Khương Uyển ngồi trò chuyện cùng lão phu nhân thêm một lúc, đang định mở miệng cáo từ thì nghe nha hoàn bên ngoài báo đại phu nhân đang đi đến. Nha hoàn vừa thông báo câu trước thì câu sau Từ thị cũng đã bước vào phòng. Khương Uyển vừa thấy bà liền đứng dậy thỉnh an. Từ thị liếc thấy nàng liền có chút thâm ý mỉm cười gật đầu, rồi đi đến thỉnh an lão phu nhân, sau đó lại như không kịp đợi nữa nói.
- Mẫu thân bên kia An vương phủ vừa sang cầu thân rồi. Con dâu vừa tiễn bà mối đi liền chạy qua đây luôn.
Lão phu nhân như cũng đã đoán trước được chỉ cười gật đầu lại quay qua Khương Uyển hỏi.
- Tiếu Tiếu đã từng gặp qua người nhà An vương hay chưa?
Khương Uyển bị hỏi đột ngột không kịp phản ứng hơi ngây ra một chút, nàng chưa từng gặp người phủ An vương, hơn nữa nàng lục lọi trong ký ức của nguyên chủ cũng không hề có chút manh mối nào liên quan đến An vương phủ này liền ngẩng lên lắc lắc đầu. Thấy vậy Từ thị cùng lão phu nhân nhìn nhau có chút khó hiểu nhưng cũng không nói gì. Lão phu nhân ho nhẹ một cái chuyển chủ đề cười nói với Từ thị.
- Tiếu Tiếu nói với ta muốn ngày mai đi xem hội hoa đăng, con là mẫu thân nó con quyết định xem thế nào đi.
Đại phu nhân nhìn qua mẹ chồng mà thầm bĩu môi, đây rõ ràng là lão phu nhân không muốn Khương Uyển xuất phủ, nhưng lại không muốn làm người xấu trong mắt cháu gái liền đẩy sang cho nàng đây mà. Nghĩ vậy đại phu nhân cười xì một cái quay sang Khương Uyển.
- Ngày mai tam ca con được nghỉ, ta sẽ bảo hắn cùng ngũ ca con đi cùng là được.
Nghe vậy lão phu nhân hơi giật giật khóe miệng. Khương Uyển nhận được sự đồng ý của Từ thị liền cười vui vẻ, đứng dậy cáo từ cùng Tiêm Tiêm trở về Uyển Đào các. Lão phu nhân cùng đại phu nhân mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nàng vừa rời khỏi đại phu nhân đã lên tiếng.
- Nương, thật ra trong những nhà đến cầu thân thì cũng có mấy chỗ rất được, chỉ là gia môn quá nhiều người, phức tạp. Tiếu Tiếu đơn thuần sợ nàng sẽ chịu thiệt. Xem ra bây giờ phủ An vương là mối tốt hơn cả. Lão gia cũng nói với con như vậy.
Lão phu nhân cũng gật đầu đồng ý.
- Ta thấy phủ Tiền ngự sử cũng rất tốt, nhân khẩu ít, là lão nhị trong nhà. Vừa cập quan cũng đã vào triều làm đến chức quan lục phẩm rồi, tương lai tốt có thể đoán. Vừa hay nếu Tiếu Tiếu qua đó sẽ không phải quản gia, chỉ là Tiền phu nhân có tiếng nghiêm khắc quy củ, quy củ là tốt nhưng quá cứng nhắc. Thôi cứ theo ý hai con, sau ba ngày nữa viết thư đáp ứng An vương phủ đi.
Đại phu nhân nghe vậy gật đầu đáp dạ rồi cáo lui trở về viện của mình. Lúc này quản gia vừa đến báo, lại có thêm hai bà mối nữa đến. Từ thị thở một hơi lại kéo khóe miệng nặn ra một nụ cười xã giao đi đến.
Khương Uyển về đến Uyển Đào các liền ngồi trên trường kỷ chống cằm trầm tư. Nghĩ đến lời của đại phu nhân thì nàng đoán vị An quận vương này là mối hôn sự tốt nhất trong những người đến cầu thân. Vậy chồng tương lai của nàng hẳn sẽ là vị này đi. Ngày làm lễ cập kê xong nàng có nghe Tiêm Tiêm nói qua đã thấy An quận vương này, nói hắn có dáng vẻ anh tuấn ra sao, khí khái thế nào nhưng nàng không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu. Hôm làm lễ nàng được dặn trước, lúc cúi người cảm tạ khách quan chỉ được ngẩng mặt lên nhưng không được nhìn thẳng, vậy nên nàng chỉ hơi lờ mờ thấy được một bóng dáng có vẻ cao lớn, còn lại thì không thể nghĩ ra đành dứt khoát bỏ qua, dù sao Khương gia đã chọn cho nàng thì nàng yên tâm gả là được.
Ở quốc gia cổ đại này có tục lệ, nhà gái khi được cầu thân thì dù có đáp ứng hay không thì đều sẽ gửi thư trả lời sau ba ngày. Nếu không có gì thay đổi hẳn là sau ba ngày nữa Khương Uyển sẽ chính thức thành hôn thê của An quận vương rồi.
Nàng lại nghĩ đến ngày mai được xuất phủ liền đứng dậy mở tủ đồ để lựa váy áo. Người thích đẹp như nàng thì dù phải đeo mặt nạ che mặt nhưng dáng người cũng rất quan trọng không thể qua loa. Khương Uyển từ trong tủ đồ lấy ra bộ váy áo màu thiên thanh mà đại phu nhân vừa may trước lễ cập kê của nàng, vẫn chưa từng dùng đến. Trời đã sang xuân ấp áp. Bộ váy áo này làm bằng lụa mỏng, cánh tay rộng trái lại rất phù hợp. Nàng ướm thử lên người có cảm giác phiêu phiêu nhẹ nhàng, nhìn vào gương nàng như tiểu tinh linh xinh đẹp linh động.
Đến tối Khương Thần biết nàng mai sẽ đi hội hoa đăng liền cho người mang sang cho nàng mấy chiếc mặt nạ tinh xảo. Khương Uyển nghe nói hắn có một cửa hàng trang sức lớn ở thành Tây, lại chớp thời cơ có hội hoa đăng diễn ra cho cửa hàng trang sức của mình bán các loại mặt nạ xinh đẹp, lại dùng những chất liệu quý giá không kém phần quý phái nên rất được các quý nữ trong kinh thành yêu thích. Khương Uyển thầm cảm thán vị tiểu ca này của nàng rất biết cách kinh doanh. Nàng lại lướt qua trên khay liền chọn một cái hình cánh bướm được đính ngọc, có màu sắc gần giống cùng bộ váy nàng đã chọn. Khương Uyển đeo lên lại khiến nàng trở nên bí ẩn, nhưng cũng không kém lộng lẫy.
Tiêm Tiêm đứng bên cạnh nhìn ngây ra. Nàng cảm thấy dù tiểu thư lựa chọn thứ đồ gì mặc lên người thì cũng đều đẹp cả. Khương Uyển nhìn qua gương thấy được vẻ mặt này mà bật cười làm Tiêm Tiêm có chút xấu hổ cúi xuống gãi đầu. Tiểu thư từ khi nào lại biết trêu chọc nàng như thế chứ, lại không nhịn được nhìn về phía người vẫn đang hào hứng ngắm nhìn bản thân trong gương. Khương Uyển không hề biết rằng, chỉ một phút ham chơi của nàng lại khiến cho vận mệnh của nhiều người sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.