Chương 2
Anh lần về phía giường và lún sâu trong nó. Bóng anh hiện rõ lên giữa những đồ đạc khác trong phòng.
"Anh đã trở lại, anh đã trở lại," Jenny lặp đi lặp lại khi cô siết chặt tay anh và nâng chúng lên môi cô. Cô hôn như mưa xuống các đốt ngón tay anh. "Trái tim em tan vỡ. Em cần anh đêm nay. Hãy giữ chặt em." Những lời của cô vỡ vụn giữa những tiếng nức nở và vòng tay ấm áp của anh ôm lấy cô. "Ồ, vâng, giữ chặt em."
"Shh, shh."
Việc ngồi dậy bất ngờ, với vài từ ít ỏi đã lấy của cô nhiều sức lực bởi cô đã yếu đi dưới tác dụng của thuốc. Kiệt sức, cô tựa má vào lòng bàn tay anh. Ngón tay cái vuốt ve gò má cô và lau đi nước mắt. "Shh." Khi nước mắt đã khô, cô vùi mặt cô vào cái hõm giữa vai và thanh quản anh.
Anh vùi đầu về phía cô. Hàm râu lởm chởm cọ vào thái dương cô. Không để ý, bàn tay hiếu kì của cô dò dẫm vuốt ve từng inch một trên ngực anh và chạm vào mặt anh. Cô nhẹ nhàng cào móng tay cô quanh cái cằm lởm chởm, vô tình sượt ngón tay cô qua môi anh.
Cô nghe anh thở dốc. Nó dường như rất xa xôi, mặc dù cô ấy cảm thấy sự kí©h thí©ɧ của cơ thể anh. Một âm thanh trầm, run rẩy từ sâu trong l*иg ngực anh phát ra, anh nghiêng đầu cô ra sau và miệng anh đón chào cô. Những cánh tay anh kéo vòng tay chiếm hữu của cô lên ngực anh. Ngửa đầu ra sau một cách phõng đãng, Jenny đầu hàng với những suy nghĩ tỉnh táo cuối cùng của mình và để cho bản năng điều khiển cô.
Đôi môi anh hé mở. Lần này, anh chỉ ngập ngừng một chút. Tim anh nảy lên một nhịp, có thể là hai trước khi lưỡi anh lại cúi sâu xuống cái miệng ngọt ngào của cô, chạm vào cái nơi kín đáo, mơn trớn nó một cách điên cuồng.
Jenny rêи ɾỉ bám chặt vào anh. Đầu của cô quay cuồng và cô không biết là do sức mạnh của nụ hôn của anh hay bởi mấy viên thuốc ngủ làm tất cả các giác quan của cô rung động mãnh liệt. Nụ hôn tiếp tục mãnh liệt hơn với mỗi giây, mỗi nhịp tim trôi qua, cho đến khi cô nghĩ rằng tim cô sẽ vỡ tung trong l*иg ngực.
Có phải chăn màn đã rơi hết xuống đất? Vì da cô đột nhiên lạnh ngắt. Sau đó ấm dần, khi tay anh... bàn tay anh...? Phải. Chúng di chuyển trên da cô. Chạm tay vào vυ" cô. Mơn trớn, vuốt ve, và xoa bóp một cách khéo léo.
Cô cảm thấy đầu cô lún sâu trong chiếc gối mềm mại và nhận ra anh đã ấn cô nằm lại xuống giường. Các dây áo ngủ đã tuột hẳn xuống vai. Tiếng rêи ɾỉ của cô có thể là sự phản đối hay ưng thuận. Cô cũng không chắc nữa. Cô không chắc chắn bất kì điều gì trừ đôi tay đang mơn man khắp thân thể cô, chúng làm quen với những đương cong cơ thể cô với những va chạm nhẹ nhàng. Những ngón tay lướt qua núʍ ѵú cô, vân vê mơn trớn nhẹ nhàng.
Sau đó cô chìm vào một cơn sóng nóng bỏng, tràn ngập khắp cơ thể, cuốn phăng tâm trí cô đi mất. Miệng của anh? Đúng thế. Đầu lưỡi ướŧ áŧ của anh mơn man dịu dàng khắp da thịt cô. Vuốt ve. Xoay tròn những đường dài chậm rãi, nhanh và nhẹ nhàng.
Cô muốn vít lấy đầu anh và giữ anh gần cô, nhưng không thể. Cánh tay của cô nặng nề trĩu xuống, thẳng đơ bên cạnh thân thể cô như thể bị níu giữ bởi một sợi dây vô hình. Máu cô sục sôi trong huyết quản, nhưng cô không có một chút sức lực nào để cử động.
Cô đón lấy sức nặng của anh khi anh thoải mái nằm lên giường và một phần cơ thể anh đè lên cô, lưỡi anh sục sạo bên trong miệng cô, nhẹ nhàng như một tên trộm. Thật tuyệt vời. Anh thật tuyệt diệu. Như thể tấm vải mềm đang trượt qua bầu vυ" trần của cô.
Được hướng dẫn bởi tay anh, cô nâng hông lên và giúp anh tuột chiếc áo ngủ xuống. Cô nằm dưới anh, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và dễ bị tổn thương. Nhưng những bàn tay anh đã di chuyển nhẹ nhàng, dịu dàng, đem lại hưng phấn cho cô. Chúng chạm vào từng phần nhỏ trên cơ thể cô, vuốt ve, nâng niu, biến mỗi cái va chạm của anh thành một món quà tặng cô.
Những đầu ngón chân cô được cọ xát bởi ngón tay cái của anh hay bởi lưỡi anh. Bắp chân cô được ôm siết êm ái. Đầu gối cô. Hai đùi. Tay anh nâng cô, điều chỉnh vị trí của cô, cho đến khi cô cảm thấy tấm khăn trải giường mát lạnh dưới lòng bàn chân.
Không chút suy nghĩ, cô vâng lời mọi hướng dẫn thầm lặng của anh. Từ chối hay ngăn trở anh là điều cô không xem xét đến. Cô là học trò, đầy tớ của một người thầy, 1 ông chủ quyến rũ, một nữ tu của khoái lạc, một môn đệ của ham muốn.
Tóc anh mơn man thích thú trên bụng cô khi đầu anh chuyển động từ bên này sang bên kia. Môi anh véo nhẹ da thịt mềm mại của cô, nếm mυ"ŧ nhẹ nhàng bằng lưỡi anh.
Và khi anh ta đưa tay vuốt ve những đường cong của cô, cô tựa đầu vào ngực anh và thưởng thức những ve vuốt yêu thương dịu dàng xoay tròn quanh ngực cô.
Ôi, vâng! Tâm trí cô thét lên sung sướиɠ. Anh yêu cô! Anh muốn cô! Cô minh chứng sự vui mừng bằng vũ điệu mãnh liệt của thân thể cô.
Những ngón tay trêu chọc, dày vò rời khỏi phần da thịt mượt mà đang tì vào anh. Ngón tay cái của anh tạo ra một sự xoa bóp làm cô thở gấp và tim cô đập rộn ràng.
Nhanh hơn. Cẩn thận hơn. Quay cuồng với điệu trống lạ lùng. -Cho đến khi
Linh hồn của cô dường như rộng mở giải phóng một đàn chim đủ sắc màu hót vang bay bổng giữa bầu trời.
Vẫn chưa đủ! Tôi vẫn còn khát khao, linh hồn của cô thét lên đòi hỏi.
Quần jean của anh nhám, nhưng lại tạo một cảm giác dễ chịu lạ kì giữa hai đùi cô đang mở rộng. Những hạt nút. Chất vải. Rồi sau đó là…
Mái tóc. Làn da. Cơ thể đàn ông của anh. Cứng, ấm áp và mạnh mẽ, mịn màng. Một vật nhọn nhưng mềm mại. Tất cả chúng ve vuốt, cọ xát cơ thể cô. Dò dẫm. Tìm kiếm. cho đến khi chúng khớp nhau theo cái cách cả hai mong đợi.
Sư xâm nhập nhanh và chắc chắn.
Cô đã nghe thấy một tiếng thét ngay khi cảm giác đau nhói bởi một cái đâm nóng bỏng xuyên qua cơ thể cô. Nhưng chắc chắn cô không thể tạo ra âm thanh đáng ngạc nhiên ấy. Cô đã bị mê hoặc bởi cái vật nam tính cứng rắn đang ấn sâu vào cái nơi ấm áp mềm mại rất hẹp của cô. Nhưng cô không thể biết được sự huy hoàng đặc biệt khi anh chiếm hữu cô trước khi anh bắt đầu kéo ra chậm rãi và vô cùng cẩn thận .
"Đừng, Đừng mà." Tiếng kêu vang vọng trong tâm trí cô xuyên qua bóng đêm của căn phòng, và cô tự hỏi cô có thực sự hét lên không. Cô chưa muốn nó kết thúc, không cho phép kết thúc sớm như thế.
Tự nguyện, tay cô lướt xuống dưới quần jean, bàn tay cô siết chặt đôi mông săn chắc của anh. Cô cảm thấy sự rùng mình xuyên qua thân thể anh, cô nghe thấy tiếng gầm gừ dữ dội của anh, cảm thấy sự hối hả trong nhịp thở của anh bên tai cô, thật kì diệu khi cô vẫn cảm thấy sự cứng rắn của anh sâu bên trong cô.
Hết sức tự nhiên, cô cho phép anh giữ cô nằm phía dưới anh, đặt cô ở vị trí thoải mái và cảm nhận tối đa kɧoáı ©ảʍ. Những nụ hôn ngẫu nhiên phủ khắp mặt, cổ, hai bầu vυ" và thân thể cô để lại những vết thâm nhức nhối trên da cô.
Cả cơ thể cô đáp lại với hàng nghìn cảm giác xáo động từ đầu đến chân. Dường như cô bị giữ lại trong nhịp điệu chuyển động giữa cơ thể họ với sự cộng hưởng hoàn hảo. Và rồi thắt lưng cô cảm nhận được đỉnh cao đam mê càng lúc càng cuốn chặt lấy cô đột nhiên lại bùng nổ lần nữa. Cả đùi, tay, bụng, ngực cô đều đáp lại trong một phản ứng hoang sơ nguyên thủy như thể hút hết sự sống của anh.
Cô cảm nhận sự căng thẳng của cơ thể anh. Đột nhiên, sâu trong cơ thể cô, cô cảm nhân được dòng suối tình yêu đang phun trào. Cho đến khi dòng suối ấy cạn kiệt, cô vẫn cảm thấy sức ép của anh đang lấp đầy cơ thể cô.
