Bạch Cửu nhìn xuống, đôi mắt vàng nhẹ chớp một cái nhìn đứa nhỏ. Đứa bé này không sợ y sao?
Đứa bé thấy bản thân đã được y chú ý, cười toe toét ôm càng chặt hơn: "Ca ca, ca ca đẹp thật đó, rất đẹp luôn!"
Sự hiện diện của đứa nhỏ này làm mọi người trong khách điếm xôn xao một trận. Nương đứa bé nhận ra, vội vội vàng vàng mà chạy tới kéo đứa bé ra khỏi chân y, liên tục cúi đầu: "Xin lỗi tiên nhân! Xin lỗi tiên nhân! Tiểu tử nhà ta còn nhỏ, vô lễ tới ngài rồi, mong ngài bỏ qua cho!", sau đó quay lại nói với đứa nhỏ: "Con không được như vậy, như vậy là hư đó, mau qua đây xin lỗi tiên nhân mau!"
Đứa nhỏ mím mím môi, phồng đôi má bánh bao, nói nhỏ: "Nhưng ca ca đẹp thật mà."
Mọi người xung quanh cũng không yên lặng nổi nữa, vài người cũng lên tiếng bảo đứa nhỏ mau xin lỗi y đi.
Bạch Cửu thấy vậy, chần chừ một chút, sau mới quyết định đi đến trước đứa nhỏ mà ngồi xuống, đưa tay lên xoa nhẹ đầu đứa nhỏ.
"Tiên.. tiên nhân..", cha đứa nhỏ thấy vậy lúng túng không biết nói sao cho phải.
Bạch Cửu xoa vài cái, nói với đứa nhỏ: "Đệ tên là gì?"
Đứa nhỏ được y xoa đầu, lập tức vui vẻ, tay nắm lấy vạt áo của y, cười tươi đáp lại: "Đệ tên là Tư Hạ, ca ca có thể gọi đệ là Hạ nhi a!"
Bạch Cửu gật đầu: "Tên của đệ đẹp lắm", tay y đưa xuống lấy trong nhẫn chứa đồ ra một viên Ngân thạch, đặt vào tay nhỏ của đứa bé, khẽ mỉm cười: "Tặng cho đệ, có thể mua kẹo hồ lô ăn, rất ngon đó."
Ngân thạch vốn dĩ rất quý, một viên Ngân thạch có thể đổi được mười lượng vàng nguyên chất. Ngân thạch lại có một màu xanh dương nhè nhẹ, toả ra linh khí mà phát sáng.
Tư Hạ thấy Ngân thạch oa lên một tiếng cười toe toét, vui vẻ nhảy lên: "Đẹp quá, đệ cảm ơn ca ca, ca ca vừa đẹp vừa tốt bụng nữa!"
Bạch Cửu gật đầu, sau đó đứng dậy, nói với cha nương Tư Hạ: "Không có chuyện gì đâu, hai vị tiếp tục dùng bữa đi."
Thấy Tư Hạ được nhận Ngân thạch quý giá như vậy, bên má nương Tư Hạ chảy ra một dòng lệ, vội vã cảm ơn. Cha Tư Hạ thì hành lễ, khấu đầu với y: "Thật sự cảm ơn Tiên nhân, viên Ngân thạch này... ta có dùng cả đời cũng trả không hết, sau này có làm trâu làm ngựa cũng sẽ phục vụ cho Tiên nhân!"
Bạch Cửu bối rối, cái khấu đầu này y không thể nhận, liền nói: "Không cần hành lễ, Hạ nhi khen ta đẹp, coi như ta thưởng cho đệ ấy đi."
Cha nương Tư Hạ nghe vậy cảm ơn y một lần nữa. Gia cảnh của Tư Hạ vốn dĩ rất nghèo. Cha Tư Hạ phải làm thuê làm mướn cả một tuần trời để dành dụm tiền, mãi đến hôm nay mới đủ để mua cho vợ con một bữa ăn ngon. Ấy vậy cũng chỉ là loại đồ ăn rẻ nhất ở khách điếm này mà thôi.
Tư Hạ mỉm cười, vẫy tay với y, lát sau mới cùng cha nương trở lại bàn ăn.
Một màn này cứ như vậy mà trôi qua nhanh chóng. Những người ở đây bởi vì nhan sắc của y nên mới im lặng, cũng bởi vì chứng kiến y cười! Viên Ngân thạch quý giá như vậy mà bị nụ cười của Bạch Cửu thu hết mọi ánh nhìn!
Bạch Cửu quay lại chỗ tiểu nhị, thấy Tiểu Chu vẫn đứng một chỗ chờ y, nhất thời có chút lúng túng, y ho nhẹ một cái, gọi tiểu nhị: "Cho ta thuê hai phòng", bỗng nghĩ gì đó liền thay đổi: "cho một phòng là được rồi."
