Ngày hôm sau An Nhiên tới công ty, tự tay nộp đơn xin từ chức cho trưởng phòng, cô là một nhân viên quèn muốn từ chức, về cơ bản chỉ cần nói một tiếng với trưởng phòng, trước kia từng có đồng nghiệp từ chức cũng làm như vậy, có điều lúc này trưởng phòng thế nào cũng nói quy định của công ty đã được sửa đổi, không thể chấp thuận cho cô nghỉ việc, nói mình đã không còn cái quyền cho ai nghỉ thì nghỉ kia, nếu cô muốn từ chức chỉ có thể đi tìm Lạc tổng.
“Tìm Lạc tổng?” An Nhiên hơi lặng đi, Lạc Lãnh Thần… Nhớ đến tối hôm qua, mặt cô lại bắt đầu đỏ một cách bất thường, có điều cũng may trưởng phòng lại không hề chú ý tới, chỉ ngáp một cái sau đó mới nói: “Ba giờ sáng hôm nay, Lạc Tổng đột nhiên gọi mọi người tới họp, nói là từ hôm nay trở đi tất cả những người muốn từ chức nghỉ việc, nhất định phải tự mình nói với sếp Lạc, các trưởng phòng khác cũng không có khả năng đó.”
Giống như An Nhiên, ông cũng đang nghi ngờ là vì cái gì mà đang yên lành Lạc Tổng lại phải họp lúc nửa đêm, hơn nữa vừa nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Lạc Tổng thế mà đen như đáy nồi, nhưng bất kể có nói thế nào đi chăng nữa bây giờ ông cũng không thể tự tiện cho người khác từ chức.
“An Nhiên, cô phải đi một chuyến tới văn phòng Lạc tổng đi , nói với anh ấy một tiếng hẳn là sẽ tốt hơn.”
An Nhiên gật đầu, rời khỏi phòng trưởng phòng, ở công ty của Lạc Lãnh Thần, đãi ngộ cũng thuộc loại tương đối khá, không thiếu một viên chức nhỏ, lúc tuyển người hàng năm đều có một số lượng lớn người muốn chen chúc vào trong bằng được, cho dù cô có rời đi, đối với công ty mà nói cũng giống như là thiếu một phân tử trong không khí thôi.
Ở trong thang máy An Nhiên cầm đơn xin nghỉ việc trong tay thiếu tự nhiên, bắt đầu đổ mồ hôi, cô nhìn một chút, trong thang máy này quả thật không có gì đáng ngờ, nhưng vì sao cô lại cảm thấy như có một đôi mắt đang ở trong tối nhìn mình?
Giờ phút này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Lạc Lãnh Thần cầm một ly cà phê tinh tế uống, màn hình máy tính trước mặt hiện lên ánh sáng mờ mờ, nhìn thấy người trong thang máy kia, Lạc Lãnh Thần buông cà phê, nhíu mày.
Nụ cười bên môi còn chưa biến mất, bên ngoài liền vang lên một tiếng đập cửa, An Nhiên cảm thấy mình trái tim vốn bình tĩnh bắt đầu đập rất nhanh theo động tác gõ cửa, hít thở sâu một hơi sau đó An Nhiên mới đi vào.
Đồ trang trí bên trong cũng không có gì khác lần trước, An Nhiên vẫn ngồi ở trước anh, nộp đơn xin phép nghỉ việc tới trước mặt Lạc Lãnh Thần, An Nhiên nhìn anh: “Lạc tổng.”
Anh ngồi đối diện cô, anh mặc quần tây màu cà phê, áo sơ mi của anh chỉ cài mấy cúc ở phía dưới, ở trên lộ ra xương quai xanh và bờ ngực tinh tráng, An Nhiên rời tầm mắt đi, âm thầm chán nản quay đi nhìn chỗ khác.
Lạc Lãnh Thần nhanh chóng xem qua đơn từ chức một lần: “Cô muốn thôi việc?”
An Nhiên gật đầu, anh ném đơn xin từ chức ngay trước mặt cô, người hơi nghiêng về phía trước, hai tay vô cùng tự nhiên đan chéo đặt lên bàn: “Cô nói thử nguyên nhân xem nào.”
An Nhiên bị động tác này của anh làm cho sợ tới mức dựa về phía sau, bộ dạng anh nhìn thật nguy hiểm, hơn nữa dựa vào gần quá, mùi trên người anh liền ngang ngược vây lấy cô, như vậy cô càng không yên tâm.
Ánh mắt hiện tại anh dùng để nhìn cô, An Nhiên cảm thấy còn khẩn trương hơn so với lúc thi vấn đáp tốt nghiệp đại học, miễn cưỡng nín thở, cô mới lên tiếng: “Lạc tổng, tôi không thích hợp với công việc này, hơn nữa, tôi cũng không thích công việc này là mấy.”
Trước kia cô đồng ý đến công ty là vì cha mẹ Lạc Lãnh Thần có ý muốn cho cô chức vị này, nếu cô không đến cũng như không nể mặt mấy cụ, không thể nào nói nổi, hơn nữa cô ở nhà cũng không có việc gì làm, cho nên mới phải đến công ty. Trên thực tế công việc rườm rà cùng báo cáo này luôn khiến cô đau đầu.
Lạc Lãnh Thần không nói gì, chỉ nhìn cô, giống như đang suy nghĩ lý do cô nói, đột nhiên, anh cầm từ trong ngăn kéo ra một thứ: “Cho cô.”
Đó là một tấm chi phiếu, An Nhiên cũng không nhận: “Lạc tổng?”
Lạc Lãnh Thần cầm tấm chi phiếu đặt lên trên bàn, người lại một lần nữa lùi về nơi bóng tối kia, khiến cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn: “Đây là số tiên cô nên nhận được, sau khi ly hôn cô có lẽ cần dùng đến.”
Có lẽ, cũng là chút đền bù cuối cùng mà anh nghĩ ra, đây là kết cục tốt nhất anh suy nghĩ cả buổi tối.
An Nhiên đang muốn đem chi phiếu trả lại cho anh, ding ding một tiếng, là Lạc Lãnh Thần nhận mail, nhưng anh dường như ngay cả nhìn cũng không thèm đã xóa ngay thư đó luôn.
“Được rồi, đến lúc ly hôn cô có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu tôi, về phía bác trai bác gái, đợi họ đi du lịch trở về, tôi sẽ đến tạ lỗi với họ.”
Tạ lỗi … An Nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đem tờ chi phiếu trả lại cho Lạc Lãnh Thần: “Lạc tổng, tôi nghĩ, cái này tôi không cần.”
Cuối cùng, An Nhiên vẫn rời đi, tấm chi phiếu kia lặng lẽ đặt trên bàn Lạc Lãnh Thần, anh nheo mắt lại, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thẳng cô gái kết hôn cùng mình ba tháng này, dáng người cô khá nhỏ xinh, trong trí nhớ hai tay cô luôn cầm một thứ gì đó cười với anh, đôi khi là đồ ăn vừa mới làm, có lúc lại là đồ dùng anh cần, cô vô cùng yên lặng, thời gian ở bên cạnh anh gần như đều không nói lời nào, cô cũng rất biết nhẫn nại, mỗi lần tin tức tình cảm qua đường của anh xuất hiện, cô đều không làm ầm ĩ, tuy rằng nhiều khi anh cố ý nói người ta tuồn ra những tin chẳng có thật chỉ vì muốn cô chủ động lựa chọn ly hôn.
Nhưng hiện giờ, tất cả đều đúng như ý nguyện của anh, anh ly hôn, kế tiếp là có thể cưới được người vợ mà anh trước giờ đều cho rằng là tốt đẹp. Nhìn màn hình tối đen, lông mày nhíu thật chặt, anh nghi ngờ, không vui sao?
Trong văn phòng yên lặng, không ai có thể cho anh đáp án.
Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, An Nhiên kéo hành lý đi ra từ trong khách sạn, cô gửi vài thứ cho ba mẹ, còn có một vài cách thức liên hệ khi cấp bách, nội dung chủ yếu chính là cô muốn đi ra ngoài giải tỏa tâm trạng một chút, cũng nói họ không cần lo lắng cho cô.
An Nhiên tìm một ngôi nhà, là một một ngôi nhà một tầng ở vùng ngoại thành, cô luôn thích ở phòng như thế này, không phải lên tháng máy mỗi ngày, nhà này chỉ có một tầng, còn có một khoảng sân không lớn cũng chẳng nhỏ, bên trong trồng một ít hoa cỏ và cây ăn quả, thỉnh thoảng An Nhiên có thể tưới nước cho chúng.
Nơi này tuy rằng cách nội thành hơi xa, nhưng người ở xung quanh đây đều tự mình bán nhiều thứ, vừa mới mẻ lại không có thuốc trừ sâu, so với thứ mua ở siêu thị hay ngoài chợ thì tốt hơn rất nhiều.
An Nhiên vừa mua một con cá tươi sống về, vừa đi vào sân liền bất động, trong sân, một bóng người tuấn tú đang đứng dưới giàn nho của cô, ánh mặt trời nhiều màu chiếu lên trên áo khoác bạc của anh, vô cùng rực rỡ.