Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Sinh Phương Hoa

Chương 5

« Chương Trước
Dọc đường Mặc Sanh cũng không nói chuyện với anh, trong đầu chỉ nghĩ sao lại có người ngốc như vậy, lấy thân phận của anh, có thể đi tìm những cô gái có điều kiện tốt hơn cô rất nhiều, tại sao lại chọn yêu một người như cô.

Còn có, trực giác mách bảo hôm nay gặp anh không phải điều trùng hợp mà là anh vẫn luôn đứng đó, đợi cô xuất hiện, càng nghĩ càng tức giận.

Đi siêu thị, Mặc Sanh đi trước, mua thật nhiều đồ vật, hận không thể mua hết đồ vật có thể ở nhà hơn một tháng khỏi ra ngoài, cho nên khi tính tiền, đựng đầy bốn túi lớn.

Đi ra siêu thị, Mặc Sanh nhìn Lạc Sinh, nói thật, mỗi lần đi siêu thị, xách nhiều đồ về như vậy cũng hơi khó khăn, nhà lại cách nơi này rất gần, không thích hợp đón xe.

Nói chung, dằn vặt Lạc Sinh một chút được rồi, hừ.

Về đến nhà sắc trời cũng đã tối, mưa ban đêm thật lạnh, Mặc Sanh hỏi anh:"Ăn lẩu không?"

Lạc Sinh gật đầu nói:"Được."

Mặc Sinh mở túi tìm nguyên liệu nấu ăn, Lạc Sinh giúp cô rửa rau, hai người mở lửa đặt nồi lẩu lên, dọn xong bàn, bận rộn nửa ngày cuối cùng cũng xong.

Mặc Sanh không biết nên khuyên Lạc Sinh thế nào, nhìn Lạc Sinh cô không biết nên đau lòng hay tức giận.

Mở ti vi xem chương trình giải trí, Mặc Sanh đã ăn no, muốn trở về phòng nghỉ ngơi chợt nhớ đống chén đĩa dơ trên bàn, tốt bụng nhắc nhở Lạc Sinh một câu:"Anh xem đủ rồi, trời cũng khuya, bên kia còn một phòng trống, anh có thể nghỉ ngơi một đêm."

Cô cảm thấy nếu Lạc Sinh không nghỉ ngơi, sợ là sẽ xảy ra chuyện, vạn nhất liên lụy đến cô cũng không tốt.

Nghĩ như vậy, chỉ là hôm nay cô làm sao cũng không ngủ an ổn được, nửa đêm tỉnh lại chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, đi một chuyến vệ sinh xong vẫn còn đau. Vì vậy yên lặng thở dài, chỉ là ăn một bữa lẩu cay thế nào sẽ đau dạ dày đây.

Quá khó chịu, cô nhớ tới đời trước kia cô độc cả ngày lẫn đêm, cô nghĩ tới người thân, nghĩ tới Lạc Sinh, vì vậy cô hô:"Lạc Sinh!"

Thanh âm không lớn, cô nghĩ đại khái có lẽ anh không nghe được, trán đầy mồ hôi, sau một khắc cửa phòng mở ra, Lạc Sinh đi vào nhìn thấy bộ dạng của cô liền bế cô lên, cô chỉ kịp hỏi một câu:"Đi đâu?"

Lạc Sinh khoác áo khoác lên người cô:"Đưa em đến bệnh viện."

Đăng ký giấy tờ vào phòng cấp cứu.

Kết quả cô bị viêm dạ dày cấp tính, cần truyền dịch hai ngày.

Ngồi trên giường bệnh, xung quanh đều là sắc trắng, tường trắng, giường trắng cùng mùi thuốc vừa yên tĩnh vừa xa lạ, nhưng khi nhìn thấy Lạc Sinh lại khiến cô an tâm dị thường.

Cô quay đầu nói với Lạc Sinh:"Cho em mượn điện thoại."

Lạc Sinh lập tức mở mật mã đưacho cô, cô lập tức nhập số điện thoại của mình, sau khi nhá máy liền trả lại cho Lạc Sinh, đùa giỡn nói:"Lần sau anh còn làm hành vi biếи ŧɦái theo dõi người khác như vậy nữa, em sẽ báo cảnh sát đó."

Lạc Sinh nhận lại điện thoại, kéo tay cô, Mặc Sanh giật mình, cũng không tránh né, một lát sau, Lạc Sinh cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Mặc Sanh cảm giác rõ rệt mặt mình bắt đầu đỏ lên, nóng bừng.