Tiểu nhị gật đầu mấy cái, sau đó liền nhanh chân dẫn hai người lên lầu hai, tới một căn phòng đẹp nhất. Bạch Cửu gọi thêm vài món đồ ăn, bảo tiểu nhị bê lên, lát sau mới vào được phòng.
Tiểu Chu đứng một bên giường, cởϊ áσ choàng đen, gấp gọn rồi đặt xuống bàn. Bạch Cửu thấy vậy đi tới, liền nhìn thấy trong ánh mắt hắn có chút uất ức.
Đừng nói là hắn giận y rồi chứ?
Bạch Cửu nhìn hắn, nói: "Tiểu Chu, để đệ đợi là lỗi của ta, đừng giận nữa được không?"
Tiểu Chu hơi mím môi, nói: "Không phải chuyện này."
Không phải chuyện này thì là chuyện nào? Chẳng lẽ y cho Tư Hạ ngân thạch, phung phí nên hắn mới giận?
Bạch Cửu vội sửa lời: "Đệ thấy đó, Tư Hạ chỉ là một đứa trẻ mà thôi, với lại ta chỉ cho Tư Hạ một viên ngân thạch, đâu tính là phung phí đúng không?"
"Không phải", ai mà ngờ Tiểu Chu lại nói như vậy, lần này lại quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Cửu ngẩn người ra, mãi vẫn không nghĩ ra được lí do vì sao hắn lại giận. Y chợt nhớ ra hình như hắn cũng đã từng giận trước kia rồi, chỉ là lúc đó Tiểu Chu ở dạng thú.
Tố Yên sư muội hồi đó nuôi một con mèo, có việc phải đi cùng sư tôn lên phương Bắc nên nhờ y trông con mèo đó mấy bữa. Mà mấy bữa đó y lại dành thời gian vuốt ve con mèo, không đoái hoài gì đến Tiểu Chu. Sau đó Tiểu Chu cứ gặp y ôm mèo là lại chạy ra chỗ khác. Mãi sau khi trả mèo lại cho Tố Yên, Bạch Cửu mới biết là Tiểu Chu ghen với mèo chứ không phải là giận y..
Thôi rồi.. Đừng nói là Tiểu Chu đang ghen đấy nhé?
Bạch Cửu như bừng tỉnh, nhận ra vừa nãy mình có xoa đầu Tư Hạ, không lẽ hắn ghen với Tư Hạ thật đấy à? Y khẽ cười, dù sao hắn vẫn là Tiểu Chu, vẫn là con sói thích được vuốt ve mà thôi.
Nhận ra được lí do khiến hắn cư xử như vậy làm Bạch Cửu thở nhẹ một hơi. Y đi đến trước mặt hắn, đưa tay lên xoa đầu hắn, còn nói: "Sau này ta chỉ xoa đầu mỗi một mình đệ thôi, được không?"
Tiểu Chu được y xoa đầu, cư nhiên cũng không bày ra bộ dạng giận dỗi nữa, xoay mặt lại, cúi đầu xuống mà hưởng thụ cái xoa đầu từ y.
Một lúc sau hắn mới mở miệng, chậm rì rì nói: "Được."
Nguyệt khuyết toả sáng nhè nhẹ trên đỉnh trời, Bạch Cửu cùng Tiểu Chu dùng bữa xong, mây mù cũng đã che lấp phân nửa.
Bọn họ gọi tiểu nhị thu dọn, Bạch Cửu còn muốn tắm rửa, liền sai người bê một thùng nước ấm vào. Với tu vi hiện giờ của Bạch Cửu, vốn đã có thể dùng linh lực làm sạch cơ thể, nhưng y lại thích ngâm trong nước hơn, bởi vậy sinh hoạt của y không khác phàm nhân là mấy.
Tiểu Chu lấy trong túi càn khôn ra một bộ y phục cho Bạch Cửu, hắn đặt lên cái bàn nhỏ kế bên thùng nước ấm, đoạn nói với y: "Cửu huynh tắm trước đi, ta... ta xuống lầu làm chút việc."
Bạch Cửu nghe vậy liền gật đầu, nói: "Ta tắm nhanh thôi, lát nữa đệ cũng tắm đi."
Tiểu Chu im lặng, có vẻ định nói gì đó nhưng lại thôi, ừm một tiếng ra khỏi phòng, còn nhẹ nhàng mà đóng cửa lại cho y.
Bạch Cửu ra sau tấm bình phong, cởi y phục để gọn sang một bên. Làn da trắng nõn lại mềm mại cứ như vậy mà lộ ra. Bởi vì trước giờ y không có ra ngoài nhiều, tu luyện cũng chỉ bế quan trong động, lúc không có việc thì lại dành thời gian đọc sách trong phòng nên một chút khiếm khuyết ngoại hình cũng không có.
Y ngồi vào trong thùng nước, ngâm mình trong làn nước ấm, cảm nhận sự thoải mái được mang lại. Những lúc như vầy, lại có thể tập trung suy nghĩ hơn.
