Chương 96: Nắm Long Ưng Tộc Trong Tay

Lấy xương cốt của Lạc Long Quân ra cho đám người nhập lăng cùng với Âu Cơ Tiên Đế, nữa ngày sau Lạc Kỳ mới đi ra ngoài.

"Thủy Phụ đã ra lệnh, Lạc Kỳ ngươi muốn gì cứ nói" Chiêu Thánh Thiên Đế đối diện Lạc Kỳ hỏi.

"Chưa nghĩ ra" Lạc Kỳ lắc đầu trả lời. Bây giờ còn chưa phải lúc bàn điều kiện với một vị Thiên Đế, thực lực càng tăng điều kiện cũng sẽ tăng theo.

Nhìn Lạc Kỳ lắc đầu Chiêu Thánh Thiên Đế cũng nhíu mày suy nghĩ. Lạc Kỳ khác với những người bà từng gặp, khí chất này không phải người thường có thể có được. Với lại chuyện xảy ra bên trong Ma Ngục Sâm Lâm bà đã nghe kể lại, cả đám bị một ông lão bắt lại rồi thả ra từng người một. Điều đáng nói ở đây thứ tự thả ra đều có lợi cho Lê Long Đỉnh.

Người bên trong Sâm Lâm đó Chiêu Thánh Thiên Đế cũng biết, lực lực không dưới bà. Nếu chỉ là một trò đùa của ông ta thì không nói nhưng nếu có kẻ nhờ ông ta thì kẻ đó chỉ có thể là Lê gia hoặc là Lạc Kỳ này mà thôi, đây mới là thứ đáng suy nghĩ.

Ít lâu sau Lạc Kỳ cũng từ biệt Lê Long Đỉnh trở về, bởi vì sợ trên đường đi Lạc Kỳ bị trả thù nên Lê gia đã sắp xếp người hộ tống cậu về Bắc Thiên Đình. Đến nơi, Lạc Kỳ không đi thẳng về Thủy Tinh Cung mà chuyển hướng đi đến Long Ưng tộc.

Long Ưng tộc được xây dựng trên một dãy núi cao, phía dưới cũng có một tòa thành lớn. Thuê một phòng trọ Lạc Kỳ mới truyền tin cho Ứng Hành Vũ, đúng thật hắn ở nơi này.

Ứng Hành Vũ đến với bộ mặt đưa đám, thấy Lạc Kỳ cũng chỉ chào qua loa rồi ngồi thở dài.

Hỏi ra mới biết Long Ưng tộc đang tìm cách đuổi hắn đi, bởi bì có một số kẻ cao tầng ngày thường luôn gây chuyện với hắn, bây giờ sợ hắn trả thù nên lựa lý do "đưa hắn về Hỏa Long nhất tộc" mà đẩy hắn ra ngoài. Nếu được như vậy Hỏa Long tộc không chỉ bảo vệ bọn chúng, còn ngăn cản nếu sau này Ứng Hành Vũ trả thù.

"Nếu bọn hắn không sợ Long Tộc thì ngươi đã bị trừ khử rồi" Lạc Kỳ thổi thổi ly trà nói. Vốn Long tộc sinh sản cực kém, một cá thể Long ra đời đều trân quý cho dù đó là Thảo Long, hay loài khác tiến hóa thành Long tộc đều bảo vệ.

Chỉ biết thở dài Ứng Hành Vũ bây giờ vẫn chưa tìm ra kế sách.

"Ngươi có muốn làm tộc trưởng Long Ưng tộc này không?" Lạc Kỳ hỏi mà không hề nhìn, nhưng đã làm Ứng Hành Vũ giựt thót cả người đứng lên.

"Chủ nhân, chuyện này không nói chơi được đâu".

Không quan tâm lời nói của Ứng Hành Vũ, Lạc Kỳ lấy ra bốn viên tròn màu đỏ đưa cho hắn.

"Đây là Huyết Hoàn" Ứng Hành Vũ rung rung tiếp nhận. Huyết Hoàn là cho trân huyết tạo thành, mỗi loài kể cả Long tộc đều chỉ có ba giọt mà thôi. Bốn viên Huyết Hoàn này cũng chính là bốn con rồng trước khi chết dùng trân huyết của mình ngưng tụ lại.

"Cho cha mẹ ngươi hai viên, còn lại hai viên ngươi biết làm thế nào rồi chứ".

Đợi Ứng Hành Vũ rời đi, Lạc Kỳ mĩm cười nhìn theo. Bốn viên Huyết Hoàn đó cậu lấy từ nhẫn trử vật của Lạc Long Quân và tức nhiên cũng đã bỏ vài thứ vào đó.

Gần nữa tháng sau, trên Ứng Sơn liên tục truyền đến bốn đạo Long khí. Sau đó là tin tức Ứng Hành Vũ được chọn làm thiếu tộc trưởng.

