4h sáng ngày hôm sau, Lâm Nhược bị tiếng chuông điện thoại kêu không ngừng của Tạ Lâm đánh thức.
“Lâm Nhược, bây giờ em lên mạng được không?”
“Chắc điện thoại di động lên được, sao thế chị?”
“Có chuyện rồi!” Giọng nói của Tạ Lâm nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Tự em lên mạng xem đi, sau đó chúng ta bàn bạc tiếp xem nên xử lý thế nào.”
“Vâng.” Lâm Nhược cúp điện thoại, đang ở vùng nông thôn nên sóng điện thoại di động cũng không được tốt lắm, tải đi tải lại mất bao nhiêu lâu mới có thể trèo lên được trang web đăng tin giải trí nào đó. Vừa vào trang chủ, bức ảnh chụp An Tiệp và Lâm Nhược cùng tắm suối nước nóng rất thân mật nằm chình ình ngay đầu trang.
Trong ảnh, An Tiệp hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ mỉm cười, mà từ góc độ của bức ảnh này, cả người Lâm Nhược hầu như đều nghiêng qua dựa vào lòng anh, đầu ghé sát vào tai anh, vừa cười vừa nói chuyện. Bức hình này nhìn thế nào cũng giống hình ảnh đôi tình nhân thân mật ghé sát vào nhau.
Hơn nữa, bức ảnh vừa xuất hiện, toàn bộ fan hâm mộ của An Tiệp đều như phát điên.
Lâm Nhược xem thời gian đăng bài, là 3h sáng. Dù vào giờ này, nhưng mới chưa đầy một tiếng đồng hồ, số lượng phản hồi đã lên đến hơn mười vạn.
Tất cả đại khái đều muốn hỏi cô gái ở trong lòng An thiên vương là ai, sau đó, cuối cùng cũng có người nhận ra Lâm Nhược, rất nhiều fan hâm mộ của An thiên vương bùng nổ trong chớp mắt, đào bới mọi xó xỉnh của internet các tin tức về Lâm Nhược. Tin tức về chuyện Lâm Nhược đã từng dây dưa có scandal với Đổng Luân cũng đã bị đào lên từ lâu.
Nhóm fan của An Tiệp cảm thấy như bị xúc phạm, sau đó hơn mười trang bình luận đều chỉ đăng cùng một câu.
“Lâm Nhược rác rưởi mau cút đi, đừng làm bẩn An thần! Lâm Nhược rác rưởi mau cút đi, đừng làm bẩn An thần!”
Lâm Nhược còn đang ngồi đọc từng dòng từng dòng văn tả thâm tình lai láng của người đăng bài viết, thì Tạ Lâm lại gọi điện tới.
“Nhìn thấy chưa?”
“Ừm, thấy rồi.” Lâm Nhược không mấy bận tâm đứng dậy khỏi thảm, đi rót cốc nước.
“Tiểu Nhược, em cố ý đúng không? Muốn đánh bóng tên tuổi? Hay chỉ đơn thuần là muốn chọc tức tên Đổng rác rưởi kia?” Từ trước tới giờ Tạ Lâm không hề tôn trọng Đổng Luân, mà trên thực tế, người đàn ông khiến cô ấy căm ghét nhất chính là Đổng Luân, không có người thứ hai.
“Rõ ràng cả hai đều không phải.” Lâm Nhược uống nước xong đặt cốc xuống, “Có người cố tình lén lút chụp bức ảnh này, hơn nữa, lúc đó trong suối nước nóng còn có không ít các diễn viên khác của đoàn .”
Tạ Lâm thở phào một hơi: “Tiểu Nhược, chắc em không biết, An thiên vương phản cảm nhất là những nữ nghệ sỹ cố tình lan truyền scandal với anh ta. Em còn nhớ Khổng Văn Lệ của 6 năm trước không? Vì cô ta cố tình bịa đặt scandal với An thiên vương mà bị chèn ép đến mất tích luôn đấy. Đang làm diễn viên tử tế, bây giờ lại lụi bại đến mức phải trở thành nhân viên thu ngân trong siêu thị, kết cục như vậy thật không còn gì thảm hại hơn.”
Lâm Nhược có nghe đến chuyện của Khổng Văn Lệ. Lúc đó hầu như toàn bộ các báo giải trí đều đưa tin về scandal tình cảm của cô ta và An Tiệp, cô còn nhớ khi đó An Tiệp cũng không hề lên tiếng nói câu gì, chỉ có người đại diện của anh đứng ra thờ ơ nói một câu ‘chuyện này hoàn toàn không có thật’ khi được các ký giả hỏi vào thời gian thăm phim trường mà thôi.
Cuối cùng sự việc cũng tạm thời chìm xuống, các fan hâm mộ cũng dần dần quên mất chuyện này, nhưng người trong giới lại biết rằng, từ sau chuyện đó, mọi lời hẹn phỏng vấn của Khổng Văn Lệ đều bị hủy bỏ một cách kỳ lạ, đường đường là một diễn viên, nhưng lại bị công ty lẳng lặng ỉm đi.