Huyễn Bạch Cửu, Đệ nhất mỹ nhân, tưởng chừng như cái tên gọi này quý giá đến nhường nào, nhưng đối với y, còn chẳng bằng vứt bỏ nó đi thì hơn. Sở dĩ y không thích cái tên này cũng chỉ vì một lí do duy nhất.
Bạch Cửu tuy có nhiều huynh đệ đồng môn, song, cũng không có mấy ai dám nói chuyện với y. Cái không dám này là xuất phát từ sự kính nể, kính nể đến mức tôn thờ. Cứ như vậy, Bạch Cửu như một tượng đài hào quang sáng chói, không một ai muốn động đến, chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Vô hình chung, thứ kính nể nó tạo nên một khoảng cách xa vời giữa y và người khác.
Nghĩ đến việc này, Bạch Cửu lại nhớ đến Tư Hạ, một đứa nhỏ khá đặc biệt. Cái sự kính nể đó đều không chừa một ai, kể cả trẻ con khi gặp y cũng chỉ dám núp sau vạt áo cha nương mà lén nhìn y.
Hồi nhỏ có một lần Bạch Cửu được cha dẫn đi gặp một vị nương nương mới sinh con. Y rất thích trẻ con, lại càng thích dáng vẻ be bé cuộn tròn ngủ trong lòng mẹ đó.
Vị nương nương đó bế con, nhìn thấy Bạch Cửu lấp ló sau chân cha, liền mỉm cười, vẫy tay gọi: "Tiểu công tử mau lại đây."
Bạch Cửu hơi mím môi, sau đó khẽ đi đến bên cạnh vị nương nương, đứng trước đứa nhỏ mới chào đời. Đứa bé nhỏ nhắn, đôi má phúng phính, môi nhỏ hồng hồng ngậm mυ"ŧ ngón tay, đôi mắt to tròn lại long lanh.
"Có phải dễ thương lắm đúng không?", nàng hỏi y.
Tất nhiên là rất dễ thương rồi.
Bạch Cửu rất muốn chạm vào đứa nhỏ, đôi mắt nhìn đứa nhỏ chăm chú. Đứa nhỏ đó lại nhìn đến y. Nhưng chưa kịp chạm đến thì đứa nhỏ đó lại phát khóc, hơn nữa lại còn quấy rất lâu.
Vị nương nương vội vã dỗ đứa nhỏ nhưng lại dỗ mãi không xong, nàng thở dài, nói: "Vốn là rất ngoan mà, sao hôm nay lại khóc nháo như vậy."
Bạch Cửu sững sờ để tay giữa không trung, lại rút tay về. Tựa cho đến khi y cùng cha trở về nhà, đứa nhỏ đó mới không quấy nữa, lại ngoan ngoãn nằm im mà ngủ.
Mãi sau này y mới biết, là y đáng sợ. Tựa như một khối băng vô tình lạnh lẽo mang đến hàn ý, có thể nhìn nhưng không thể đến gần.
Dần dần y lại nghĩ, bản thân lạnh nhạt như vậy, không biết cách thể hiện cảm xúc, không biết cách nói ra suy nghĩ của mình, hàn khí quanh thân bao bọc y lại, lạnh đến mức tê cóng tay chân, hiển nhiên, đâu ai muốn đi trong mưa tuyết mãi, có thể thích thú lúc ban đầu nhưng sẽ dần bị cái lạnh làm cho rét run, cuối cùng sẽ không đi tiếp nữa mà quay trở lại với sự ấm áp ở nơi nào.
Y khẽ cười nhạt, hai bên má phớt hồng vì hơi nước nóng bốc lên. Vài sợi tóc bạch kim bởi ướt mà dính lên bả vai, lên cần cổ của y.
Đứa nhỏ Tư Hạ đó, làm Bạch Cửu thấy rất vui. Không có kính nể, không có suy nghĩ, một đứa trẻ ngây ngô vì vẻ đẹp của y nên tò mò, sẵn sàng tiến đến bắt chuyện với y, lại không sợ y.
Một chuyện nhỏ như vậy, cũng có thể khiến y vui cả ngày.
Bạch Cửu tắm xong, bước ra khỏi thùng nước ấm. Y với tay lấy khăn bông mềm mại mà lau khô người. Đoạn lấy y phục mà Tiểu Chu chuẩn bị cho y, lại nhìn nó mà muốn cười.
Bộ y phục này phải nói là quá nhiều lớp rồi, giờ đã đêm, cũng đâu còn ra ngoài nữa, y cũng chỉ mặc một lớp nội y vào thôi.
Cho đến khi xong xuôi mọi thứ, lại nghĩ đến Tiểu Chu sao đi mãi chưa về, Bạch Cửu đi về hướng cửa, định bụng đi tìm hắn, nào ngờ vừa mới mở cửa đã bắt gặp Tiểu Chu rồi.