Thỏa mãn, nhưng vẫn ích kỉ, cơ thể cô vẫn bao bọc lấy anh như một cái kén lụa. Cô gần như thϊếp đi khi anh rời khỏi cô, cô cuộn người lại và rúc vào người anh. Cô vuốt ve thân hình rắn chắc của anh, nắm tay cô bám chặt lấy áo của anh. Cô đã được bao bọc bởi cảm giác yên tâm và sở hữu mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Vẫn còn mụ mẫm, bị mê hoặc và sững sờ với những khám phá tuyệt vời, cô mỉm cười chìm vào một giấc ngủ không mộng mị.
***
Cô dậy sớm. Một mình. Anh đã rời khỏi cô vào lúc nào đó giữa đêm qua. Điều đó cũng dễ hiểu và cô tha thứ cho anh về chuyện này, mặc dù thật tuyệt vời khi được thức dậy trong vòng tay anh. Nhưng gia đình Hendren sẽ không chấp nhận những gì xảy ra tối qua. Jenny cũng như Hal, đều không muốn cha mẹ biết chuyện này.
Đã có tiếng bước chân ngoài sân và những mẩu đối thoại thầm thì xuyên qua hành lang của ngôi nhà cũ kĩ này. Cô có thể ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng. Mọi thứ đang được chuẩn bị cho chuyến đi của Hal. Hẳn nhiên anh đã không hề nói gì với cha mẹ anh.
Đêm qua đã làm thay đổi tất cả mọi thứ. Lẽ ra bây giờ anh phải lo lắng về đám cưới như cô chứ. Cô nhớ lại tất cả những kí ức tuyêt vời của cuộc làʍ t̠ìиɦ đêm qua, và không một chút hối hận về điều đó, ngay cả việc cô sử dụng điều đó để níu giữ chân anh.
Anh thuộc về nơi cùng với cô. Anh sẽ tiếp tục là phụ tá của mục sư cho đến khi cha anh nghỉ hưu, và sau đó anh sẽ kế nhiệm vị trí ấy. Cô cũng đã được dạy dỗ để trở thành vợ của một mục sư. Chắc chắn bây giờ Hal thấy rằng Chúa đã ban phúc lành cho họ.
Nhưng gia đình Hendren sẽ phản ứng như thế nào với sự thay đổi kế hoạch của anh? Không muốn anh phải đối mặt với những lời chê trách và sự thất vọng một mình, cô hất tung tấm chăn ra và nhận ra mình đang khỏa thân. Ồ, có phải tối qua anh đã cởi chiếc áo ngủ của cô không nhỉ? Với một chút điên rồ, cô nghĩ và mỉm cười ranh mãnh.
Cô ngượng chín người khi bước chân vào phòng tắm và mở vòi hoa sen. Trông cô không thay đổi gì cả, mặc dù nếu kiểm tra kĩ, cô có thể thấy màu hồng sẫm lan đều trên hai bầu vυ".
Dù sao anh cũng để lai một dấu ấn không thể xóa đi trên cơ thể cô. Khi cô nghĩ về nó, cô vẫn còn có thể cảm thấy sức nặng của anh trên cô, vẫn còn cảm thấy những chuyển động êm ái của cơ bắp anh dưới tay cô, vẫn còn nghe tiếng rêи ɾỉ khoan khoái của anh. Cô vừa xấu hổ, vừa rùng mình khi cơ thể cô phản ứng với chuỗi kí ức ấy.
Cô vội vã mặc quần áo rồi lao xuống lầu và háo hức muốn gặp Hal. Khi cô bước vào bếp, trái tim cô ngân lên mong đợi. Nín thở, cô do dự trước ngưỡng cửa bếp trước khi tham gia với gia đình.
Gia đình Hendren đang ngồi ở bàn ăn cầu nguyện trước buổi ăn sáng. Cage cũng ở đó với mọi người, ngồi dựa ra thành ghế. Đầu anh cúi xuống, anh nhìn chăm chăm rầu rĩ vào ly cà phê mà anh đang đặt ngang với thắt lưng.
Hal đâu nhỉ? Chắc là không phải đang ngủ rồi.
“Amen” Bob cầu nguyện xong và ngẩn đầu lên. Ông nhìn thẳng vào Jenny. “Hal đâu?” cô hỏi.
Cả ba người nhìn chằm chằm vào cô lặng lẽ. Cô có thể cảm thấy bóng đen đến gần, giống như những đám mây đen ngòm ùn đến đe dọa một cơn bão dữ dội sắp đến.
“Nó đi rồi, Jenny" Bob nói nhẹ nhàng. Ông đứng lên, đẩy ghế ra sau, và bước về phía cô.
Cô lùi ra sau một chút như thể ông sắp làm gì đe dọa cô. Sự tăm tối bao phủ lấy cô. Cô không thở được. Mặt cô tái nhợt. “Không đúng” Những tiếng thì thầm thật khó mà nghe thấy rõ, “Anh ấy không hề tạm biệt con.”
"Nó không muốn con phải thêm một lần đối mặt với sự chia ly nát lòng,” Bob nói. "Nó nghĩ thế này sẽ dễ dàng hơn."
Điều này không thể xảy ra. Cô đã diễn thử cảnh này trong tâm trí. Hal sẽ bị thôi miên bởi cái nhìn đầu tiên khi thấy cô. Cô tưởng tượng họ sẽ nhìn vào mắt nhau, chia sẻ những bí mật tuyệt diệu của cặp tình nhân mà không một ai trên thế giới này có thể biết được
Nhưng anh đã đi và tất cả những gì cô thấy là ba khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào cô, hai với vẻ thương hại, và mặt Cage hoàn toàn không có tí cảm xúc nào.
"Con không tin," cô hét lên. Cô lao qua nhà bếp gần như làm ngã lộn nhào 1 cái ghế trước khi cô đẩy nó sang bên và chạy về phía cửa sau. Sân sau trống trơn. Không có chiếc xe nào trên đường.
Hal đã đi rồi.
Sự thật đã làm tổn thương cô mạnh mẽ. Cô cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Cô cảm thấy đất sụp đổ dưới chân cô. Cô muốn la hét. Cô ngập chìm trong nỗi tuyệt vọng.
Những gì cô đã mong đợi thì sao? Hal không bao giờ tâm sự những điều mà lẽ ra nếu quan tâm đến cô anh phải làm. Bây giờ, khi suy xét thấu đáo, cô nhận ra mình đã ngốc nghếch thế nào. Anh không hề đưa ra bất kì lời cam kết nào là sẽ ở lại. Đó cũng là những gì cô đã đòi hỏi anh. Mong đợi nhiều hơn là điều không thực tế tí nào.Và nó là cách anh xóa đi trong cô cái cảm giác nhục nhã vì đã cầu xin anh đừng ra đi. Anh muốn tránh điều đó vì lợi ích của cả hai.
Vậy tại sao cô lại cảm thấy mình bơ vơ? Bị tước đoạt. Bị ruồng bỏ. Thất vọng và bị từ chối.
Điên rồ.
Tốt đẹp và điên khùng làm sao! Sao anh lại có thể rời bỏ cô giống như thế chứ. Làm thế nào? Làm thế nào và khi nào thì cô mới ân hận vì họ thậm chí đã không thể kết thúc cái đêm tuyệt diệu như thế bằng cách thức dậy cùng nhau.
Jenny đứng trên vỉa hè gồ ghề nhìn chăm chăm vào con đường hoang vu trước mặt. Làm sao anh có thể rời bỏ cô vô tình đến thế, không cả một lời tạm biệt dành cho cô. Có phải cô không quan trọng bằng nhiệm vụ của anh? Nếu anh yêu cô…
Tâm trạng cô rơi vào bế tắc. Anh có yêu cô không? Anh có thực sự yêu cô không? Cô có yêu anh như cái cách cô nên làm không? Hay điều Cage nói đêm qua là sự thật? Mối quan hệ giữa cô và Hal chỉ biến đổi theo mong đợi của mọi người đối với họ, nó là sự thuận tiện đối với cô vì sự an toàn, và thuận tiện để anh không mất quá nhiều thời gian để toàn tâm toàn ý cho cái trách nhiệm của một mục sư.
Những suy nghĩ thật ảm đạm.
Cô cố đẩy chúng sang một bên. Tại sao cô không tận hưởng hạnh phúc mà cô được dâng tặng đêm qua như một kết quả của tình yêu đôi lứa.
Nhưng sự hoài nghi không mất đi, nó chỉ nằm đâu đó trong tâm trí cô và bị che khuất đi. Cô nhận ra rằng, trước khi Hal về, cô phải tìm ra sự thật. Thật điên rồ khi bước vào đời sống hôn nhân mà lại mang theo những nghi ngờ như thế. Sự hòa hợp của hai cơ thể thật hoàn hảo, nhưng cô biêt rằng điều đó không phải là nền tảng vững chắc của hôn nhân. Và cô đã lơ mơ dưới tác dụng của thuốc an thần. Có lẽ cô đã nhớ những chi tiết của đêm qua đẹp đẽ hơn thực tế nó diễn ra. Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ tình ái, gây ra bởi tác dụng của thuốc ngủ.
Xoay người về nhà, cô gần như va vào Cage, anh đã đứng sau cô tự lúc nào mà cô không hề hay biết.
Cô gần như nhảy dựng lên dưới cái nhìn của Cage.
Anh đang nhìn cô qua một đám mây bụi dày đặc của vùng sa mạc này. Đôi mắt nâu vàng đang nhìn chăm chăm không nao núng tựa như môt đôi mắt mèo tuyệt đẹp. Anh bất động, hoàn toàn, cho đến khi khóe miệng anh vô tình cử động
Jenny cho rằng đó là cử chỉ biểu lộ sự ăn năn và hối hận. Có phải anh ấy cảm thấy có lỗi với cô vì cô đã thất bại trong việc thuyết phục Hal ở lại. Có phải đó là cách mà cả thi trấn sẽ nhìn cô không, một vị hôn thê tội nghiệp bị bỏ rơi, héo hon mòn mỏi vì một người đàn ông coi trong sự nghiệp hơn cô.
Khó chịu vì những suy nghĩ đó, cô tránh khỏi ánh mắt Cage, ưỡn thẳng người, rời khỏi chỗ anh. Anh bước qua, và chặn cô lại.
"Cô ổn chứ, Jenny?" , chân mày anh hạ thấp thành chữ V nhẹ trên mặt anh, mắt anh nheo lại, quai hàm anh sắc lại như đá granit.
"Tất nhiên," cô nói cùng lúc nặn ra một nụ cười tươi tắn, “Tại sao tôi lại không ổn chứ?”
Anh nhún vai “ Hal đi mà không hề tạm biệt cô. Nó đã bỏ đi”
"Nhưng anh ấy sẽ trở lại. Anh ấy đã đúng khi đi như thế, làm cho việc chia tay sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi không thể nói lời tạm biệt với anh ấy.” Cô tự hỏi cô có nên gào lên rằng cả anh và mọi người đều sai khi đối xử với cô như thế.
"Đêm qua , cô đã nói chuyện với nó?"
"Phải."