Hai ngày sau ra viện, về đến nhà, Mặc Sanh liền mở ti vi xem phim, cảm thấy ở nhà vẫn thoải mái nhất.

Mặc Sanh cầm điểm tâm Lạc Sinh mua ăn vài miếng, dự định xem một bộ phim mà mình thích, lại thấy Lạc Sinh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô, Mặc Sanh sứng sốt buông điều khiển ti vi xuống, nhưng vẫn ăn xong điểm tâm trong tay, sau đó ngồi thẳng lưng nhìn Lạc Sinh.

Lạc Sinh nói:"Sau này anh nấu cơm cho em."

Hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Sinh sẽ nói mấy lời này, nhưng lại giống như nằm trong dự liệu, kỳ lạ, từ khi nào cô đã hiểu Lạc Sinh như vậy?

Cô không tìm được cớ từ chối, trầm mặc lấy ra chìa khóa đưa cho anh:"Chìa khóa của em."

Không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển như vậy, nhưng cuộc sống thực sự ngày càng thư thái, bởi vì tài nấu ăn của Lạc Sinh rất tốt, cô có lộc ăn cũng không cần lo lắng bệnh đau dạ dày.

Thời gian rảnh Lạc Sinh sẽ cùng cô đi xem phim đi công viên giải trí đi xem hòa nhạc, trong ngày lễ còn cùng cô tham gia các hoạt động.

Khi Lạc Sinh cầu hôn, cô suy nghĩ rất lâu, cũng không có lý do gì cự tuyệt, bởi vì Lạc Sinh có thể cùng cô cùng sinh cùng tử.

Thời gian cứ thế bình thản trôi qua.

Cô mang thai đứa con của Lạc Sinh, hai người đều vô cùng cao hứng.

Hôm nay, Lạc Sinh ra ngoài, Mặc Sanh ở nhà xem phim hoạt hình, có lẽ là do mang thai, cô xem lại những bộ phim hoạt hình đã chiếu từ lâu, lại nói tiếp thật ra trước đây cô cũng rất thích xem những thứ này, hoạt hình ở rạp chiếu phim cô cũng sẽ đi coi, đều đã là chuyện lúc trước!

Đang xem, cửa phòng mở ra, Mặc Sanh mỉm cười nhìn sang nói:"Lạc Sinh, hôm nay anh trở về thật sớm."

Khi nhìn thấy bóng người đứng ở cửa, nụ cười trên mặt biến mất, người tiến vào vậy mà là Tô Minh, Tô Minh luôn xuất hiện vào thời điểm không đúng lúc, mỗi lần đều có thể không mời mà tới nhà cô, mặc dù không khí không đúng lắm, nhưng Mặc Sanh vẫn chế giễu hắn:"Anh là thợ mở khóa sao?"

Nghe được câu hỏi của cô, Tô Minh ngây người, nhưng rất nhanh lạnh lùng trở lại:"Theo tôi trở về."

Mặc Sanh nhìn hắn, Tô Minh cũng nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, Mặc Sanh thất bại, gia cảnh Tô Minh quá cường đại, ở trước mặt Tô Minh cô vẫn luôn không có quyền cự tuyệt.

Trên đường theo Tô Minh trở về, Mặc Sanh hỏi:"Anh không cần tôi, tại sao lại muốn tôi trở về?"

Tô Minh nghe xong nở nụ cười, nói:"Cô nên biết, giữa tôi và cô từ trước tới nay không phải là cần hay không cần, mà là tôi muốn hay không muốn."

Mặc Sanh ngay cả tâm tình trả lời với hắn cũng không có, Tô Minh cũng không cần nghe những thứ này, hắn có không ít nữ nhân bên người, nhưng chỉ chú ý tới cô, thật đúng là bất hạnh.

Bất đắc dĩ cùng Tô Minh ở chung một chỗ, khiến Mặc Sanh cảm thấy chán ghét bản thân, lần này Tô Minh không lạnh nhạt cô, một tháng dù sao cũng sẽ cùng cô ở mấy ngày, nhưng cô tình nguyện hắn tiếp tục thờ ơ ngó lơ cô.

Cuộc sống như vậy qua mấy tháng, bụng Mặc Sanh càng lúc càng lớn, chính là Tô Minh lại cho rằng đây là con của hắn, Mặc Sanh tự nhiên sẽ không nói, bởi vì cô muốn sinh đứa bé ra, cô sẽ không để cho Tô Minh phá đi.

