"Cảnh Thiên, mới sáng sớm sao cô lại tới đây rồi? Lúc trước không phải đã nói với cô rồi à, cô và A Dịch đều là người nổi tiếng, mặc du hai đứa là người yêu nhưng vẫn còn đang phát triển trong làng giải trí, quan hệ của hai đứa tuyệt đối không thể bị vạch trần được. Mặt khác, bấy giờ cô đã làm dâu nhà họ Chiến rồi, nếu để nhà họ Chiến biết được mới sáng sớm mà cô đã chạy tới đây tìm Tần Dịch, họ không vui rồi thu hồi vốn đầu tư thì phải làm sao?"
Sau khi nghe bà Tần khiển trách, Cảnh Thiên đang định tát cho người phụ nữ không hiểu rõ tình hình kia hai cái, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Cô biết rằng nó xuất phát từ sự kính trọng và sợ hãi của nguyên chủ đối với bà Tần.
Vì đây là mẹ của người đàn ông cô ấy yêu, cho nên cổ ấy rất quan tâm đến thái độ của bà ta đối với bản thân.
Mà bà Tần cũng giống như tên Tần trà xanh kia, ăn của Cảnh Thiên, dùng đồ của Cảnh Thiên, nhưng luôn giữ thái độ ngồi lên đầu lên cổ cô, hoàn toàn không có sự tự giác ăn của người ta, lấy đồ của người ta thì phải cúi mình chút nào.
Cảnh Thiên liếc nhìn bà Tần, đè bàn tay đang ngứa ngáy của mình xuống, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng dịu đi đôi phần.
Nguyên chủ để ý đến bà ta là việc của nguyên chủ, cô có phải phải là nguyên chủ đâu, cho nên đối với cô thì bà già này chỉ là không khí, không đánh bà ta nhưng cũng không quan tâm đến bà ta.
Nhìn Cảnh Thiên không nói lời nào, vòng qua người mình đi về phía cầu thang, bà Tần cau mày lại, cao giọng hơn: "Cảnh Thiên, tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô có nghe thấy lời tôi nói không?"
Cảnh Thiên vẫn phớt lờ bà ta và tiếp tục đi về phía cầu thang.
Bà Tần hơi ngẩn ra, tức giận hơn.
Trong suốt hai năm qua, bà ta luôn coi trọng người được nhà họ Cảnh cưng chiều là Cảnh Lạc chứ không phải là Cảnh Thiên - người bị bố mẹ hoàn toàn bỏ qua. Vì vậy cho dù Cảnh Thiên có tốt với Tần Dịch như thế nào đi chăng nữa, bà ta vẫn không cho phép người phụ nữ này đến quá gần, cũng gần như chưa bao giờ có thái độ tốt với cô.
Nhưng đối phương quá yêu Tần Dịch nên dù bà ta chưa bao giờ có thái độ tốt, đối phương vẫn vô cùng tôn trọng bà ta. Có điều bây giờ...
Bà Tần vội vàng lao đến trước mặt Cảnh Thiên, chặn đường có đi lên cầu thang, tức giận nói: “Cảnh Thiên, cô không nói tiếng nào đã đến nhà người khác, còn chẳng chào hỏi một câu đã đi thẳng lên tầng rồi, có phải coi chủ nhà như tôi ra gì không? Dù gì cũng là một cô chủ nhà giàu, mới sáng sớm mà đã chạy đến phòng ngủ của con trai tôi, sao lại chẳng có chút lễ nghi liêm si cơ bản nào vậy?"
Bà Tần đứng cao hơn Cảnh Thiên vài bậc cầu thang, lúc này bà ta đang trừng mắt tức giận nhìn Cảnh Thiên, vẻ mặt như phòng trộm.
Nhưng nhìn một lúc, ánh mắt bà ta từ từ thay đổi.
Bởi vì Cảnh Thiên cũng đang nhìn bà ta chằm chằm.
Mặc dù ánh mắt của đổi phương rất thờ ơ nhưng lại khiến sống lưng bà Tần lạnh run lên một cách khó hiểu.
Cảm giác đó...
Nó giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm vậy.
Thậm chí bà Tần còn cảm thấy rằng chỉ cần bà ta động đậy thôi, đối phương sẽ lao đến nuốt chủng bà ta.
"Bà dùng tiền của tôi mà còn có thái độ này với tôi à? Dù tôi nuôi một con chó, nó cũng còn biết ơn hơn mấy người. Thế mà
còn nói chuyện lễ nghi liêm si với tôi ở đây, đầu bà có vấn đề à?"