"Và?" anh thăm dò.
Nụ cười của cô nhạt đi, mắt cô tránh khỏi cái nhìn sắc sảo của anh. “Anh ấy làm cho tôi cảm thấy mọi thứ đều tốt hơn, Anh ấy muốn chúng tôi sẽ kết hôn ngay khi anh ấy trở về.”
Nó không phải là lời nói dối hoàn toàn. Nó cũng không phải hoàn toàn sự thật, và ánh mắt dò tìm của Cage cho cô biết cô không thuyết phục được anh. Cô hối hả lướt qua anh. “Anh ăn sáng chưa? Tôi sẽ chuẩn bị cho anh? Hai cái trứng cho dễ ăn nhé?”
Anh cười, hài lòng. "Cô nhớ tôi thích trứng sao?"
"Vâng." Cô giữ cái cửa lưới cho anh, đứng thẳng và lèn chặt cửa sau khi anh lách vào sau cô. Khi cơ thể anh chạm nhẹ vào cô, mọi tế bào đều xao động. Vυ" cô săn lại. Những điểm tròn hiên ra sau làn áo. Hai đùi cô nóng ran. Tim cô lỗi nhịp.
Jenny kinh ngạc. Cô vội vã che dấu tâm trạng bối rối bằng việc nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn sáng cho Cage. Tay cô run rẩy, không thể điều khiển chúng, và ngay sau khi cô đặt đĩa thức ăn lên bàn phía trước mặt anh, cô trốn về phòng.
Bây giờ khi nhục cảm trong cơ thể ngủ yên của cô được đánh thức, nó dưòng như không muốn ngủ yên trở lại.
Nhưng, Chúa ơi, liệu cơ thể cô sẽ phản ứng như thế với bất kì người đàn ông nào sao? Không có điều gì khác biệt sao?
Điều này làm cô thực sự xấu hổ. Tuy nhiên, cô trần trụi, bò vào giữa những tấm chăn trải giường, cô ngồi gập người, hai đầu gối kéo sát vào ngực cô. Cô hồi tưởng lại từng chút một những diễn biến đêm hôm trước lần nữa, tận hưởng những cơn sóng cảm giác tuyệt vời đang lần nữa cuộn lên trong cô.
***
Chất nước màu hổ phách sẫm trong chiếc ly pha lê cao không làm giảm bớt mặc cảm tội lỗi của Cage, nó chỉ giúp anh tạm quên nổi khổ tâm trong giây lát.
Ba vỏ chai bia lớn rỗng không xếp hàng trên cái mặt bàn bóng loáng. Anh đã chuyển sang uống Jack Daniel cách đây khoảng 1g, nhưng dù anh đã uống một lượng lớn chất cồn như thế, cảm giác tội lỗi vẫn dằn vặt anh.
Anh đã xâm phạm Jenny.
Không có điều gì có thể bào chữa cho tội lỗi của anh. Anh có thể tự nhủ anh đã mang đến tình yêu cho cô, dạy cho cô bài học vỡ lòng về những nghi thức huyền bí của tình yêu, đã lấy đi sự trinh trắng của cô. Nhưng không có điều nào có thể làm anh bớt cắn rứt lương tâm, anh đã xâm phạm cô. Những gì anh làm không phải là sự hãʍ Ꮒϊếp thô bạo, nhưng cũng không được sự đồng ý của cô. Điều đó là một sự xúc phạm đáng ghê tởm.
Anh nốc một hớp rượu Whiskey cay nồng. Nó đốt cháy cổ họng anh, anh ước anh đủ say để nôn mửa, có thể điều đó sẽ giúp gột rửa anh trong sạch hơn.
Anh đang dính trong cái mớ bòng bong gì thế này? Không điều gì có thể gột sạch anh khỏi tội lỗi này. Anh chưa bao giờ cho rằng mình phạm phải lỗi lầm trong suốt những năm qua. Nhưng bây giờ, anh thấy mình chìm ngập trong tội lỗi. Anh đã làm cái quái gì thế này.
Kể cho cô ấy, thú nhận với cô??
“Jenny, nhân tiện, về một đêm trước, cô biết đêm ấy, đêm mà Hal ra đi, và cô đã làʍ t̠ìиɦ với nó. Ah, đó không phải nó, mà là tôi đấy.”
Anh nguyền rủa dữ dội, và nuốt sạch ly rượu. Anh có thể tưởng tượng khuôn mặt cô, khuôn mặt vô cùng thân yêu của cô, choáng váng trước anh. Cô sẽ kinh hoàng. Biết được cô đã làm điều đó với anh sẽ gây cho cô một sự suy sụp không thể hồi phục nổi. Kẻ săn đuổi đàn bà khét tiếng ở miền Tây Texas đã lấy đi sự ngọt ngào của Jenny Fletcher.
Không, anh không thể nói với cô.
Anh đã làm những điều xấu xa trước đó, nhưng lần này tệ hơn tất thảy. Anh đã thích cái danh tiếng “đứa con của quỷ.” Anh đã lớn lên với nó, hành động để nó luôn được nhắc tới, và luôn đi kèm với anh suốt những năm qua. Anh chưa bao giờ đính chính cho những việc anh chưa bao giờ làm. Anh luôn nở một nụ cười lười nhác trước những lời cáo buộc dành cho anh, và những người bạn chí thân của anh tự đưa ra kết luận về những lời đồn đại là đúng hay sai.