Khi đó An Tiệp chỉ mới vào nghề khoảng 1 năm đã có thể hành động như cuồng phong bão táp đến tận mức đó, khiến mọi người trong giới chỉ cần nghe đến An Tiệp là biến sắc. Có điều, sau đó lại có người hiểu rõ tình hình tiết lộ ra rằng, vì muốn nổi tiếng, Khổng Văn Lệ cố tình tìm mọi cách tiếp cận An Tiệp với ý đồ xấu, thậm chí, để tăng thêm dịp chạm mặt với An Tiệp, cô ta còn lén thuê người theo dõi An Tiệp. Khi bức ảnh bị tung ra, cô ta thậm chí còn gọi điện thoại đe dọa An Tiệp, nếu không thừa nhận có scandal tình cảm với cô ta, cô ta sẽ tung thông tin về địa chỉ và cuộc sống thường ngày của An Tiệp cho giới truyền thông biết, vì vậy nên mới dẫn tới tai họa như thế. Coi như là ác giả ác báo.
Có điều, điều mà mọi người trong giới quan tâm nhiều hơn đó là An Tiệp làm thế nào để khiến Khổng Văn Lệ không thể tồn tại nổi trong giới showbiz nữa?! Có không ít người còn lén lút điều tra về thân thế của An Tiệp, nhưng không hề có thu hoạch gì.
“Tiểu Nhược, em còn nghe không đấy?”
“Còn ạ.”
Tạ Lâm thở dài: “Khi mới vào nghề mà An thiên vương còn làm được đến mức đó, nếu hôm nay anh ta cũng muốn dồn ép em đến không còn đất sống, thực sự chỉ dễ như một câu nói thôi. Vì vậy, chúng ta phải mau chóng xử lý tốt chuyện này. Chị đã lên tiếng thanh minh trên weibo của em, cũng tìm hacker điều tra IP của người đăng bài, nhưng địa chỉ IP là địa chỉ công cộng. Chị nghĩ, e là có người cố tình dùng chuyện này để chơi em.”
“Muốn mượn tay An Tiệp để khiến em biến mất khỏi giới showbiz à?”
“Rất có khả năng này.” Tạ Lâm đầy vẻ nghi hoặc, “Nhưng chị nghĩ mà không hiểu. Diễn xuất của em… khụ… ừm… có thể giành được vai trong Thịnh Thế Trường An hơn một nửa là do số đỏ, lúc trước cũng đâu có ai hận thù gì em trong phương diện này chứ. Đang yên đang lành, vì sao vừa vào đoàn làm phim Thịnh Thế Trường An đã xảy ra chuyện? Liệu có phải…”
“Ừm. Hơn một nửa khả năng là do ai đó ở đây.” Hơn nữa, chỉ sợ là một ai đó cũng có mặt trong suối nước nóng hôm qua. Nhưng mà lúc đó không ít người lên bờ nghỉ ngơi, nhất thời khó mà xác định được rốt cuộc là ai đã chụp bức ảnh này.
“Lâm Nhược, em đúng là đồ điên, chẳng lẽ em lại đắc tội với ai trong đoàn làm phim hả?!” Ngữ điệu của Tạ Lâm bất chợt cao vυ"t lên đến 8 decibel.
Lâm Nhược đưa điện thoại ra xa tai, chờ âm thanh bên kia nhỏ đi rồi mới đưa lại gần: “Đừng mất bình tĩnh. Nếu nói là làm chuyện gì đắc tội với người ta, thì có lẽ chỉ có mỗi chuyện em nói nhiều với An thiên vương mấy câu thôi.”
“Thực sự chỉ đơn giản như thế sao?” Giọng Tạ Lâm đầy vẻ nghi hoặc.
“Chỉ đơn giản vậy thôi.” Lâm Nhược bó tay, “Tạm thời chị cứ thanh minh rõ trên weibo đi, để ý xem có động tĩnh gì không, còn không cần làm gì khác nữa. Em đi tìm An Tiệp.”
“Đợi đã. Tiểu Nhược, em thân thiết với An thiên vương như thế từ bao giờ vậy?! Nửa đêm chạy đến lều riêng của người ta, em chắc chắn là sẽ không làm tăng mức độ nghiêm trọng của scandal lên chứ?”
Giọng điệu đầy vẻ tò mò nhiều chuyện chờ nghe scandal thế này là muốn gì đây hả?
Khóe môi Lâm Nhược run rẩy hai cái: “Nếu đúng là như thế thật, thì dù thế nào em cũng không thể chịu thiệt được.” Nếu đã là người yêu, thì làm chút việc người yêu nên làm cũng đâu có gì là quá đáng chứ? Chẹp chẹp, thân hình của An Tiệp quả thật rất đẹp.
Lâm Nhược cúp điện thoại rồi đi ra khỏi lều vải, phát hiện bên lều của An Tiệp cũng đang sáng đèn, chắc hẳn cũng vừa bị người đại diện lôi cổ ra khỏi chăn.
“An thiên vương, anh còn thức không?”
“Có việc gì à?” Giọng nói thanh thanh lạnh lùng truyền từ trong lều ra.
“Đúng là có chút việc.”
“Vào đi.”
Lâm Nhược vén màn bước vào, An Tiệp mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng với một chiếc quần suông dài, vắt chân ngồi trên ghế, vẻ mặt rất tỉnh táo thoải mái, hoàn toàn không giống như người đang ngủ bị đánh thức dậy, ngược lại, còn giống đang ngồi để chờ người hơn.
“Anh biết tin tức trên mạng rồi chứ? Tuy người mà đối phương muốn chơi xỏ là tôi, nhưng dù sao anh cũng là nhân vật nam chính của scandal đó, nên tôi nghĩ vẫn cần phải trưng cầu ý kiến của anh một chút.”
“Ý kiến của tôi?” An Tiệp ngước mắt nhìn Lâm Nhược, chợt cười nói: “Chi bằng để tôi công bố nói rõ, chứng thực toàn bộ sự việc nhé?”
« Chương sauChương tiếp »
Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =