Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện

Chương 89: Lạc Hồng Huyết Mạch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tám mươi người tham gia nhưng chỉ có mười người vào vòng kế, nên việc Bạch Tuột này mai phục Lạc Kỳ có thể hiểu được hiểu được, nhưng để tha thứ thì không.

"Vạn Liên Khống Thiên Bí Thuật" trong môi trường đầy nước như thế này, thủy pháp thuật sát thương càng lớn.

"Hừ, Thủy tu sĩ mà đòi đấu với Hải Tộc chúng ta" Chương Ngư hừ một tiếng, dùng những chiếc xúc tua của mình đánh tới.

Xuất kiếm Lạc Kỳ quỷ dị chen vào những chiếc xúc tua ấy định đánh vào thân thể hắn. Nhưng đột nhiên những chiếc xúc tua ấy lại biến đổi thành màu xanh đậm, và bắn ra những luồng khí độc.

"Thiên Thủy Thể" Lạc Kỳ ngay lập tức hòa tan những khí độc dính vào thân thể của mình.

"Không chết, Thâm Hải Hắc Độc ra" Chương Ngư xoay vòng tròn, những tia hắc độc như phi châm cuồng loạn bắn tới chỗ Lạc Kỳ.

"Trảm Thiên Kiếm Pháp" Lạc Kỳ một kiếm chỉ tới.

"Bùm..." đầm nước nổ tung, Chương Ngư văng ra khỏi mặt nước, Lạc Kỳ lại bồi thêm một kiếm lấy mạng của nó.

Chương Ngư đã chết, Lạc Kỳ nhìn Thâm Hải Hắc Độc xung quanh quỷ dị cười nhẹ thu lấy nó.

Bất chợt Lạc Kỳ cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ phía sau lưng mình. Biết có kẻ địch Lạc Kỳ đã xuất kiếm ra chống đỡ.

Một bàn chân vuốt nhọn chụp với thanh kiếm của Lạc Kỳ, ngòn lừa từ trên cao đánh xuống.

"Là tàn ảnh" ngọn lửa tan ra một con Phượng Hoàng thật lớn đảo mắt nhìn quanh.

"Tuyệt Kiếm" Lạc Kỳ xuất thủ đánh tới, nhưng Phượng Hoàng đã phản ứng nhanh chóng lui lại phía sau.

"Ta chỉ nghĩ Bắc Thiên Đình được hai tên Bắc gia là xem vừa mắt, nhưng không ngờ lại có thêm ngươi" Phượng Hoàng cao ngạo nói, chợt một mãnh đùi của hắn máu từ từ chảy ra.

"Tốt lắm, Phường Hoàng Lộng Nhật" thấy chân mình bị Lạc Kỳ đánh chảy máu, tuy không nói ra nhưng Phượng Hoàng rất khó chịu, hắn có cảm giác bị sỉ nhục.

"Thiên Tiên" Lạc Kỳ nhíu mày vội tránh ra.

"Vạn Kiếm Quy Nguyên" hàng vạn kiếm ảnh bắt đầu ngưng tụ phía sau lưng Lạc Kỳ.

"Xuất" Lạc Kỳ khu động nó đánh tới Phượng Hoàng.

"Đến đây kết thúc, ha ha" không ngờ Phượng Hoàng lại né được tất cả, hắn xuất hiện trên đầu Lạc Kỳ. Nhưng lúc này:

"Phốc..." một mũi tên óng ánh bắn xuyên qua cánh Phượng Hoàng làm hắn chao đảo, lợi dụng lúc này Lạc Kỳ đã thoát ra.

Đi đến là một nam nhân mặc chiến bào một tay cầm thương, một tay cầm nỏ. Mũi tên đó cũng là do hắn bắn ra cứu Lạc Kỳ.

"Lại là Lạc Hồng huyết mạch, các ngươi đợi ta đó" thấy nam nhân đi tới Phượng Hoàng lộ vẻ e dè rồi chạy mất.

Lúc này bên ngoài nơi tám Thiên Đế đang đứng coi, họ có thể thấy những việc xảy ra nhưng lại không thể nghe thấy.

"Chiêu Thánh, các ngươi quá đáng" Phượng Hoàng nghiến răng căm tức nói.

"Sao, ngươi lại muốn chiến à" Chiêu Thánh Thiên Đế là một nữ cường nhân a.

"Thôi, chuyện của bọn trẻ để bọn họ giải quyết" Bạch Trạch Thiên Đế vội vàng ngăn cản bọn họ.

Phượng Hoàng không nói nữa nhưng cực kỳ không vui, ngày xưa Phượng Tộc của bọn họ là chủ đầu tiên của mãnh Tiên Giới. Tuy tộc trưởng Phượng Tộc mới là Phượng Hoàng nhưng mọi tộc đều tôn kính bọn họ vì vậy cái tên Phượng Hoàng Tộc cũng xuất hiện từ đó, ý chỉ Hoàng tộc của nơi này. Thời thế thây đổi Hoàng tộc ngày nào giờ chỉ giữ lại được một mãnh Tiên Vực, còn nơi nơi bị người áp chế.