Nhưng lần này…
Ra dấu cho những người phục vụ, Cage bắt đầu chú ý hơn về những gì xung quanh anh. Những rầu rĩ quen thuộc. Khói thuốc quyện chặt cái không gian chật cứng, ngột ngạt, và chếch choáng hơi men của quán rượu. Những bảng hiệu quảng cáo bia, đèn neon xanh đỏ đủ màu nhấp nháy trên tường như những tiểu yêu quái mang lân quang lẩn tránh sau những tấm bảng quảng cáo. Một sợi kim tuyến màu vàng ủ rũ, còn sót lại từ giáng sinh vừa rồi phất phơ quanh ngọn đèn chùm hình bánh xe goòng. Một chú nhện làm tổ giữa những thanh nan hoa. Waylon Jennings than khóc cho một tình yêu ra đi bởi lỗi lầm trong góc bên chiếc máy hát tự động.
Nó lòe loẹt, xơ xác. Nó là nhà.
"Cảm ơn, Bert," Cage nói ngắn gọn với người pha rượu vừa đặt một ly whiskey khác trước mặt anh.
“Một ngày khó khăn àh?”
Một tuần khó khăn, Cage nghĩ. Anh đã sống với tội lỗi của anh suốt một tuần nay, nhưng cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm, ăn mòn anh không dịu bớt đi. Nọc độc của nó đang làm nhức nhối tâm hồn anh. ‘Tâm hồn”? Anh mà có tâm hồn sao??
Bert nhoài người qua bàn và chuyển những cái vỏ chai bia rỗng không vào khay. “Anh có muốn nghe điều mà anh sẽ quan tâm không”
"Có à? Về cái gì chứ?” Những giọt nước li ti bám quanh thành ly gợi anh nhớ đến nước mắt của Jenny. Anh chùi sạch chúng với ngón tay cái.
“Cuộc đọ sức giành lô đất phía tây núi mặt bàn.”
Mặc dù đang trong tâm trạng chán nản, Cage quan tâm ngay lập tức, “ Trại gia súc cũ của Parson?”
"Phải. Nghe rằng những người bà con sẽ bàn chuyện tiền nong với bất kì ai quan tâm.”
Cage dành cho Bert một nụ cười như trên quảng cáo kem đánh răng và thưởng cho Bert 10$ tiền bo. “Cảm ơn, anh bạn,” Bert mỉm cười và nhẹ nhàng quay đi. Cage là người anh thích và sẵn lòng giúp đỡ.
Cage Hendren hiển nhiên là một trong những kẻ liều lĩnh nhất quanh đây. Anh có khả năng kì lạ có thể ngửi thấy mùi dầu, và tìm ra chính xác chúng ở đâu chỉ bởi bản năng đó. Anh đã học ở Tech và nhận bằng đại học về địa chất, để mài giũa tài năng ấy trở nên sắc bén và tự tin hơn. Anh có một mánh khóe riêng để tìm chúng, một mánh khóe mà không một sách vở nào dạy được. Anh cũng khoan phải vài lỗ không có dầu nhưng mà chuyện đó hiếm khi xảy ra. Ít đến nỗi đủ chiến thắng bất kì tay kì cựu nào trong nghề này lâu hơn cả tuổi đời của anh.
Anh đã cố gắng thuê quyền sử dụng khoáng sản trên đất của Parson trong nhiều năm qua. Cặp vợ chồng già đã chết chỉ trong vòng vài tháng, nhưng những đứa con đang nắm giữ chúng nói rằng họ không muốn đất đai gia đình họ bị cày xới bởi những lỗ khoan. Đó là một cách ép giá, Cage biết điều đó. Họ ghim miếng đất chờ giá lên. Cage muốn gọi cho người thi hành di chúc ngay sáng mai.
"Xin chào, Cage."
Anh đã để tâm trí đi hoang đến nỗi không thấy cả người phụ nữ cho đến khi cô ta đến cạnh bàn anh, hích nhẹ vào vai anh bằng hông cô như cô đã làm trước đây. Anh liếc cô 1 cách thờ ơ “Chào, Didi. Mọi việc ổn chứ?
Không nói lời nào cả, cô đặt một chiếc chìa khóa lên mặt bàn bóng loáng của cái bàn tròn nhỏ xíu, ngón trỏ của cô đè lên nó và đẩy về phía Cage, “Sonny và tôi quyết định hết nợ nần nhau nữa.”
“Thật đấy àh?”
Cuộc hôn nhân của Sonny và Didi gặp khó khăn từ vài tháng nay. Không tán thành lời thề của họ, đặc biệt là một hứa hẹn trung thực. Cô đã mời gọi Cage trước đây, nhưng Cage luôn giữ khoảng cách với cô. Anh không phải là người có quá nhiều tiêu chuẩn đạo đức. Nhưng anh luôn trunh thành với một qui tắc “Không bao giờ hẹn hò với một người phụ nữ có gia đình. Sâu thẳm trong tâm hồn, anh vẫn tin tưởng vào sự ràng buộc thiêng liêng của hôn nhân, bất kể chuyện gì đi nữa, anh không muốn phải chịu trách nhiệm về bất kì một sự tan vỡ nào.
"Ừhm. Tất cả là sự thật. Bây giờ tôi là một phụ nữ tự do, Cage,” Didi cười với anh. Nếu cô liếʍ môi, trông cô có cái vẻ thỏa mãn của một con mèo đang liếʍ láp một bát kem. Thân thể khêu gợi của cô đang lồ lộ sau một chiếc quần jeans hiệu Neiman Marcus, và một chiếc áo len cổ trễ. Hơi chồm xuống, cô khoe đường lõm hun hút giữa ngực cô.