Hôm nay, như thường lệ rảnh rỗi nghỉ ngơi ở nhà, nhưng bên cửa sổ truyền tới thanh âm, Mặc Sanh nghi hoặc, thời gian này Tô Minh quản cô rất nghiêm, sẽ không làm cho bên ngoài quấy rầy cô.

Mặc Sanh đứng dậy nhìn sang, thấy được Lạc Sinh, anh trèo cửa sổ, Mặc Sanh nhanh chóng hỗ trợ anh đi vào, sau đó hỏi:"Lạc Sinh, sao anh lại tới? Không được, anh nên rời khỏi đây, quyền lực Tô gia quá lớn, xem ra lần này Tô Minh không có ý định buông tha cho em."

Lạc Sinh lại lắc đầu nói:"Không, Diệp Tử, theo anh đi đi, anh đã nói cùng em đồng sinh cộng tử, em đã quên sao?"

Mặc Sanh ngơ ngác nhìn Lạc Sinh, vào lúc này, bọn họ đều không biết căn phòng đã bị Tô Minh cài camera theo dõi, hiện tại Tô Minh biết chuyện nhanh chóng chạy tới.

Chuông điện thoại di động vang lên, Mặc Sanh nhìn, là Tô Minh, cô tiếp điện thoại, giọng nói lạnh lùng của Tô Minh truyền tới:"Mặc Sanh, cô dám rời khỏi thử xem!"

Mặc Sanh rất muốn đánh hắn, tên Tô Minh này thực sự quá đáng ghét.

Lúc này Lạc Sinhđang nhìn cô, đợi cô trả lời, đột nhiên hệ thống lên tiếng:"Tuyên bố nhiệm vụ, thoát khỏi Tô Minh, hoàn thành nhận được 25 điểm, trước mắt có 50 điểm."

Nghe được giọng nói máy móc quen thuộc, Mặc Sanh rốt cuộc hạ quyết tâm, nói với Lạc Sinh:"Được, em đi với anh."

Lạc Sinh sớm có chuẩn bị, mang theo cô từ cửa sổ an toàn xuống đất, sau đó lên xe, xe vừa chạy không bao lâu, đã có xe chạy theo, Lạc Sinh vẫn chạy về phía trước, lần này Tô Minh chọn biệt thự trên núi, đi không xa sẽ gặp đường không thể chạy xe được, không chạy xe được thì phải xuống xe, xuống xe sẽ bị bắt được, trong khoảng thời gian ngắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Lạc Sinh mang theo Mặc Sanh xuống xe, nhìn sườn núi trước mặt, hỏi Mặc Sanh:"Diệp Tử, em tin tưởng anh sao?"

Trong lòng biết rõ Lạc Sinh muốn làm gì, Mặc Sanh lúc này đã không do dự trả lời:"Em tin anh."

Hai người nhảy xuống núi, tiếng gió gào thét kịch liệt bên tai, hai người tay nắm tay, một lát sau rơi xuống một chỗ mềm mại, hóa ra có một buồng trứng nhện khổng lồ bên dưới (?), hai người vì vậy mà may mắn thoát khỏi cảnh tan xương nát thịt.

Mặc Sanh vui vẻ nói:"Lạc Sinh, chúng ta thật may mắn."

Lạc Sinh ngạc nhiên nhìn cô, hai người bước xuống dưới, phát hiện thực vật nơi này rất phong phú, hai người tìm một thụ động (thay vì động trong đá, thì này là lỗ trong cây mà to á) làm chỗ nghỉ ngơi, ở sườn núi sống mấy ngày, Mặc Sanh nói:"Lạc Sinh, thực ra ở đây cũng tốt, rời xa thế gian phiền nhiễu."

Lạc Sinh gật đầu:"Sau này chúng ta sinh hoạt ở đây, em cảm thấy thế nào?"

Mặc Sanh tự nhiên đồng ý.

Hai người ở sườn núi sinh sống thật lâu, thời gian này Mặc Sanh cũng sinh đứa bé ra, đứa bé bình an.

Mấy ngày gần đây, Mặc Sanh có chút ưu phiền, tuy định sống ở đây, nhưng ở đây thiếu rất nhiều đồ vật, trên thực tế đây đối với sự trưởng thành của trẻ con thì không tốt lắm.

Nhưng loại ưu phiền này cũng không làm phiền cô lâu lắm, bởi vì cô thấy phía trước cách đó không xa có người mang theo súng đi tới, trước đó cô đã từng gặp qua mấy người này, là vệ sĩ bên người Tô Minh, Tô Minh vẫn luôn không chịu buông tha cô.

Lạc Sinh, thật xin lỗi, dù thế nào đi nữa, cô không hy vọng Lạc Sinh và con mình chết cùng cô.

Cô rời đi cùng mấy người kia, lần nữa gặp lại Tô Minh, Tô Minh cảnh cáo:"Diệp Tử, đời này cô đừng nghĩ rời khỏi tôi, tôi sẽ không buông tha cô."

Nhìn ánh mắt của Tô Minh, Mặc Sanh tuyệt vọng càng sâu, lẽ nào cứ kết thúc như vậy sao?

Không, cô còn hệ thống, biết đâu sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ là có thể đi về, lúc này hệ thống trở thành sự hy vọng duy nhất của cô.

Nửa năm trôi qua, Mặc Sanh không biết cô đã sống thế nào, chỉ biết cô thật sự nhớ Lạc Sinh, nhớ con.

Càng lúc càng gian nan, cô thậm chí cũng không biết đã ở đây bao lâu.

Trời dần tối, một khắc trước khi trời tối hẳn, thanh âm lạnh băng của hệ thống đã lâu không nghe được lại vang lên:"Tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng, khiến Tô Minh sa vào giấc mơ Diệp Tử vĩnh viễn ở bên cạnh, thuốc ở trong ngăn kéo thứ ba."

Yêu cầu nhiệm vụ của hệ thống lần này rất kỳ quái, tại sao lại có loại thuốc kia, hơn nửa hệ thống còn biết rõ thuốc ở đâu.

Mặc Sanh mở ra ngăn kéo thấy được một cái bình, một khắc thấy cái bình thì cách thức sử dụng tự xuất hiện trong đầu cô: Khi Tô Minh tới mở cái bình ra thì sẽ có tác dụng.

Chuyện này thật là huyền huyễn, nhưng hệ thống cũng tồn tại rồi còn chuyện gì có thể huyền huyễn mà không thể tiếp nhận được?

Buổi tối, Tô Minh thực sự tới, sau khi thấy hắn vào phòng Mặc Sanh liền mở ra bình thuốc, nhìn hành động khó hiểu của cô, Tô Minh không hiểu, sau đó cô phát hiện Tô Minh không nhìn cô nữa, mà ngơ ngác nhìn vào không khí, xem ra thuốc có tác dụng.

Lúc này thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên:"Gϊếŧ chết Tô Minh, nhận được 25 điểm, hoàn thành nhiệm vụ có thể trở lại thế giới cũ, nhiệm vụ không có thời hạn."

Gϊếŧ chết Tô Minh sao? Nói thật, cô sẽ không mềm lòng, nhưng nghĩ tới Lạc Sinh, khi phản ứng lại thì Mặc Sanh đã ra khỏi phòng, đại khái bởi vì có quan hệ với Tô Minh, dù sao trong nhận thức của Tô Minh đã biến thành cô ở bên cạnh hắn, không thể rời khỏi hắn, cho nên đoạn đường này Mặc Sanh không gặp trở ngại đi ra ngoài, dọc theo đường đi không biết đi đâu tìm Lạc Sinh.

Sau đó một khắc, cô gặp được Lạc Sinh dưới tàng cây, dường như Lạc Sinh đã đứng ngoài cửa chờ thật lâu, thì ra Lạc Sinh luôn đợi cô, cô nên biết sớm hơn.

Mặc Sanh chạy tới ôm chặt anh:"Lạc Sinh."

Lạc Sinh ôm cô, trong lòng đau nhức:"Diệp Tử, anh luôn tìm cơ hội cứu em nhưng không được, đúng rồi, làm sao em có thể đi ra?"

Mặc Sanh nói:"Hiện tại hay sau này Tô Minh cũng sẽ không trở lại làm phiền em."

Lạc Sinh nghe vậy nói:"Vậy sau này chúng ta đều sinh hoạt chung một chỗ."

Mặc Sanh gật đầu nói:"Tốt."

Mặc Sanh không định trở lại thế giới cũ, cứ như vậy sống hạnh phúc cùng Lạc Sinh ở chung một chỗ.

Toàn văn hoàn.
« Chương Trước