Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 464

« Chương TrướcChương Tiếp »
TrướcSau

Lưu Cương vừa xem đã há hốc mồm.

Cô gái này thực sự quên không đăng ID của anh ta lên. Sau khi anh ta nhắc nhở, lúc này3 cô đã đăng một bài khác

lên, triệt để bóc trần anh ta.

Lúc này điện thoại bàn của phòng làm việc và điện thoại di độn1g bắt đầu đổ chuông, Lưu Cương bỗng ong cả đầu.

“Cảnh Thiên, sao em phải làm như vậy?”

Cảnh Thiên cảm thấy nực9 cười: “Có phải anh ở lâu với Tần trà xanh quá nên bị nhuộm màu luôn rồi không? Trước

khi hỏi tôi vì sao lại làm vậy, anh có t3hể giải thích vì sao chị Thanh tặng tôi một chiếc xe, các anh lại bóc chuyện

này ra được không? Chị Thanh tặng tối xe thì liên8 quan quải gì đến các anh! Nếu các anh nhiều tiền như thế, người

khác tặng xe cho tôi, các anh còn phải bỏ tiền ra quảng cáo hộ tôi, vậy thì tôi cũng phải đáp lễ, quảng cáo hộ các anh

chứ. Không cần cảm ơn đâu nha anh Lưu.”

Lưu Cương tức đến mức mặt co giật.

Trước đây gọi anh ta là anh Cương, bây giờ lại gọi là anh Lưu.

Đúng là có chỗ dựa rồi là trở mặt không thèm nhận ai nữa luôn.

Biết trước sẽ như thế này thì hồi xưa Tần Dịch không nên cho Cảnh Thiên cơ hội để gả vào nhà họ Chiến. “Thiên

Thiên, có phúc cùng hưởng, em đã bán được vào đại gia nhà họ Chiến rồi, cần gì phải gây khó dễ với đám dưới đáy

giang hồ vất vả kiếm cơm ăn như bọn anh chứ?”

“Ha ha, anh yếu hơn thành ra anh có lý à? Anh ở dưới đáy giang hồ kiếm cơm ăn nên đáng đời tôi để anh ké fame,

để anh lợi dụng, cho anh tài nguyên, để anh bay lên trời à? Tôi cũng có phải mẹ anh đâu, anh nghĩ cái gì thế?”

Lưu Cương: …!!!

Trước đây nghe Tần Dịch bảo con bé chết tiệt này độc mồm độc miệng, anh ta còn không tin. Bởi vì hồi trước cô cắp

mông theo sau Tần Dịch trông như một chú thỏ trắng ngây thơ. Bây giờ bị cà khịa, Lưu Cương mới nhận ra Cảnh

Thiên đã thực sự trở mặt không nhận ai nữa rồi.

“Cảnh Thiên, em đã làm tổn thương trái tim Tần Dịch rồi. Em biết vì sao rõ ràng cậu ấy không có tiền mà vẫn phải

khiến chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng không?”

“Liên quan quái gì đến tôi?”

“…” Lưu Cương hít sâu, vội vàng nói hết những gì mình muốn nói trước khi Cảnh Thiên cúp máy: “Bởi vì cậu ấy

yêu em! Cậu ấy sợ Vân Tiêu sẽ giành mất em. Thế nên cậu ấy mới bảo anh tìm người đăng những thứ này lên. Như

vậy thì vì mọi người đều không hề tán thành, em sẽ không bị Vân Tiêu giành mất. Cảnh Thiên, Tần Dịch yêu em

như thế, cậu ấy lặng lẽ làm nhiều điều vì em như thế, em… lại đáp lại cậu ấy như vậy sao?”

Cành Thiên nhìn thông báo “đối phương đang ghi âm” trên điện thoại của mình, cô cười phì:

Yêu đến mức để mình có được vai nam chính mà đá tối từ nữ chính sang nữ phụ thứ N à? Yêu đến mức để sự nghiệp của anh ta thăng

tiến nhanh rồi thành Ánh để nên xin tôi đi lấy chồng, sính là anh ta lấy, sau này lén chồng qua lại với anh ta à? Yêu đến mức khi tôi

với anh ta còn là người yêu, anh ta lại đi ngủ với em gái tôi à? Đã chăng còn quan hệ gì với anh ta rồi, bây giờ anh ta lại bảo yêu tôi?

Ở, cảm ơn nhé! Anh bảo với anh ta là rốt cuộc anh ta yêu tôi ở điểm nào? Tôi sửa không đưrợc à?”

Lưu Cương tức đến nghiến răng, gọi điện thoại rồi nói nhiều như thế, kết quả là vẫn không ghi âm được câu nào có tác dụng. “Thiên

Thiên, anh thừa nhận là có lẽ Tần Dịch cũng có chỗ làm chưa đủ tốt, nhưng em không thể phủ nhận việc cậu ấy yêu em, càng không

thế phủ nhận việc hai người từng yêu nhau. Em không thể nế tình cảm ngày xưa mà cho nhau một con đường sống sao?”

“Anh ta có yêu tôi hay không, tôi không biết, nhưrng tôi với anh ta còn chưa từng năm tay nhau bao giờ, cũng không tính là từng yêu

nhau chứ? Nếu tôi và anh ta có thể coi là từng yêu nhau, vậy thì anh ta và Cảnh Lạc là gì?”
« Chương TrướcChương Tiếp »