Không chỉ là khao khát du͙© vọиɠ đơn thuần. Cô làm anh cảm thấy mình cần gột rửa.
Jenny. Jenny. Jenny. Thật thuần khiết. Cơ thể của cô nữ tính thánh thiện. Không phải quá nẩy nở, căng mọng, hay khêu gợi, chỉ đầy nữ tính.
Chết tiệt.
Anh giật mình trấn tĩnh, mặc dù anh vẫn thõng người trên ghế và hai tay thờ ơ cầm lấy đế ly rượu trên mặt bàn.
Didi cào nhẹ những ngón tay dài của cô ta xuống cánh tay Cage. “Tạm biệt, anh”, cô nói với vẻ khêu gợi lúc cô ta yểu điệu bước đi.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên mỉa mai. Anh đã bao giờ cho rằng lời mời gọi thế là hấp dẫn chưa nhỉ? Hành động lộ liễu của Didi thật nực cười.
Jenny có lẽ chưa bao giờ nhận ra cô thật quyến rũ. Cô dùng một hương thơm tinh tế. So với cô thì mùi nước hoa vẫn còn vương lại của Didi thật nặng mùi sau những hành động đáng ghét của cô ta.
Giọng của Jenny thường hổn hển, giọng mà Cage cảm thấy khêu gợi anh hơn cả cách nói kèo dài lười biếng của Didi. Những cái vuốt ve vụng về của Jenny vẫn quấy động anh hơn bất kì những vuốt ve có chủ đích nào mà những người tình trước đây của anh đã làm.
Bỏ qua những xúc cảm tồi tệ, Cage để tâm trí mình lang thang về cái căn phòng ngây thơ mà lẽ ra nên thuộc về môt đứa trẻ hơn là một người đàn bà mặc áo ngủ lụa mỏng. Áo bằng lụa. Anh đã có kinh nghiệm về những cảm giác tuyệt vời khi lụa trượt trên thân thể một người phụ nữ. Nhưng anh không thể tưởng tượng làn da của Jenny mêm mượt đến thế. Cả mái tóc của cô, và..
Việc cô vẫn còn là trinh nữ làm anh bị một cú sôc. Chắc chắn, chắn chắn em trai anh không phải là thánh. Vậy làm thế nào Hal, hay bất cứ người đàn ông nào sống cùng nhà với Jenny suốt những năm qua có thể không làʍ t̠ìиɦ với cô.
Anh em anh hoàn toàn khác nhau ư? Hay họ được giáo dục khác nhau? Dĩ nhiên đúng vậy. Không có gì bất thường về thể chất của Hal cả. Cage phải ngưỡng mộ về lập trường đạo đức kiên định của Hal, nhưng anh không thể tưởng tượng bất cứ ai có thể áp đặt một tư tưởng đạo đức cứng nhắc như vậy lên bản thân anh.
Jenny cũng không thế, đúng không?
Cô sẵn sàng dâng hiến cho Hal vào đêm Hal chuẩn bị khởi hành. Sao Hal ngu ngốc đến thế khi từ chối món quà đáng giá đó. Cage ghét phải nghĩ về em mình một cách giễu cợt như thế, nhưng đó là những gì Cage nghĩ về chuyện này. Có phải Hal đã không nhận ra sự hi sinh mà Jenny dành cho anh? Bây giờ, cậu ta không còn nhận được sự trong trắng của Jenny, vì Cage đã chiếm lấy nó.
Chúa ơi, đã bao giờ anh có được cảm giác mê ly hơn khi anh đâm sâu vào cơ thể cô? Đã bao giờ anh nghe âm thanh nào ngọt ngào hơn những tiếng nấc nghẹn trong cổ cô khi đam mê trào dâng trong cơ thể cô.
Chưa bao giờ. Chưa bao giờ tuyệt vời như thế.
Nhưng, không ai có thể là Jenny, cô là người không thể với tới được. Là trái cấm vượt xa khỏi khả năng của anh.
Anh đã biết điều đó từ nhiều năm qua. Cũng như anh biết rằng cô đã thuộc về Hal. Anh hiểu rõ thế. Nhiều năm trước, anh điêu đứng vì chuyện này. Anh có thể có bất cứ người phụ nữ nào, ngoại trừ người phụ nữ anh thực sự muốn có, Jenny.
Anh đã sa đọa đến cốt lõi. Thật tê tái. Anh chẳng màng đến bất kì thứ gì hay bất kì ai. Đó là những gì người ta nói về anh và nó là sự thật chủ yếu nhất. Nhưng anh đã quan tâm đến Hal và Jenny đủ để phá hủy cuộc sống của họ với những can thiệp của anh.
Anh đã giữ kín bí mật của mình. Không ai biết mà cũng không ai có thể đoán được. Mà cô thì càng không. Cô hoàn toàn không có ý niệm gì về việc mỗi khi anh gần gũi cô, anh đau đớn đến nhức nhối muốn chạm vào cô. Không phải là tìиɧ ɖu͙©, chỉ cần chạm vào cô thôi.
Tình cảm của cô dành cho anh hoàn toàn là tình cảm anh em. Nhưng anh luôn có cảm giác cô hơi e ngại anh. Anh làm cô cảm thấy khó chịu và điều này làm tan nát trái tim anh. Hiển nhiên là sự sợ hãi của cô hợp lý. Danh tiếng của anh gắn liền với những vụ xì-căng-dan, và bất kì một phụ nữ muốn giữ gìn tên tuổi của mình đều lánh xa anh như thể sức quyến rũ của anh truyền nhiễm và gây chết chóc như bệnh hủi.