"Ứng Hành Vũ, đừng để ta thất vọng" Lạc Kỳ truyền âm cho hắn rồi cũng rời đi.

Không lâu sau Lạc Kỳ đã về đến Thủy Tinh Cung, cảm nhận được vài luồng khí tức xa lạ cậu đi thẳng vào trong.

"Lạc Kỳ, ngươi giỏi lắm dám để ta đợi lâu như vậy" vài nữ nhân hóng hách không kiên nể gì mở miệng.

Không nói tiếng nào Lạc Kỳ đi đến vị trí giữa ngồi xuống.

"Cung chủ ra lệnh đến đây mượn Thiên Sát Lệnh của ngươi" nói mượn nhưng ra lệnh thì đúng hơn.

"Cung chủ của các ngươi là ai" Lạc Kỳ nhẹ nhàng nói.

"Chính là Tố Nữ Cung Cung..." chử "chủ" chưa kịp xuất ra khỏi miệng một bạt tay đã đánh tới. Ả ta văng ngược ra sau hộc máu.

"Đây là ta giúp bà ta dạy dổ ngươi, về nói với bà ta biết điều một chút đừng để ta phải sử dụng Thiên Sát lệnh nhằm vào Tố Nữ Cung. Cút..."

Đuổi đám nữ tử Tố Nữ Cung ra ngoài Lạc Kỳ mới bắt đầu phân phối tài nguyên cho Thủy Tinh Cung. Lạc Thủy và Long Tượng đều được một bình nhỏ Cữu Thiên Ngọc Lộ. Bởi vì đã sử dụng rồi nên tác dụng của Ngọc Lộ đối với Lạc Kỳ cũng không còn mạnh mẽ như lần đầu.

Lúc này Dương Tiễn Lâm cũng đến, hắn nói phụ vương muốn truyền ngôi. Bởi vì mong ước Khải Định Quốc trở thành Tiên Quốc nên hắn bất buộc phải đăng cơ và Lạc Kỳ sẽ trở thành Vương Hậu.

Ngày diễn ra đại điễm đăng cơ không chỉ có bằng hữu thân thuộc mà hầu như toàn bộ Vô Biên Đại Lục đều đến dự.

"Đế phi, nếu chuyện này Thiên Đế biết được sẽ chết đó" Đỗ Liễu vừa mặc Quốc Phục cho Lạc Kỳ vừa lo sợ nói.

"Không cần quan tâm chuyện của ta, chuyện ta kêu ngươi làm đến đâu rồi"

"Phong tộc và Hải tộc đã bắt đầu đánh nhau rồi, hình như là Hải tộc thường xuyên tập kích người của Phong tộc nên mới xảy ra chuyện này" Đỗ Liểu thành thật nói.

"Bắc Hàn đâu?"

"Thiên Đế không nhúng tay can ngăn hay nói gì cả"

Tại sao, Hải tộc và Phong tộc đều là cánh tay của Bắc Hàn, nếu bọn chúng đánh nhau chẳng phải thế lực của hắn sẽ bị tổn thất nghiêm trọng sao? Chẳng lẽ Lạc Kỳ đoán sai?

Đang trầm tư suy nghĩ thì Dương Tiễn Lâm đã vào phòng ôm lấy Lạc Kỳ rồi nắm tay cậu đi ra chính điện.

Từng bước đi lên Vương Tọa làm Lạc Kỳ nhớ đến ngày thành hôn với Bắc Hàn, hắn cũng nắm tay cậu như vậy.

Đêm đến nằm trong vòng tay của Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ mới nhớ đến một chuyện.

"Tiễn Lâm, sao tu vi của huynh tăng nhanh vậy" bây giờ tu vi của hắn đã là Thiên Tiên Hậu kỳ rồi.

"Ta cũng không biết, dạo này cứ có một giọng nói thúc giục ta phải tu luyện. Rồi mõi lần ta gặp bình cảm đều cảm thấy buồn ngủ" Dương Tiễn Lâm nhíu mày nói.

"Tiễn Lâm, huynh đừng chống cự để ta vào linh hồn huynh xem xét"

Đưa thần hồn của mình vào linh hồn của Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ phát hiện một đạo chú ấn nho nhỏ nằm sâu bên trong.

Thôn phệ ấn? Là Bắc Hàn làm sao? Lạc Kỳ siết chậc nắm đấm nhưng không nói cho Dương Tiễn Lâm biết. Thôn phệ ấn này chỉ cần Dương Tiễn Lâm đạt đến tu vi nhất định nó sẽ kích hoạt đem hắn thôn phệ mất đưa về cho bản thể.

Bây giờ Lạc Kỳ sẽ không đυ.ng chạm gì đến Thôn Phệ Ấn này sẽ làm Bắc Hàn phát hiện, Lạc Kỳ cần một chút thời gian nữa.

