” Tiểu Long! Dù cho là lấy bất cứ lý do gì đi nữa, ta cũng muốn cứu ngươi sống lại, ngay lúc này! Ngày đó bên trong Hải Vân Sâm Lâm ta nợ ngươi một hồi ân nghĩa, trong Tử Vong Hạp Cốc dưới sự truy sát của Thủ Cung Thi Nô, ngươi nắm chặt tay ta một bước không rời! Ta càng không thể nói rõ phần tình cảm này chỉ là thân tình, ân tình..Hay nhân nghĩa! Bất quá, ta nhớ có lần ngươi gọi ta một tiếng Uyển nhi.
Bản tính ta vốn dĩ băng lãnh, thế nhưng ngươi đối với ta cũng lạnh nhạt vô cùng, nếu nói là bằng hữu! Đúng, chúng ta tất nhiên là bằng hữu, còn nếu không phải thì ta càng không biết nên đặt tên thế nào cho thứ cảm xúc mơ hồ này! ” Nội tâm chua xót, Công Tôn Uyển âm thầm tự vấn.
” Minh Lâm! Ta muốn dùng bảy phần máu huyết của mình để đi hồi sinh hắn! ” Ngưng một chút, nàng thoáng đảo mắt nhìn Vũ Thiên Long, sau đó trầm mặc nói.
” Ngươi điên rồi, lấy đi bảy phần máu huyết đồng nghĩa với cái chết! ” Thiết Trụ kinh hãi, lớn giọng quát.
” Là ta tự nguyện! ” Công Tôn Uyển cắn chặt môi, nàng thở dài một hơi, cũng không thèm đi quan tâm đến cảm xúc của chúng nhân, lúc này ánh mắt mơ màng mang theo bảy phần mong đợi nhìn lấy Minh Lâm.
” Vì cớ gì? Nếu ta là Thiên Long, ta cũng không muốn thấy ngươi phải làm ra hành động ngu xuẩn đến vậy! ” Hai huynh đệ Võ gia chua xót nói.
” Tiểu nha đầu! Ngươi! ” Tam Linh vừa nghe liền thảng thốt đồng thanh.
” Ý ta đã quyết, không vì lý do gì cả, đơn giản chỉ là ngày đó chúng ta nợ hắn ân tình, hôm nay cũng đến lúc đem ra hồi báo! ” Công Tôn Uyển dứt khoát nói, nhãn thần lập tức liền trở nên nhu thuận, dung nhan kia mặc dù kiều mị, đáng yêu, bất quá trong thanh âm có thể nghe ra rõ ràng sự thê lương cùng chấp nhất, nàng liếc mắt nhìn Vũ Thiên Long.
” Tiểu chủ nhân này mới có bao nhiêu? Hài tử mười tuổi a! Vậy mà có nữ nhân cam tâm vì hắn đi đặt cược cả tính mạng, riêng phần bản lĩnh này, Kê gia thật thà thừa nhận! Ta không bằng rồi! ” Tiểu Kê nội tâm cảm khái.
” Đây không phải chuyện đùa! ” Tiểu Tượng trước sau thủy chung vẫn trầm ngâm, lúc này bất ngờ lên tiếng.
” Ta không đùa! ” Công Tôn Uyển nghiêm nghị nói.
” Các ngươi yên tâm, ta cam đoan Công Tôn tỷ tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, bất quá…! ” Ngập ngừng một chút, Minh Lâm lại đạm mạc cất lời.
” Bất quá, số lượng sinh khí tổn hao sẽ vô cùng khổng lồ, khó bề bù đắp hoàn chỉnh được, việc này ảnh hưởng to lớn về lâu về dài, tỷ phải chấp nhận hy sinh thọ nguyên cùng một bộ phận tu vị không hề nhỏ, hơn nữa, thống khổ mà tỷ phải nhận lấy tuyệt đối không thể hình dung! ” Minh Nhân đăm chiêu nhìn Công Tôn Uyển, nghiêm túc nói.
” Được! Ta chấp nhận..”
*****
Thời gian lưu chuyển, nhật nguyệt đổi dời, xoay tròn bánh xe năm tháng, chẳng mấy chốc mà xuân đi thu tới, ngày tháng dần qua, hơn hai mươi bảy cái tuần trăng chật vật trôi trong khí tức nặng nề, cũng có thể sự nặng nề kia đến từ trong nội tâm của chúng nhân, trên chiếc giường lớn, Công Tôn Uyển làm bạn với Vũ Thiên Long đã gần nửa năm.
Thời gian đối với nhân sinh con người mà nói, có khi trôi qua chỉ trong cái nháy mắt, cũng có khi lại chậm chạp tựa hồ kẻ mất ngủ thức trắng đợi tàn canh, sáu tháng này nói nhiều không phải là nhiều, nói ít tuyệt đối càng không phải là ít.
Đối với tu chân nhân sĩ, nửa năm bất quá chỉ là một lần bế quan hay thể ngộ ngắn hạn, nhoáng cái đã qua, nhưng chừng ấy thời gian đối với Công Tôn Uyển lại tựa hồ một cái kỷ kiếp thật dài.
Nàng nằm bên cạnh Vũ Thiên Long, hơi thở cực kỳ yếu ớt, dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp như xưa nhưng thần sắc lại đầy vẻ bệnh tật, thân thể gầy gò hơn rất nhiều, chỉ là ánh mắt vẫn mang theo sự kiên định cùng cố chấp.
Công Tôn Uyển mê man trong chuỗi ngày tưởng chừng như vô tận đó, cứ mỗi lần hiếm hoi tỉnh lại, tiểu tử Minh Nhân liền lập tức lấy đi một lượng máu huyết tương đối khiến cho nàng tiếp tục trầm mê, theo thời gian, thần sắc Vũ Thiên Long càng được cải biến bao nhiêu thì thần sắc nàng lại càng bạc nhược bấy nhiêu.
Nhìn Công Tôn Uyển lúc này không khác gì một đóa hoa héo úa, mái tóc nàng vốn dĩ đen nhánh lại thướt tha, cho đến hiện tại đã có vài sợi lưa thưa điểm bạc, vẻ mặt tiểu hài ngây thơ khả ái cũng dần dần gấp khúc lấy những nếp nhăn.
Nhìn tràng cảnh này khó trách nội tâm người khác phải dâng lên chua xót, đến kẻ trầm tính như Tiểu Tượng đều cảm khái không thôi, ngay cả Tiểu Kê suốt ngày hoạt bát bông đùa cũng bắt gặp vài lần nơi mi mắt đỏ hoe.
Trong những ngày mê man tưởng chừng như bất tận ấy, Công Tôn Uyển thường đi vào cơn mộng mị, một giấc mộng của riêng nàng, mặc dù vẫn luôn bị gián đoạn không ngừng nghĩ, bất quá đám người Tiểu Tượng thi thoảng vẫn nhìn thấy một nụ cười vui vẻ thường trực trên môi nàng.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, chẳng mấy chốc đã lại qua thêm một tháng.
Trong một tháng đó, tốc độ hấp thu tinh huyết của Vũ Thiên Long càng lúc càng nhanh, Công Tôn Uyển mỗi ngày chỉ còn thức tỉnh đúng vài phút.
Thân thể nàng giờ đã hư nhược hơn trước rất nhiều, vốn không có thời gian khôi phục, chỉ có thể ở dưới loại tiêu hao không ngừng nghĩ mà chậm rải tiêu tán sinh cơ.
Bao nhiêu đan dược được Minh Nhân tiếp tế trong bảy tháng này toàn bộ đều bị nàng hấp thu hết, chuyển hóa thành nguyên lực trong cơ thể, vận chuyển sinh cơ.
Chỉ là đan dược nhiều như vậy nhưng còn xa xa mới có thể so sánh được với sự tiêu hao của nàng, dù cho có nhiều đan dược hơn nữa cũng vô dụng, bởi vì giờ phút này Công Tôn Uyển không có thời gian tiếp tục đi tiêu hóa.
Bất quá cũng nhờ vậy nàng mới có thể gắng gượng cho đến ngày hôm nay, chẳng chút gián đoạn, bằng không thì tất cả nỗ lực sẽ dễ dàng trôi sông đổ bể.
Khuôn mặt Công Tôn Uyển đã ảm đạm vô quang, không còn chút ánh sáng, không còn chút thần thái, chỉ có đôi mắt nàng vẫn cố chấp như cũ, nàng không tự hỏi lý do, không tự hỏi rốt cuộc chuyện này liệu có đáng giá, chỉ biết là bản thân mình làm như vậy, muốn làm như vậy và chưa bao giờ hối hận, thế là đã đủ.
Sinh cơ tiêu tán nhanh chóng, ngay cả tu vị cũng thụt giảm rất nhiều, tuy hình hài vẫn như cũ là hài tử, nhưng dung mạo nàng lúc này đã không khác gì so với một thiếu phụ tuổi ngoài bốn mươi.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tiểu nữ mang theo sự dẻo dai, mang theo sự cố chấp đến điên dại, có thể là cho tới vĩnh hằng.
Nếu lúc này có người hỏi: Liệu sự điên cuồng cùng cố chấp kia có đáng giá hay không, thì đó chính là một sự kinh nhờn.
Nàng đã mất đi năng lực tự hỏi, đã không còn suy tư bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ nhớ tới cái ngày quen biết Vũ Thiên Long, cỗ ý thức kia vô tình hóa thành một cỗ lực lượng đi chống đỡ cho nàng, vượt qua khổ ải.
Mãi cho đến một ngày, thần thức Vũ Thiên Long bất chợt mờ nhạt quay về bên trong thức hải, khi nhìn đến tràng cảnh thương tâm kia đập vào mắt, lại đi cảm nhận những thống khổ mà Công Tôn Uyển đã phải trải qua, nội tâm hắn ngập trời sóng lớn, gào thét điên cuồng.
” Hà cớ gì! Hà cớ gì ngươi phải làm như vậy? Ngừng lại, ngừng lại ngay cho ta! ” Vũ Thiên Long muốn mạnh mẽ tách nàng ra nhưng vô pháp, nhục thân hoàn toàn không thể cử động..Hắn muốn khóc! Muốn một lần rơi lệ! Nhưng thần thức thì không có nước mắt.
” Trong mộng cảnh ta đã trải nghiệm qua một lần nhân sinh! Nhân sinh kia buồn tẻ, tại sao khi tỉnh mộng lại phải gặp chuyện này! “.
Tại nhục thân, trên đôi mắt hắn vô thức trôi xuống hai dòng lệ, giọt lệ kia ngừng tại dưới cằm mà không tiếp tục trôi xuống nữa, bên trong cái trong veo đến ai oán có thể nhìn được dung mạo lúc này của Công Tôn Uyển.
Nàng tàn tạ đến thê lương, như hữu ý cũng chầm chậm trôi xuống hai dòng lệ ngắn, bên trong lại phản chiếu lấy bóng hình đối phương, lệ này nhật nguyệt không thể hong khô, như ân tình này vĩnh hằng cho đến khi thương khung toái diệt.
Một người điên cuồng với chấp nhất của bản thân, một người lại gào thét thê lương trong sự không đành lòng.
Cũng tại thời điểm này, tại khoảnh khắc này, hai dòng lệ hòa cùng làm một, đợi cho tới ngày sau sẽ vẽ nên hồi thiên tình sử lãng mạn bậc nhất thế gian, nhưng tiếc thay đó lại là mối nghiệt duyên bi thảm.
Nhân Sinh! Tham ái cuối cùng cũng hiện diện, Vũ Thiên Long cuối cùng cũng rơi xuống giọt nước mắt đầu đời, như trong mộng cảnh bản thân hắn đã từng đi lý giải ” Bởi vì nhân sinh của ngươi vốn đã là như thế! “.