Anh tự hỏi chuyện gì xảy ra nếu Jenny đến sống với gia đình anh sớm hơn. Nếu anh không đi học đại học và nếu anh không được coi như đứa con trai từ địa ngục thiếu thiên vị, và nếu họ có đủ thời gian để xây dựng mối quan hệ, thì Jenny có thể có tình cảm với anh thay vì Hal không?
Anh rất thích tưởng tượng như thế. Vì anh đã cảm nhận rằng bên dưới sự dè dặt của Jenny, có một tâm hồn tự do khát khao được giải thoát. Một người phụ nữ hấp dẫn, đam mê bị che dấu dưới một cái l*иg thận trọng vô hình. Nếu cô được tự do, chuyện gì xảy ra.
Có lẽ cô muốn được giải thoát. Có thể cô không khẩn cầu tự do vì không ai đáp lại cô. Có lẽ…
Anh đang phỉnh phờ chính mình. Cô không muốn cuộc sống của cô bị xáo trộn bởi anh trong bất kì tình huống nào.
Anh lùi ghế ra sau và đứng dậy, bực bội quăng mẩu hóa đơn lên bàn. Tay anh chợt khựng lại khi một ý nghĩ thình lình xuất hiện.
Trừ khi cuộc sống anh thay đổi.
Đêm ấy anh không định vào phòng cô để làm cái việc anh đã làm. Anh nghe thấy cô khóc và biết cô đã thất bại trong việc giữ chân Hal. Trái tim cô bị thương tổn và anh chỉ có ý định an ủi cô.
Nhưng khi cô nhầm anh với Hal, và giống như thủy triều đang trào lên, anh cảm thấy bị hút về phía cô. Anh băng qua căn phòng tối để đến bên cô, vào lúc ấy tự nhủ rằng đã nhận biết chính mình.
Anh đã chạm vào cô. Anh đã nghe thấy sự tuyệt vọng trong tiếng nức nở của cô. Anh hiểu rõ nỗi tuyệt vọng khao khát yêu đương và không nhận được. Anh đã đáp ứng sự đòi hỏi của cô và giữ cô. Và một khi anh hôn cô, cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể cô dưới tay anh, mọi việc đã không thể thay đổi.
Những gì anh đã làm là không thể thay thế được. Những gì anh đã làm thật tồi tệ. Anh đang cố đánh cắp cô từ tay em mình.
Bây giờ anh đã có cô, anh không thể để cô rời khỏi anh. Ngoại trừ địa ngục mở ra và nuốt chửng lấy anh. Anh không cho phép tinh thần của cô bị kiềm chế bởi gia đình anh lần nữa. Hal đã có một cơ hội vàng ròng để dòi hỏi tình yêu vĩnh viễn với cô, nhưng nó đã từ chối. Cage sẽ không đứng nhìn sự khao khát của cô bị tiêu tan, sức sống của cô trở nên nhẫn nhịn, cam chịu và tất cả sự sống động của cô bị bóp chết bởi cái kén của những chuẩn mực đạo đức.
Anh sẽ có nhiều tháng để giành lấy cô trước khi Hal trở về, và, vì Chúa, đó là tất cả những gì nó muốn làm.
"Didi.” Cô cuộn mình trong cái khoang tối với một tên lưu manh kẻ đang luồn tay dưới áo cô và mơn man lưỡi trên tai cô. Bực mình vì bị gián đoạn, cô rời ra. “Cô để quên một thứ.” Cage nói, búng nhẹ cái chìa khóa về phía khoang tối.
Cô không bắt được, và nó tạo nên một tiếng động chói tai trên bàn. Didi chộp lây và ngẩn ra hỏi Cage: “Nó là cái gì thế”
“Tôi sẽ không dùng nó”
“Đồ con hoang,” cô rít lên.
“Đừng bao giờ nói thế,” Cage nói
“Này, chàng trai,” tên vô lại gọi với sau anh, “ anh không thể nói với một quí bà…”
"Ồ, hãy để anh ta đi, cưng," Didi thầm thì, tay lướt nhẹ lên mặt trước của chiếc áo sơ mi hắn ta mặc. Họ tiếp tục cái công việc đang bỏ dở.
Cage bước vào bóng đêm mát rượi, và hít thật sâu để xóa đi cái mùi nồng nặc đặc trưng của các chất cồn và quán rượu. Trượt vào sau vô lăng của chiếc xe Corvette Stingray cửa lật đời 63, anh khởi động tạo nên một tiếng gầm nhỏ và lao vυ"t trong màn đêm.
Chiếc xe hơi cổ điển được phục hồi này là sự khao khát của bất cứ người đàn ông nào trong vòng bán kính 100 dặm quanh La Rota và được nhận diện gắn liền với Cage. Màu đen như mực cùng với nội thất da bên trong được đánh giá một cách ác ý là phù hợp với quỉ dữ.
Nó lao êm ái trên xa lộ cằn cỗi, sau đó đi chậm nhẹ nhàng qua các góc cua của thi trấn. Đậu cách nhà linh mục một nửa dãy nhà, Cage đậu xe trên vỉa hè và tắt động cơ.
Cửa sổ phòng Jenny rất tối. Nhưng anh vẫn ngồi chằm chằm nhìn nó suốt 1 giờ, giống như anh đã làm như thế 6 đêm trước đây.