Trở lại bên trong Mê Trận, sau khi Phượng Hoàng chạy mất Lạc Kỳ mới thở ra một hơi chấp tay đa tạ nam nhân. Nếu cậu có tu vi Thiên Tiên sẽ không chậc vật như bây giờ.

"Không cần đa tạ, ta giúp ngươi là bởi vì ngươi có Lạc Hồng Huyết Mạch mà thôi".

Nghe nam nhân nói Lạc Kỳ cũng ngớ ra, cậu chưa từng biết a. Lạc Hồng Huyết Mạch là một trong những loại huyết thống cổ xưa nhất Tiên Giới. Người mang huyết mạch này rất giỏi trong việc bày bố chiến trận và bắn tên. Vì vậy nó còn có tên gọi là Chiến Thần Tộc.

"Sao ta không biết" Lạc Kỳ hỏi lại.

"Đây chỉ là linh tính của ta, muốn chắc chắn phải kiểm nghiệm lại". Nếu nam nhân là Lạc Hồng huyết mạch thì Lạc Kỳ đã hiểu vì sao lại dám đối nghịch với Phượng Hoàng Tộc rồi.

Có lời đồn chủng huyết mạch này là sự kết hợp hoàn mỹ nhất của Thủy Long nhất tộc và Nhân tộc. Không giống với Bán Long tộc biểu hiện ở hình thể, Lạc Hồng huyết mạch lại biểu hiện ở thiên phú.

Ngày trước khi Long Đế cuối cùng của Đông Thiên Đình tọa hóa, Phượng Hoàng tộc cùng Côn Bằng tộc đã mở ra một cuộc hạo kiếp săn gϊếŧ Thủy Long nhất tộc nhằm đưa Côn Bằng tộc lên ngôi vị Thiên Đế.

Cùng lúc này Chiêu Thánh Thiên Đế đã dẫn theo Lạc Hồng quân đoàn đến cứu giúp, đánh cho Phượng Hoàng phải chạy trốn về Nam Thiên Đình, Côn Bằng tộc phải trốn ngoài biển sâu.

Sau trận chiến đó bởi vì Thủy Long tộc đã sức cùng lực kiệt, tử thương vô số nên Huyền Quy tộc mới leo lên vị trí Thiên Đế này được. Cũng qua trận chiến này cái tên Lạc Hồng huyết mạch cũng vang vọng trở lại sau bao nhiêu năm tháng ngủ say.

Kết đội với nam nhân, lúc này Lạc Kỳ mới biết tên của hắn gọi là Lê Long Đỉnh, xuất thân từ Lê gia, một trong bốn dòng tộc lớn nhất của Đông Nam Thiên Đình.

Vượt ra đầm nước hai người lại bị một bày Ma Thú tấn công, cũng ở đây Lạc Kỳ đã chứng kiến được tài năng điều khiển chiến trận của Lê Long Đỉnh. Tuy chỉ điều khiển mười con khôi lỗi thôi, nhưng hắn đã đánh tan một bày Ma Thú hung tàn gần trăm đầu, khiến cho Lạc Kỳ mở rộng tầm mắt rất nhiều.

Lúc này phía trước lại truyền tới tiếng đánh nhau, một đám đang chém gϊếŧ lẫn nhau giành cơ hội đi qua cánh cửa nhỏ hẹp. Nhưng thứ để Lạc Kỳ chú ý lại là một tên nhóc đang chóng cầm, nhàm chán ngồi trên thềm đá coi đánh nhau.

"Ngươi không ngăn bọn họ lại sao" Lạc Kỳ đi đến bên cậu bé.

Ngước nhìn Lạc Kỳ một cái, hai mắt buồn buồn cậu bé thở dài: "Tu vi của ta không đủ, không làm bọn họ bình tĩnh được".

Nhưng mà đứa bé này cũng không phải ngồi chơi, khi thấy có một kẻ bị thương nặng thì nó lại tung ra một pháp thuật trị liệu. Cứ như vậy trận chiến cứ tiếp tục mãi.

"Bạch Trạch tộc thật là một đám ngu ngốc a" đột nhiên một cô gái đi tới.

"Đó là bởi vì họ quá lương thiện, nếu ai cũng như họ thì làm gì có gϊếŧ chóc" nghe Lạc Kỳ phản bác cô gái hừ liếc ngang.

Bạch Trạch tộc là một chủng tộc yêu chuộng hòa bình nhất, họ giỏi bói toán và trị liệu, ngoài ra họ không thể học bất kỳ pháp thuật nào có tính gây sát thương cả.

Nhưng nếu ép Bạch Trạch vào đường cùng thì họ sẽ dùng sinh mệnh của mình để nguyền rủa và lời nguyền ấy không một ai thoát được. Bởi vì như vậy Bạch Trạch rất ít tham gia vào các cuộc chiến, người khác cũng không coi họ là kẻ địch.

