Chương 361

Vân Thái Lệ thút thít nói, Vân Tử Lạc trầm ngâm một lúc rồi hỏi: " Con gái ngươi tên là gì?"

Vân Thái Lệ ngẩn ra, rồi nói: " Nó vẫn chưa có tên, chắc ngươi cảm thấy tên Cẩu nhi rất quê mùa và khó nghe đúng không, vì ta sinh non nên rất khó sinh, suýt nữa cả mẹ và con đều mất mạng, từ nhỏ nó đã không có đủ sữa, thân thể gầy yếu, người bên cạnh đều nói, phải lấy một cái tên thật xấu thì Diêm vương mới khinh thường bỏ qua cho nó, nó mới có thể lớn lên khỏe mạnh được"

Vân Tử Lạc gật đầu, dân gian đúng là có những chuyện này.

"Ta nghe nói Kỳ Hạ đổi chủ, Phụ thân bị giáng chức đầy đến biên ải phải không?"

Vân Thái Lệ lo lắng hỏi tới chuyện này.

"Ừn, bị đày đến phía Tây, dù chỗ đó có khổ sở nhưng cũng không đến nỗi quá thiếu thốn"

Vân Thái Lệ căn môi, đầu lông mày xẹt qua vẻ khó hiểu: " Phụ thân đối xử tốt với ngươi như vậy, sao ngươi không giúp ông ấy?"

"Ta phải giúp thế nào?"

"Để ông ấy đến Nam Xuyên"

Vân Tử Lạc khẽ thở dài: " Không phải ta không nghĩ đến chuyện đó, là ông ấy không muốn. Phụ thân là người thế nào, ngươi chắc phải hiểu rõ hơn ta. Chuyện ông ấy đã quyết, bất luận là ai cũng không thể thay đổi được"

Vân Kiến Thụ hiện tại hận không thể hóa thành chim tự do tự tại, căn bản ông ấy không muốn bị trói buộc bởi chuyện quan chức, cũng không muốn đến Nam Xuyên. Ông ấy chỉ muốn đến một nơi xa xội để chuộc lại tội lỗi những năm tháng trước đây.

Trầm mặc một lúc, Vân Tử Lạc mới hỏi tiếp: " Ngươi định thế nào? Ở lại Nam Xuyên sao?"

Vân Thái Lệ kiên định lắc đầu: " Ta sẽ mang Cẩu nhi đến thành Tây tìm phụ thân, dù ông ấy đến Nam Xuyên, ta cũng sẽ không ở lại đây"

Nói rồi, nàng ta ngưng mắt nhìn Vân Tử Lạc, chậm rãi nói:" Ta cũng giống phụ thân, không muốn ở lại chỗ này, chỉ vì ta không muốn sống cùng chỗ với ngươi"

"Vậy cũng tốt, ta sẽ sai người đưa ngươi ra khỏi thành"

Vân Tử Lạc chỗng lên vách tường đứng dậy/

Tuy nàng nói những lời khách sáo, nhưng thực ra nàng muốn để Vân Thái Lệ đến đó làm mồi dụ, để Vân Kiến Thụ thay đổi chủ ý, nguyện ý đến Nam Xuyên sống.

Trong thâm tâm, nàng cũng không muốn nhìn thấy Vân Thái Lệ.

Không người nào nguyện ý sống cùng người đã làm mình khổ sở.

Đợi đến khi tổng quản của Hoàng cung Nam Xuyên tự tay dẫn Vân Kiến Thụ ra ngoài cửa cung, trong nội cung cũng không ít người lấy làm kinh hãi, nhất là cung nữ lớn tuổi vừa rồi quát mắng Vân Thái Lệ.

"Không ngờ rằng tiểu cung nữ kia lại là bằng hữu của hoàng hậu, thực không nhìn ra, ta còn tưởng rằng nàng ta có ý đồ với Hoàng thượng"

"Trầm hương tỷ, người không nói muội lại quên mất, lúc trước khi ở phòng bếp, nàng ta nói giống như có quen biết hoàng hậu, không phục chuyện bị ma ma sử phạt khi làm sai chuyện, kết quả bị đánh hơn mười gậy. Tuy nàng ta mới vào cung một tháng, nhưng cũng không biết nàng ta có nói chuyện này với Hoàng hậu hay không"

Người được gọi là Trầm hương tỷ kia vẻ mặt hoảng hốt, nàng ta siết chặt quả đấm, tiểu nha đầu kia, chẳng lẽ sẽ ghi hận mà tố cáo mình?

Nhưng cũng may, mấy ngày tiếp theo, cũng không nghe được động tĩnh gì bên phía Hoàng hậu, lúc này nàng ta mới an tâm hơn.

THời gian Vân Tử Lạc ăn ngủ nhanh như chớp mắt đã đến tháng mười.

Mùng một tháng mười, Vân Tử Lạc lâm bồn.

Vì có kinh nghiệm lần đầu, lúc này, nàng đã định tâm nhiều hơn, nên cũng biết dùng sức như thế nào.

Hách Liên Ý vẫn ở trong phòng sinh như trước, chàng thực không yên tâm về nàng, sợ rằng bà đỡ lỡ tay làm nàng đau.

Khung cảnh lộn xộn mãi đến khi một tiếng khốc lóc nỉ non của hài tử vang lên, tiếng khóc dường như vang vọng khắp hoàng cung Nam Xuyên.

Bà đỡ dè dặt ôm đứa trẻ dậy, mừng rỡ kêu to: " Là, là con trai, là hoàng tử, là hoàng tử"

Bà ta biết rõ, Hoàng Hậu nương nương sặp sắc phong hạ sinh được hoàng tử có ý nghĩa như thế nào,đây chính là thế tử! Về sau, cho dù hoàng thượng có phi tần sinh con cho, thì cũng sẽ không thể thay thế được địa vị của Hoàng hậu.

Hách Liên Ý nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn của con trai mình, vẻ mặt hết sức vui mùng, nhưng cũng không vội ôm nó ngay, mà chàng đi qua bà đỡ, đến trước giường, nắm lấy tay của Vân Tử Lạc, cười nói với nàng: " Lạc nhi, cảm ơn nàng"

Vân Tử Lạc yếu ớt nhìn chàng cười một cái,rồi nhắm mắt ngủ.

Hách Liên Ý vuốt mấy sợ tóc rối loạn của nàng, lau mồ hôi trên trán cho nàng,rồi nói với bà đỡ: " Đưa một chậu nước sạch tới đây"

Đám bà đỡ không biết chàng định làm gì, mang nước tới, bọn họ không khỏi khϊếp sợ khi nhìn thấy Hoàng đế một nước lại dịu dàng lau người của hoàng hậu của mình, bọn họ vừa sợ lại vừa kinh ngạc.

Từ đó, trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, trong lòng Hoàng thượng địa vị của Hoàng hậu nương nương cao đến thế nào! Bọn họ nếu đi theo được Hoàng hậu thì chẳng phải một bước lên tiên sao?

Sau khi lâu rửa sạch sẽ cho Vân Tử lạc xong, thâm tình nhìn nàng ngủ say một lúc, Hách Liên Ý mới nhìn sang con trai.

Đứa trẻ ngoan ngoãn nằm bên cạnh Vân Tử Lạc, cái mũi nhỏ xíu, mắt to tròn mở lớn, nó đã ngừng khóc, ánh mắt tò mò nhìn Hách Liên Ý.

Hách Liên Ý ôm lấy đưa trẻ, khóe miệng tươi cười hạnh phúc, xoay người muốn ôm ra ngoài cho TÌnh nhi xem đệ đệ mình một chút, nhưng nghĩ đến bên ngoài gió lớn, không ra ngoài có lẽ tốt hơn, chờ mấy hôm nữa, sẽ để Tình nhi vào xem sau.

Lâm Thanh Thanh bước vào, trong tay còn bưng theo một bát canh thuốc bổ, cũng bà đỡ chăm sóc Vân Tử Lạc.

Trong suốt cả một tuần, tất cả người ở nội cung nàng đều chăm sóc Vân Tử lạc hết sức tỉ mỉ, Vân Tử Lạc muốn xuống giường, bản thân nàng không nghĩ phải nằm lâu như vậy, nhưng Hách Liên Ý lấy cớ muốn nàng tĩnh dưỡng thật tốt không cho nàng xuống giường, nàng chỉ đành ngày ngày nhàm chán nằm nghỉ trên giường.

Cũng may có Tình nhi cùng con trai, khiến cho nàng vui lên không ít.

Có lẽ do Hách Liên gia có thêm tôn tử, mà quan hệ của Hách Liên Ý và phụ thân chàng hòa hoãn hơn không ít, tâm tình chàng cũng cao hứng hơn thường, Hách Liên Trì cực kỳ xem trọng việc đặt tên cho cháu nội mình.

Hách Liên Trì mới chỉ có một đứa con duy nhất là Hách Liên Ý, cho nên, đứa cháu này với ông mà nói, như liều thuốc vui mừng hạnh phúc.

Mặc dù thời điểm theo đuổi Lâm Thanh Thanh ông đã quyết định từ bỏ tất cả, nhưng có người nối dõi hương khói tổ tiên, đương nhiên là ông rất vui mừng.

Cho nên,thời điểm Hách Liên Ý đang ôm Vân Tử LẠc ngồi trên giường trêu đùa cùng con trai, Hách Liên Trì hồng hộc từ ngoài chạy vào.

"Ý nhi, Lạc nhi, ta đã nghĩ được tên cho cháu nội rồi"

"Tên gì?" Hách Liên Ý nhàn nhàn hỏi.

Vân Tử Lạc thấy phụ tử hai người đã bớt căng thẳng, nàng cũng rất vui mừng.