Sau lễ đăng cơ Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đều ở lại Vương Cung, nhưng cậu rất ít xuất hiện. Còn lúc này đây, ngồi trước mặt Lạc Kỳ chính là Thiên Huyễn Tiên Quân.

"Quần Ma Loạn Vũ, xem ra chuyện của Hải tộc và Phong tộc có người của Ma giới đứng sau gây ra" kết thúc quẻ bói Thiên Huyễn nói ra.

Mọi chuyện ngày càng vượt dự liệu của Lạc Kỳ, nhưng cậu vẫn thắc mắc tại sao Bắc Hàn lại không ngăn cản chuyện này.

"Chúng ta làm gì tiếp theo đây" Thiên Huyễn hỏi Lạc Kỳ.

"Đợi. Đợi đứa bé trong bụng Phong Nhã xuất sinh sẽ có một hồi huyết vũ nữa xảy ra"

Nói vậy nhưng Lạc Kỳ không chắc đứa bé có ra đời được hay không.

Mấy chục năm sau.

"Cung chủ không hay rồi, Nam Vực đã bị Ma giới tấn công đang cầu viện trợ" là giọng của Lạc Thủy.

"Chỉ có Nam Vực bị tấn công thôi sao?"

"Không phải, ở Bắc Thiên Đình này đều bị Ma giới tấn công". Một cuộc chiến đẫm máu lại diễn ra nữa rồi.

Nếu Nam Vực bị công phá thì chẳng mấy chóc lẽ đến phiên các vực khác thôi, nên Lạc Kỳ quyết định dẫn theo Lạc Thủy đi cứu viện.

Nam Vực vốn là nơi biển xanh thâm thẩm nhưng giờ đâu đâu cũng nhìn thấy máu và xác chết.

"Lạc Cung chủ đến rồi, mời vào trong" một lão rùa già mệt mỏi ra đón tiếp Lạc Kỳ.

Trong Thủy Cung đã có rất nhiều tông môn đến giúp đỡ, nhưng dường như mới trải qua một cuộc chiến nên ai cũng âm trầm không vui.

"Cứ cách một ngày Ma đạo lại tấn công một lần, với số lượng của chúng bên ta sắp không cầm cự nổi rồi" một vị Kim Tiên mở miệng.

"Thiên Huyễn tông sẽ đến ngay thôi" trước khi đi cậu đã truyền tin cho Thiên Huyễn rồi.

Vừa dứt lời bên ngoài lại vang lên tiếng chém gϊếŧ. Một quân đoàn Ma tu mấy vạn tên đang lũ lượt kéo đến, chúng đi đến đâu mặt biển hóa thành máu đến đó.

Không biết đã chém gϊếŧ bao nhiêu tên, nhưng cả người của Lạc Kỳ toàn là máu. Xung quanh cậu thỉnh thoảng lại có người ngã xuống càng làm Lạc Kỳ không thể bình tĩnh được. Cũng may ngay lúc sắp không cầm cự được thì Thiên Huyễn Tiên Quân đã dẫn theo đệ tử đến. Một vị Tiên Quân xuất thủ không bao lâu mấy vạn Ma tu đã bị gϊếŧ hết, nhưng bên phía Đại Lục tu sĩ chỉ còn lại không quá trăm người.

"Con mèo nhỏ, chúng ta lại gặp rồi" khi Lạc Kỳ dưỡng thương, đột nhiên một bóng người xuất hiện.

"Lục Sỉ Phiêu, sao ngươi lại ở đây" người này chính là kẻ đã ở cùng Lạc Kỳ trăm năm trong Thiết Huyết Chiến Trường.

"Dám hủy ấn ký ta để lại, ngươi không sợ ta ăn ngươi à" hắn liếʍ môi nhìn Lạc Kỳ.

"Lục Sỉ Phiêu, tuy ta không biết ngươi là ai nhưng có phải trận chiến này do ngươi bày ra không" Lạc Kỳ chỉ kiếm về phía hắn.

"Haha, vậy mới vui. Sống yên bình quá có gì thú vị nữa đâu"

"Chỉ vì niềm vui của ngươi mà bao nhiêu sinh mạng đã mất, ngươi chính là ma quỷ" Lạc Kỳ không cầm được bình tĩnh nữa.

"Thì ta chính là Ma Quỷ mà, lại còn là Ma Đế nữa, ha ha" nhìn Lạc Kỳ tức giận hai má đỏ hay hay, Lục Sỉ Phiêu rất thích thú.

"Ngươi coi đây là gì" trong tay Lục Sỉ Phiêu hiện ra một chiếc linh đăng sáng rực rở. Nhưng Lạc Kỳ lại mở to mắt không dám tin, lấp bấp không nói nên lời.