Chương 86: Hoá giải

Ba tiếng sau.

Thiên Hạo từ trong phòng tắm bước ra, trên người anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn đủ che đi nơi hiểm bí của mình.

Sau khi được thỏa mãn nhu cầu sinh lý thì cơ thể anh cũng đã có thể trở lại bình thường, thậm chí anh còn cảm thấy khoẻ mạnh, tràn trề tinh lực hơn lúc trước rất nhiều, vẫn còn dư sức để có thể cùng cô đại chiến thêm ba trăm hiệp. Chỉ có điều là Yên Nhi chịu không nổi mà thôi.

- Cực cho em rồi!!

Thiên Hạo khá hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bây giờ. Hai mắt nhắm nghiền, môi nhỏ hơi hé mở, thân thể trắng nõn cũng đã chuyển sang sắc hồng phơn phớt.

Bị Thiên Hạo hành hạ suốt ba tiếng đồng hồ trong phòng tắm khiến cơ thể cô xịu lơ, chẳng còn chút sức lực nào, đến nỗi khâu vệ sinh cơ thể sau khi hoan ái cô cũng phải để anh làm giúp mình.

Thiên Hạo nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trên người cô hoàn toàn không có một mảnh vải che thân, cơ thể bé nhỏ hơi cuộn tròn rồi lại run lên từng đợt, có lẽ vì ban nãy cô phải đắm mình trong nước qua lâu khiến cho thân thể bị nhiễm lạnh.

Anh cầm lấy điều khiển điều hoà chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, đến khi anh có thể cảm nhận được hơi ấm trong căn phòng thì mới dừng lại.

- Bảo bối mở chân ra cho anh kiểm tra.

Thiên Hạo nắm lấy hai đầu gối của Yên Nhi kéo ra hai bên, nhụy hoa sưng đỏ, vẫn chưa thể khép chặt nhanh chóng đập vào tầm mắt của người đàn ông.

- Sưng lên hết rồi.

Thiên Hạo không ngừng suýt xoa, cũng tại anh ban nãy không kìm chế nên mới làm cho cô bé đáng yêu này trở nên như vậy.

- Anh thoa thuốc cho em nhé!!

Từ nãy đến giờ chỉ có một mình anh nói chuyện mà thôi, Yên Nhi đã ngủ thϊếp đi lâu rồi, chắc hẳn vì quá tin tưởng người đàn ông này nên cô để mặc cho Thiên Hạo muốn làm gì thì làm.

Thiên Hạo kéo lấy hộc tủ bên cạnh giường, lấy ra một ống thuốc màu trắng có kích thước, hình dạng như những tuýp dưỡng ẩm mà Yên Nhi hay dùng. Anh nặn một ít ra đầu ngón tay rồi ân cần, nhẹ nhàng thoa đều lên hai mép cánh hoa bên ngoài.

- Hạo...đừng, em mệt lắm.

Ngón tay anh khi chạm nhẹ ở bên ngoài thì Yên Nhi chẳng có phản ứng gì, chỉ rùng mình một chút thôi. Cho đến khi đầu ngón tay ấy lỡ đi sượt vào bên trong thì cô đã nhanh chóng giật mình tỉnh lại sao cơn mơ màng.

Yên Nhi bắt lấy bàn tay ấy, theo quán tính khép chặt hai bắp đùi vì tưởng rằng anh lại muốn tiếp tục làm chuyện đó với mình thêm một lần nữa.

- Anh không phải cầm thú, em nằm yên để anh thoa thuốc mỡ cho đỡ sưng.

Thiên Hạo xoa đầu rồi ép người cô nằm lại xuống giường, đưa tay vén đi những sợi tóc còn vươn trên khuôn mặt đỏ ửng ấy, giọng nói trầm ấm cất lên trấn an cô gái nhỏ.

- Có thật không?

Yên Nhi vẫn còn rất đa nghi, thật sự là bây giờ nơi đấy của cô đã bị anh sử dụng đến cực hạn nên không thể tiếp nhận thêm một đợt tấn công nào nữa đâu.

- Anh có nói dối em bao giờ chưa?

- Có, thậm chí là rất rất nhiều lần. Vừa nãy anh cứ luôn miệng nói " một lần nữa thôi " nhưng cuối cùng thì sao? Anh dần em đến tận năm lần vẫn không buông tha...anh có biết em mệt lắm không... huhu. Anh xem này, đầu gối vì phải quỳ nhiều quá mà bầm tím hết cả lên.

Yên Nhi lại mếu máo khóc nhè nữa rồi. Cô tố cáo những hành vi thô bạo của anh ban này. Cô vừa tức, vừa ấm ức nhưng không thể nào làm gì được người đàn ông này chỉ biết dùng nước mắt để trừng phạt anh mà thôi.

- Uuu...Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ kìm chế có được không? Từ năm hiệp giảm xuống còn bốn hiệp rưỡi nha bảo bối.

Yên Nhi: "..." Giảm nhiều quá ha!!

- Không cần, em mệt rồi, em muốn đi ngủ.

Yên Nhi kéo chăn quấn kín hết người như một con nhộng, cô giận hờn quay lưng về phía Thiên Hạo tiếp tục giấc ngủ dang dở khi nãy của mình.

- Chính em nói không cần đấy nhé Yên Nhi.

Thiên Hạo đi đến tủ quần áo lấy hai chiếc áo sơ mi màu đen tuyền và màu trắng tinh giơ lên ngắm nghía một hồi anh quyết định chọn cái màu đen mang đến giường mặc vào cho Yên Nhi.

- Em mặc tạm cái này đi, lát nữa anh gọi người mua đồ khác cho em.

Anh lật ngửa con nhộng kia ra, cởi bỏ lớp tơ bên ngoài. Thiên Hạo phải mất tận mười phút mới có thể mặc chiếc áo này vào cơ thể Yên Nhi vì nhóc con chẳng chịu hợp tác gì cả.

Lo cho bảo bối xong rồi thì anh cũng đến tủ lấy chiếc áo sơ mi trắng lúc nãy mặc vào cùng chiếc quần tây đen.

Quần áo cũng đã chỉnh tề, lịch sự anh liền đi ra khỏi gian phòng ngủ, cẩn thận đóng cửa phòng rồi đi đến bàn làm việc lấy ra một đôi bao tay khác đeo vào.

- Mạnh Nam, cậu qua đây với tôi một chút.

Thiên Hạo đến sô pha cầm lấy ly nước mà Vân Anh vừa uống bỏ vào trong túi zip đàng hoàng rồi dùng điện thoại bàn để liên lạc với trợ lý của mình.

- Giám đốc, tôi đến rồi.

Rất nhanh Mạnh Nam đã có mặt tại đó. Dáng vẻ vô cùng nghiêm túc khác với bộ dạng cà rỡn ban nãy.

- Cậu nhờ người đi mua cho Yên Nhi một bộ quần áo mới, cả...cả đồ lót bên trong nữa nhé. Mua bộ nào kín kín một chút.

Mạnh Nam: "..." Không có việc gì quan trọng hơn nữa sao?

Trợ lý nghe xong mà đơ cả người, đừng nói giám đốc làm ra bộ dạng nghiêm trọng gọi anh qua đây chỉ để đi mua quần áo cho Yên Nhi thôi đấy hả?

- Khụ...còn nữa đem cái này đi kiểm định hộ tôi.

- Vâng.

Thì ra ngoài việc mua quần áo thì còn phải mang cái ly này đi kiểm định dấu vân tay. Chỉ là giám đốc luôn đặt những gì liên quan đến Yên Nhi lên hàng đầu mà thôi.

[...]

- Ui da...

Bên trong phòng ngủ Yên Nhi đã tỉnh lại, cô ngồi ì trên giường nheo mắt nhìn khung cảnh xung quanh.

Cơ thể mỏi nhừ, đau nhức như vừa bị gãy mất mấy cái xương sườn vậy, đã thế phần hạ thân còn có chút ran rát nữa chứ.

Lúc này Yên Nhi vẫn còn mớ ngủ nên cô như bị mất trí nhớ tạm thời, chẳng nhớ nỗi bản thân mình vừa trải qua chuyện gì và tại sao lại ở trong này nữa. Đến nỗi vì ngủ nhiều quá nên cô mất đi cả nhận thức không biết bây giờ là buổi sáng hay ban chiều.

- Qυầи ɭóŧ của mình đâu rồi?

Yên Nhi cảm thấy bên dưới hơi trống trống nên mới đưa tay xuống sờ vào thử, nào ngờ vừa chạm vào đã đυ.ng vào bộ phận nhạy cảm luôn rồi, còn có thứ gì đó nhơn nhớt dính vào tay cô nữa.

Cạch.

- Em tỉnh rồi?

Thiên Hạo mở cửa bước vào, anh bê theo một cái khay trên đó đặt một túi đồ và một bát cháo dinh dưỡng củ dền đỏ nóng hổi.

- Đâu...mở ra anh xem bớt sưng chưa.

Anh đặt đồ lên bàn sau đó ngồi lên giường rồi tự nhiên mở hai cẳng chân của Yên Nhi vào nhụy hoa chính giữa như đây là chuyện rất bình thường giữa hai người vậy.

Yên Nhi vẫn chưa load kịp với những gì đã và đang xảy ra. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông để anh tùy tiện xem cái ngàn vàng của mình mà thôi.

- Áaaa...anh đang...đang làm gì đó?

Phải đợi đến lúc Thiên Hạo rút khăn giấy lau đi những thứ nhớp nháp dính trên nhụy hoa thì Yên Nhu mới có phản ứng. Mọi kí ức đột nhiên ùa về cùng một lúc, khiến da mặt cô đỏ như trái cà chua. Yên Nhi nhanh nhảu muốn khép chân nhưng không được vì đã bị Thiên Hạo kiềm chặt mất rồi.

- Hỏi thừa...em hư quá, ngủ thôi mà cũng chảy nước là sao? Có phải lại mơ thấy thứ que kem lớn hay củ khoai gì đó đúng không?

Anh đi guốc trong bụng cô hay sao mà đoán đúng dữ vậy. Thật sự là khi ngủ Yên Nhi có mơ thấy mộng xuân, và người đàn ông trong giấc mơ ấy cũng chính là anh, dù bây giờ cô không thể nhớ chi tiết được mọi thứ xảy ra trong giấc mơ nhưng cũng nhớ được mang máng những tư thế trong đấy.

Nhưng mà nếu thừa nhận thì kì cục quá. Yên Nhi chọn cách giả nai, lảng tránh sang chuyện khác, còn làm vẻ tức giận với anh.

- Anh bớt đi, cái đồ lưu manh. Em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu đấy. Người gì mà mỗi lần gặp mặt đều lôi người ta lên giường hổng biết.

Yên Nhi khoanh tay trước ngực, môi hơi chu lên đanh đá trả lời. Nhưng rồi đột nhiên cảm xúc hùng hục ấy liền giảm xuống, cô yểu xiều, xụ mặt thành một đồng rồi lại rơm rớm nước mắt.

- Sao vậy, anh đùa mà, không phải thì thôi...có cần phải khóc như vậy không?

Cô khóc làm Thiên Hạo lại tưởng do những lời mà mình vừa nói ban nãy, anh vội bưng lấy khuôn mặt ú nu đấy lên dỗ dành, lau đi những giọt nước đọng lại nơi khoé mắt.

- Không có...em chỉ muốn biết tại sao ngày hôm đó anh bỏ em lại một mình trong phòng mà thôi...Em rất cảm ơn vì anh đã cứu em nhưng em không phải gái điếm để anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi...anh có biết khi mở mắt ra em đã tuyệt vọng thế nào không?

Yên Nhi càng nói thì cô càng khóc to. Thiên Hạo ôm cô vào lòng để mặc cho cô đánh thùm thụp vào người mình. Đợi Yên Nhi nói ra hết thì anh mới bắt đầu giải thích.

- Em là vợ của anh, không phải gái điếm gì cả...Sáng hôm đấy anh đã tỉnh dậy từ sớm, anh nằm nhìn em ngủ rất lâu rồi mới rời đi. Nhưng anh có lý do chính đáng của nó, Mạnh Nam bắt được người phụ nữ đã hại em ở quán bar nên anh phải đến đấy giải quyết.

Nước mắt nước mũi của cô làm áo sơ mi của anh ướt nhẹp một mảng. Cô đẩy người anh ra xa rồi tiếp tục chất vấn.

- Được rồi, nhưng anh làm gì mà đến tận ba ngày chưa xong? Em đã cho anh ba ngày để đến gặp và giải thích với em nhưng anh lại không tới là sao!!

- Anh không phải là không muốn đến mà là vì sau khi giải quyết xong việc đấy thì anh phải đi công tác ở Brazil tận ba ngày liền nên mới không đến gặp em được. Những ngày sau đó anh có đến trường học tìm em nhưng em lại trốn tránh, không chịu gặp anh mà.