Hách Liên Trì vừa chỉ vào sách vừa nói: " Gọi là Hách Liên Vân Hồng đi, vừa có tên của con, lại phù hợp với tên của Vân Tình, vừa quang đãng lại vừa hồng nhạn...

"

Vân Tử Lạc gật đầu: " Vậy theo ý của công công vậy" ( Công công: Ý ở đây là ông)

Đây là lần đầu tiên nàng gọi như vậy, lại hết sức thuận miệng, Hách Liên trì đầu tiên hơi sững sờ, sau đó là vui mừng, rồi lại ngẫm nghĩ lại sắc mặt hơi tối đi.

Hách Liên Ý khẽ nhếch môi cười, nhìn về phía Vân Tử Lạc, đáy mắt tràn đầy nhu tình, nhưng cũng không tiếp lời nàng.

Hách Liên Trì miễn cưỡng cười một tiếng, tâm tình hậm hực rời đi.

Đến cửa thì gặp Lâm Thanh Thanh, ông tỏ ra có chút lúng túng, gật đầu nhẹ với Lâm Thanh Thanh rồi vội vã rời đi, lúc quay lưng, gò má hơi đỏ lên.

Lâm Thanh Thanh ôm Hách Liên Vân Tình bước vào. Vừa nhìn thấy cha mẹ cùng tiểu đẹ đệ của mình ở cùng một chỗ, Hách Liên Vân Tình bỗng nhiên khóc lớn, khóc đến đứt từng khúc ruột.

Hách Liên Ý và Vân Tử Lạc đau lòng lao đến, Vân Tử Lạc vội ôm Hách Liên Vân Tình vào lòng mình.

Nhưng tiểu tử ở trên giường kia không biết làm thế nào, nghe được tiếng khóc cũng khóc òa lên, Hách Liên Ý dành phải quay đầu bước đến ôm lấy đứa nhỏ dỗ dành.

"Con trai ngoan, không được ầm ĩ nữa, mẹ con đang dỗ dành tỷ tỷ con đó"

Hách Liên Vân Tình víu lấy cổ áo Vân Tử Lạc, chỉ về phía Hách Liên Vân Hồng, giọng đứt quãng: " Nó cướp mẹ của con, cướp cha của con"

Lời vừa nói ra, không chỉ Vân Tử Lạc, mà cả Lâm Thanh Thanh và Hách Liên Ý cũng giở khóc giở cười.

"Đó là đệ đệ của con, Tình nhi, hai con đều là bảo bối của cha mẹ cả"

"Không phải vậy" Hách Liên Vân Tình lại khóc đến thương tâm: " Di di nói không phải vậy, di di nói, nó muốn cướp mọi thứ của Tình nhi, muốn cướp cha của Tình nhi, cũng muốn cướp cả mẹ nữa, về sau cha mẹ sẽ không yêu thương Tình nhi, không cần Tình nhi nữa, sẽ đem Tình nhi đến lãnh cung ở"

Một tiểu cô nương mới ba tuổi nhưng nói chuyện thập phần lưu loát.

Tuy con bé biết nói chậm,nhưng lại cực kỳ thông minh, những lời đã nghe, nó tuyệt đối sẽ ghi nhớ rõ ràng, những lời của nó làm cho Hách Liên Ý, vân Tử Lạc và Lâm Thanh Thanh cũng thấy đau lòng.

Nghe xong những lời của con bé, sắc mặt ba người lập tức thay đổi.

"Là di di nào nói với con như vậy"

Vân Tử Lạc tức giận, sắc mặt nàng đã trầm xuống, giọng không khỏi cao hơn thường.

Mấy vị phu nhân ở Nam Xuyên, nhất định sẽ có người bất mãn với nàng, nhưng mà, họ đối phó với nàng thế nào cũng không sao, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép có người lợi dụng làm tổn thương con gái nàng.

Hơn nữa hoàng cung là chốn phức tạp nhường nào, con nàng muốn lớn lên bình ban thì cần phải được bọn họ, hơn nữa, nếu ảnh hưởng đến tâm lý của con bé lúc còn nhỏ nhất định lớn lên sẽ lại bóng ma trong lòng nó.

Tình nhi còn nhỏ như vậy, những chuyện xấu đó há lại không ảnh hưởng đến tâm hồn của nó được!

Đáng chết! Người này thật đáng chết1

Bản năng làm mẹ trỗi dậy làm cho lửa giận của Vân Tử Lạc càng lúc càng lờn.

Hách Liên Vân Tình ở trong lòng nàng cảm nhận được điều đó, bị hù dọa không ít càng khóc lớn hơn.

Lâm Thanh Thanh nắm lấy tay con bé, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi: " Tình nhi, con nói cho bà ngoại, là di nương nào nói những lời này với con"

"Dạ, là một di nương mặc y phục màu lục, di nương ấy cũng biết đàn nữa"

Hách Liên Vân Tình vừa khóc, vừa lắp bắp nói.