Chương 88: Một Cổ Phân Thân

Theo Hồng Minh suy nghĩ chắc chắn Lạc Kỳ đạt được thứ gì đó mới khiến tu vi cao như vậy, nếu hắn có được thì hắn cũng sẽ nổi danh khắp Bắc Thiên Đình này.

"Muốn lấy, xuống địa ngục mà lấy" Lạc Kỳ hai mắt đỏ ngầu, một kiếm đánh nổ Nguyên Thần của Hồng Minh, khiến hắn hồn bay phách lạc không thể vào cõi luân hồi được nữa.

Coi như là Hồng Minh xui xẻo, chọc điên Lạc Kỳ khi cậu đang không được bình tĩnh.

Gϊếŧ Hồng Minh xong Lạc Kỳ cứ bay mãi, cho đến cạnh một dòng suối nhỏ cậu mới đáp xuống ngồi khóc. Sao cậu có thể chấp nhận được sự thật này, người mình yêu nhất lại là phân thân của người mình hận nhất.

"Bắc Hàn, sao ngươi không buông tha cho ta, sao ngươi cứ ám ta như vậy" Lạc Kỳ hét lớn.

"Lạc Kỳ, ta nghĩ Tiễn Lâm cũng không biết mình là phân thân của Thiên Đế đâu" chợt Thiên Huyễn xuất hiện sau lưng cậu.

"Từ khi nào" Lạc Kỳ hỏi một câu không đầu không đuôi.

"Là do...do Thiên Đế từng đến gặp qua Tiễn Lâm một lần" Thiên Huyễn ấp úng.

"Hắn đã làm gì" Lạc Kỳ trở nên ngưng trọng.

"Thiên Đế đã phá hủy huyết ấn trong người Tiễn Lâm, vì vậy khí tức của Thiên Đế mới không bị che giấu nữa"

Không thể đơn giản như vậy, Bắc Hàn muốn làm gì? Lạc Kỳ nhíu mày suy nghĩ.

"Không lẻ hắn muốn đem Tiễn Lâm thu hồi lại" Lạc Kỳ không dám tin.

Huyết ấn che lấp khí tức cũng che lấp luôn thiên tư của Bắc Hàn. Dù sao Tiễn Lâm là một cổ phân thân của hắn, không phải kẻ thường có thể sánh bằng.

Bây giờ huyết ấn bị hủy, Tiễn Lâm tu luyện sẽ nhanh như diều gặp gió. Đến một mức độ nhất định, Bắc Hàn sẽ thu hồi về trợ giúp hắn thăng tu vi.

"Không thể như vậy được. Nhưng tại sao hắn lại đưa một cổ phân thân vào luân hồi, hắn tìm gì?"

"Thiên Đế muốn tìm ngươi" Thiên Huyễn nhìn ra thắc mắc của Lạc Kỳ.

"Ngày đó ta không nói cho Thiên Đế biết nơi ngươi sẽ hạ lạc, nhưng hắn vẫn tách ra một cổ phân thân, như vậy chắc chắn là để tìm ngươi"

"Sao Bắc Hàn lại tìm ta, để gϊếŧ ta ư hay là còn có ý định gì?" Chắn chắn Lạc Kỳ không bao giờ nghĩ Bắc Hàn tìm cậu là vì yêu mình hay đại loại như thế. Thấy Lạc Kỳ lâm vào trầm tư Thiên Huyễn lắc đầu bỏ đi, chuyện này hắn không thể giúp được rồi.

"Tiểu Kỳ, ta tìm được đệ rồi" khi Lạc Kỳ mãi suy tư thì Dương Tiễn Lâm đã ôm lấy cậu.

Cảm nhận vòng tay quen thuộc, tâm trạng của Lạc Kỳ lại càng rối bời.

"Tiểu Kỳ, nếu ta đã làm sai điều gì đệ cứ đánh ta vài cái nữa để hả giận đi" Dương Tiễn Lâm nói lời ngốc nghếch đến đáng thương.

"Tiễn Lâm, nếu có một ngày ta biến mất huynh sẽ làm gì?" Lạc Kỳ nhắm mắt cố ngăn dòng lệ tuông ra.

"Không Tiểu Kỳ, ta không thể mất đệ được" Dương Tiễn Lâm quay mặt Lạc Kỳ lại hôn sâu. Hắn ôm chậc cậu đến nổi cậu không thở được.

"Ta phải làm sao đây" Lạc Kỳ đẩy Dương Tiễn Lâm ra, quay mặt đi.

"Tiểu Kỳ, đệ không còn yêu ta nữa sao" Dương Tiễn Lâm hai mắt buồn bả nhìn Lạc Kỳ.

Nghe câu này trái tim của Lạc Kỳ nhói đau từng cơn. Sao không yêu chứ, không yêu cậu sẽ không đau đến vậy.

"Đúng vậy, người ta yêu là Tiễn Lâm không phải Bắc Hàn. Dương Tiễn Lâm cũng không phải Bắc Hàn" đột nhiên Lạc Kỳ minh mẫn hẳn ra.

"Đã lở nghịch thiên rồi, Bắc Hàn ta sẽ không để ngươi mang Tiễn Lâm đi đâu" Lạc Kỳ ôm lấy Dương Tiễn Lâm hai mắt lóe hàn quang.

Trở về Thủy Tinh Cung, Lạc Kỳ bắt đầu chăm sóc vết thương cho Dương Tiễn Lâm.

