn đang chuẩn bị cho bối cảnh nào đó, An Nhiên vừa bước một bước vào là đã thấy được những diễn viên mà cô vẫn hay thấy trên TV, trong đó còn có một diễn viên cô vô cùng yêu thích, An Nhiên kích động không thôi, đang lúc xung quanh lộn xộn, chẳng biết Lặc Gia nhảy ra từ chỗ nào, vỗ sau lưng An Nhiên, khiến An Nhiên hoảng hốt, nghiêng đầu sang chỗ khác mới nhìn ra là Lặc Gia, An Nhiên vỗ nhẹ ngực: “Lặc Gia, anh làm tôi sợ muốn chết!”
Lặc Gia cười hì hì để lộ hàm răng trắng giống y như một cậu học sinh lớn đầu, cực kỳ thật thà phúc hậu.
An Nhiên rất khó tưởng tượng, người đứng trước mặt mình lúc này nhìn qua vô cùng bình thường, giống như anh trai lớn nhà bên lại là người được giới đạo diễn gọi là đạo diễn thiên tài, Lặc Gia.
Lặc Gia gãi gãi đầu, sau đó chỉ ra phía sau An Nhiên: “Cô đi hóa trang thay quần áo trước đi, sau đó soi gương thử xem, đợi nhân viên khác của đoàn làm phim đến xem thử, nếu OK, là chúng ta có thể bắt đầu ghi hình.”
Lặc Gia nói xong, kéo một nam sinh nhỏ bé gầy tong teo đến trước mặt An Nhiên: “Đây là Hầu Tử, là trợ lý của cô ở đây, có chuyện gì cô tìm nó là được, nó là em trai tôi, cô không cần khách khí với nó, có việc gì dùng được thì cứ việc nói.”
Lặc Gia nói như súng liên thanh, An Nhiên gật gật đầu, sau đó đi cùng Hầu Tử đến phòng thay đồ.
Hầu Tử… An Nhiên nhìn bóng lưng gầy tong teo của nam sinh này, cười, đúng là giống con khỉ** thật!
Hầu Tử nghiêng đầu quá mức, đang nghĩ muốn nói An Nhiên đến phòng thay đồ thì thấy An Nhiên cười, An Nhiên bị hắn bắt gặp, có chút chột dạ tránh tầm mắt của hắn, Hầu Tử dường như cũng hơi xấu hổ, quên mất trước mắt mình chính là phòng thay đồ, thẳng tay đẩy cửa ra, vì thế …
“A, cái đồ háo sắc này!”
“Rầm!”
“Á!”
Ba tiếng động gần như phát ra cũng một lúc, tiếng thứ nhất là khi Hầu Tử đẩy cửa phòng thay đồ ra, cô gái vừa dùng đồ linh tinh che đi người mình vừa phát ra tiếng hét chói tai, tiếng thứ hai, là cửa phòng thay đồ bị đóng lại, tiếng thứ ba, là tiếng của Hầu Tử bị cửa đập trúng mũi.
An Nhiên hơi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả mọi chuyện, quá trình xảy ra quá đột ngột nên tiếng cười của cô cũng không kịp ngừng … Liền như vậy, bật cười vô cùng thoải mái …
Lặc Gia ở xa đang răn dạy và quở mắng diễn viên nghe tiếng cô cười khoan khoái, không kìm được nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vẻ tươi đẹp kia, tựa hồ giống như điêu khắc, khắc vào trong tim anh.
Hầu Tử cũng hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm An Nhiên, mãi đến khi An Nhiên có vẻ ngượng ngùng, lúc này hắn mới kịp phản ứng di chuyển tầm mắt của mình, xấu hổ gật đầu với An Nhiên, Hầu Tử nói: “Chỗ này chính là phòng thay đồ, cô vào đi, tôi, tôi đi trước.”
Hầu Tử vừa quay đầu liền nhe răng trợn mắt che cái mũi sưng đỏ của mình: “KAO! Đồ háo sắc sao? Sói háo sắc đến phát bực !Khuôn mặt đẹp như vậy cũng bị đập hư rồi!”
Cuối cùng, dường như hắn còn cảm thấy chưa đã cơn nghiện, lại bỏ thêm một câu: “Phung phí của trời!”
An Nhiên nghe được tiếng hắn nói thầm dọc đường, nhưng thực ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng oán hận đó, lại cười, Hầu Tử này còn giống một đứa bé hơn cả Lặc Gia.
Nhưng khi khép lại cửa phòng thay đồ, rốt cuộc An Nhiên cũng không cười nổi được nữa.
Ôm quần áo trong tay, đốt ngón tay vốn bạc màu trở nên trắng bệch.
…….
Chú thích:
*Đổng Ngạc Phi (1639 – 1660): Là người Mãn chính Bạch Kỳ trong Bát Kỳ, con gái lớn của Ngạc Thạc, từng giữ chức nội thị đại thần nhà Thanh. Bà vô cùng xinh đẹp, thông minh hiền dịu, quê ở Liêu Ninh, lưu vực sông Đông Giai, mẹ là người Hán. Bà được Hoàng đế Thuận Trị vô cùng sủng ái, sau khi chết được truy phong là Hiếu Hiến hoàng hậu, mặc dù Hoàng hậu Hiếu Chương của ông vẫn còn đang tại vị. Thuận Trị phong cho con của Đổng Ngạc Phi làm Vinh Thân vương (thậm chí đã từng định lập làm Hoàng thái tử). Khi Hoàng đế Thuận Trị qua đời (1663), Đổng Ngạc Phi được hợp táng gần Thuận Trị tại Hiếu Lăng thuộc khu Đông Thanh Lăng (Tuân Hoá, Hà Bắc). Bà thường bị nhầm với Đổng Tiểu Uyển, một kỹ nữ sống vào cuối thời nhà Minh, đầu thời nhà Thanh.
**Con khỉ: Hầu Tử có nghĩa là con khỉ, ý của An Nhiên là Anh Hầu Tử này người cũng như tên, giống con khỉ.