Cô gái mới đến liếc nhìn cuộc hỗn chiến, Lạc Kỳ thấy rỏ ràng từ trong tay cô ta thả ra một đám phấn hoa. Phấn hoa lang tỏa vào cuộc chiến, bất ngờ đám người đó càng trở nên hung tàn.

"Yêu Hoa nhà ngươi, thật quá đáng" đứa bé Bạch Trạch tức giận.

"Nếu không như vậy, bao giờ chúng ta qua cửa được. Nếu giỏi một chút ngươi cứ ở lại đây, đừng đi qua cửa" cô gái đanh đá đáp lại.

Liếc cô nàng một cái không để ý nữa, đứa bé bắt đầu niệm chú, từ trong cuộc hỗn chiến ba tên bay ra, đứng ngoài sau lưng nó. Họ không chỉ phải thi đấu còn có nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho đứa bé này.

Đúng thật, không lâu sau cuộc hỗn chiến đã chấm dứt tất cả đều chết hết. Bước qua cánh cửa, đập vào mắt Lạc Kỳ là một đại trận thật lớn.

"Phải phá trận này sao?"

Tuy Lạc Kỳ biết đôi chút về trận pháp nhưng đại trận này kết cấu quá vững chắc cậu không thể phá giải được.

"Ở đây ai tinh thông trận pháp" Lạc Kỳ lên tiếng hỏi.

"Ta, ta, ta" bắt ngờ là cả Lê Long Đỉnh, đứa bé và cô gái đều trả lời.

"Vậy thì mỗi người phá một chân trận, cứ phá từng lớp một đi"

Đại trận này là một tổ hợp do nhiều trận nhỏ tạo thành. Bây giờ Lạc Kỳ phá trận có tên là Hình Long Bát Quái Trận, trận này kết hợp âm dương trận đồ và mắt trận chính là một con rồng nắm giữ.

Ít lâu sau Lạc Kỳ đã vượt qua Bát Quái và chém chết con rồng, bây giờ một mãng lớn đại trận đã hoàn toàn sụp đổ. Sau Lạc Kỳ, những người khác cũng thành công trơ ra. Cứ như vậy mỗi người phá hết ba trận thì đã đến được hạch tâm của đại trận này.

"Khoang đã, chúng ta cực khổ phá trận không lẻ các ngươi định ăn không sao" cô gái Hoa Yêu nhìn ba tên đi theo đứa bé Bạch Trạch.

"Chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi" một tên nói.

"Hừ, các ngươi nhìn thấy gì không" cô gái chỉ tay lên trên. Đó là năm mắt trận đang sáng lung linh.

"Chỉ có năm người qua được cổng này thôi, ba tên các ngươi định làm sao đây" cô gái nói như vậy nhưng đã thủ sẳn Tiên Khí chờ chiến đấu.

"Như vậy đi, ta sẽ mua một cửa này bằng ba mãnh Nguyên Thủy Đạo Thạch vậy" Bạch Trạch nói ra làm mắt của Yêu Hoa sáng rở lên. Tu tiên có ba ngàn đại đạo nhưng cuối cùng vẫn quy về một đạo vĩnh hằng, Nguyên Thủy Đạo Thạch ẩn chứa chính là đại đạo vĩnh hằng đó. Tuy chỉ là một mãnh vở nhỏ nhưng cũng đủ làm mọi người sống chết tranh giành rồi.

Thấy ánh mắt lấp lánh của Yêu Hoa, Lạc Kỳ không nhân nhượng mà tát một gáo nước lanh:

"Ba mãnh chia ba, ngươi cũng đâu chiếm hết được".

"Thì ta có nói lấy hết đâu" Yêu Hoa đỏ mặt và Lạc Kỳ cũng tặng cho cô nàng một cái nhìn khinh bỉ.

Yêu Hoa cũng không phải là hạng người lương thiện gì nhưng những người ở chỗ này không ai thua kém cô ta cả, vì vậy dù muốn cô ta cũng không dám đánh cược cướp lấy ba mãnh Đạo Thạch này.

Trao đổi xong Lạc Kỳ lướt người bay về phía một mắt trận.

"Ầm..." mắt trận vụt tắt và Lạc Kỳ đã ở bên ngoài.

"Có người ra rồi" xung quanh mọi người đều kêu lên. Còn phía trên Bắc Hàn ha hả cười lớn, Lạc Kỳ ra đầu tiên cũng tranh thủ mặt mủi cho hắn a.

Tiếp sau Lạc Kỳ, Lê Long Đỉnh, Yêu Hoa, Bạch Trạch và một tên nam nhân nữa cũng đi ra. Lúc này đến lượt Bạch Trạch Thiên Đế cười to, bọn họ có hai người vào top mười ép các Thiên Đình khác một đầu rồi a.

Tuy bọn họ nhìn thấy bên trong diễn ra nhưng chỉ là vòng ngoài, đến gần cửa ra bọn họ lại không thấy gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »