"Chị muốn trách thì trách em đi! Vì sao chị lại trách anh Dịch? Nguời anh ấy yêu vẫn luôn là chị mà! Anh ấy là người nổi tiếng, cứ dăm ba hôm lại có lịch trình quan trọng, chị đánh anh ấy ra nông nỗi này thì bảo anh ấy ra ngoài gặp người ta thế nào?"
Lúc này toàn thân Cảnh Thiên đều đang đau, cô cảm thấy như có thứ gì đó đang muốn phá vỡ sự giam cầm của cơ thể.
Từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán, trạng thái của cô đang rất bất ổn.
Cảnh Thiên không muốn nói chuyện với đám thảo mai này nữa, nếu không phải vì muốn tiềm thức của nguyên chủ nhìn cho rõ người mình thích là đồ khốn như thế nào, cô không thèm sáng ngày ra đã chạy đến bắt gian, còn lãng phí nhiều nước bọt thể này.
Cảnh Thiên lười nhìn hai tên khốn này thể hiện tình cảm nên giẫm đôi giày cao gót, bỏ đi.
Ai ngờ cô đã không tính toán nữa rồi, cô vừa đi đến cửa thì lại bị bà Tân túm lấy góc áo khoác, sống chết không chịu buông ra.
"Đứng lại! Cảnh Thiên, Cảnh Lạc là em gái ruột của cháu, A Dịch là người yêu bên cháu hai năm trời. Cảnh Lạc cũng đã nói với cháu rằng con bé không cố tình rồi, A Dịch cũng muốn giải thích với cháu ngay từ đầu rồi, cho dù cháu ăn nói xấc xược với bác, cháu không có chút phép tắc lịch sự nào, nó cũng luôn đứng về phía cháu. Bác nghĩ rằng cháu cũng nên nghĩ thoáng đi, đừng được lý mà nhất quyết không bỏ qua cho chúng nó. Chẳng lẽ cháu thực sự muốn chia tay với A Dịch hay sao?"
Thấy Cảnh Thiên dừng chân rồi quay lại, bà Tần tưởng mình đã thuyết phục được cô nên nói tiếp: “Đám trẻ ấy mà, đừng tùy tiện nói chia tay như thế, nói vậy nhiều rồi bị đổi phương hiểu lầm, có khi lại thành chia tay thật đấy."
Cảnh Thiên nhìn bà Tần một lượt từ trên xuống dưới, bà ta vẫn vênh vang đắc ý, xuống nước mà vẫn muốn ngồi trên đầu người ta, cô hỏi vặn lại: “Con mắt nào của bà thấy tôi không thật sự muốn chia tay?"
Tần Dịch kinh ngạc, anh ta xông lên rồi định giữ cánh tay Cảnh Thiên lại, ai ngờ Cảnh Thiên đẩy phắt ra. Tần Dịch lại bị đẩy ngã nhào, choáng váng đến mức mắt nổ đom đóm.
Đến bà Tần và Cảnh Lạc bên cạnh cũng nghĩ Tần Dịch diễn lố quá rồi.
Nhưng chỉ có Tần Dịch ngạc nhiên.
Sao Cảnh Thiên khỏe thể???
"Anh sẽ không chia tay với em, trong từ điển của Tần Dịch này không có hai chữ chia tay đâu."
Vành mắt của Tần Dịch đỏ lên, anh ta ngước nhìn Cảnh Thiên mạnh mẽ và cao quý nhưng nhan sắc vẫn vô cùng xinh đẹp, khoảnh khắc đó, anh ta nghĩ mình đã hòa trộn cả cảm xúc thật sự của mình.
Đến bản thân anh ta cũng thấy cảm động, anh ta tin Cảnh Thiên chắc chắn cũng sẽ bị anh ta làm cảm động.
Liếc nhìn Cảnh Lạc bên cạnh Tần Dịch đang tỏ ra đổ kỵ đến mức gần như không thể che giấu được, Cảnh Thiên khẽ hở đôi môi đỏ: “Không có hai chữ "chia tay mà chỉ có hai chữ “nɠɵạı ŧìиɧ" thôi phải không? Tức là anh chơi bời thì được, chia tay thì không được?"
Tần Dịch kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, anh ta không thể chấp nhận nổi việc không những cô không cảm động mà còn nói ra những lời giễu cọt như thế.
"Có phải ly hôn đâu, chia tay còn phải chờ anh đồng ý nữa à? Nghĩ cái gì thế? Được rồi, hai người tiếp tục đi. Chúc hai người răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc!"
Sự khinh thường của Cảnh Thiên khiến bà Tần thực sự hốt hoảng.
Bởi vì bà ta và con trai bà ta ngày trước đều phải sống ở thành phố H trong cảnh ăn nhờ ở đậu, nhờ có Cảnh Thiên nên cuộc sống mới trở nên tốt hơn.
Tuy bây giờ dù không có Cảnh Thiên thì họ cũng không phải quay lại cuộc sống như ngày xưa, nhưng giờ Cảnh Thiên là con dâu của nhà họ Chiến, là nhà giàu thật sự không chỉ có tiền tiêu vặt một năm một trăm triệu mà còn có thể cung cấp nguồn tài nguyên liên tục cho bọn họ.