"Ta đánh huynh như vậy, huynh có giận ta không". Một chưởng đó Lạc Kỳ ra tay không hề nhẹ, vậy mà mấy ngày nay Dương Tiễn Lâm lại bỏ mặc không quan tâm chỉ đi tìm Lạc Kỳ.

"Không có, nêu đệ còn giận đánh ta mấy cái nữa cũng được" Dương Tiễn Lâm bày ra vẻ mặt ngốc nghếch.

Ở lại mấy tháng Lạc Kỳ đuổi Dương Tiễn Lâm về Thiên Huyễn Cung, bản thân cậu cũng đi Thiên Cung. Trước khi đi cậu còn nhờ Thiên Huyễn bảo hộ Thủy Tinh Cung giúp.

Bởi vì xảy ra vấn đề của Dương Tiễn Lâm nên kế hoạch của Lạc Kỳ lại phải thây đổi nữa rồi.

"Ô Lạc Kỳ, mấy tháng nay ngươi đi đâu để Đế Phi tìm ngươi mãi" vừa đến cửa Lạc Kỳ đã gặp Lưu Thi.

"Là Lưu tỷ đó à, tông môn có chút chuyện nên đệ phải về một chuyến" nói rồi Lạc Kỳ làm ra vẻ lén lút kéo tay Lưu Thi ra chỗ vắng.

"Lưu tỷ, trên đường trở về đệ có nghe một chuyện"

"Chuyện gì ngươi nói đi, sao lại lén lút như vậy" Lưu Thi giựt tay lại.

"Chuyện này... là đệ nghe nói Thiên Đế sắp phong cho Hồ Phỉ Đế Phi thành Đế Hậu rồi"

"Ngươi nghe ai nói" Lưu Thi mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Kỳ.

"Thì đệ chỉ nghe vậy, nhưng tỷ nghĩ thử coi Hồ Phỉ Đế Phi sau khi ép Thiên Đế hủy hôn không bị trách phạt mà ngược lại còn được sủng ái như vậy" Lạc Kỳ quan sát ánh mắt của Lưu Thi rồi nói tiếp.

"Diễm Cơ Đế Phi làm bao nhiêu chuyện vì Thiên Đế, bây giờ còn nằm trên giường bệnh mà Thiên Đế không đến thăm một lần, chỉ ở cung của Hồ Phỉ Đế Phi bên kia mà thôi"

"Chuyện này không được nói lung tung, coi chừng cái đầu của ngươi đó" tuy Lưu Thi trách mắng nhưng Lạc Kỳ biết thế nào cô ta cũng sẽ báo lại cho Diễm Cơ.Đúng thật là đối với phụ nữ không có chuyện gì là bí mật cả. Chỉ trong một ngày mà cả Thiên Cung đã rúng động vì tin tức Hồ Phỉ sắp trở thành Đế Hậu.

Cùng lúc này bên phía Phong Nhã lại truyền ra tin tức cô ta mang thai. Đúng là ông trời cũng muốn giúp Lạc Kỳ mà.

Chỉ cần cả Thiên Cung này đấu đá lẫn nhau thì kế hoạch của Lạc Kỳ mới dể dàng thành công.

Tại sao Bắc Hàn lại không buông bỏ Hồ Phỉ? Bởi vì sau lưng hắn là một Hồ Tộc mạnh mẽ nhưng hắn vẫn có thể khống chế được. Còn phía sau Bích Vân lại là Phật Đế, một biến số quá lớn mà Bắc Hàn không thể chắc chắn mình sẽ khống chế cục diện được.

Với việc hai tin tức lớn này được tung ra ai cũng xôn xao nhưng Bắc Hàn lại không nói lời nào.

"Bây giờ phải tìm cách kéo Khổng Tước Tộc và Hải Tộc vào cuộc chiến này nữa là thành công" Lạc Kỳ trầm tư.

Với thực lực hiện giờ Lạc Kỳ sẽ không chủ động liên hệ với Khổng Tước Tộc, chỉ còn cách ra tay từ phía Hải Linh Đế Phi mà thôi.

Trong lúc này Diễm Cơ cũng đang ngồi suy nghĩ đối sách. Việc Hồ Phỉ có trở thành Đế Hậu hay không chưa đáng quan tâm, lúc này Phong Nhã mới là đối thủ lớn nhất của ả.

"Ta mất một đứa con, các ngươi đừng hòng có được" Diễm Cơ bóp chậc chiếc gối.

Còn ba năm nữa Lạc Kỳ và chín người khác sẽ đi thi đấu với các Thiên Kiêu của bảy Thiên Đình khác, nên cậu tạm gác lại việc trả thù chờ tu vi cao hơn sẽ làm tiếp.

Diễm Cơ cũng coi như tận lực bồi dưỡng Lạc Kỳ, tuy cậu chưa thể đột phá đến Thiên Tiên nhưng nội kình lại tích lũy cực sâu.

Ba năm trôi qua, mấy người Lạc Kỳ được đưa đến Trung Tiên Đảo để tham gia thi đấu.

Trung Tiên Đảo có vị trí rất đặc thù, tuy nó khá nhỏ nhưng lại nằm ngay trung tâm của Tiên Giới.

Khi đến nơi thì đã có người của mấy Thiên Đình đến rồi. Đám thí sinh bắt đầu đánh giá lẫn nhau, Lạc Kỳ cũng vậy, trong số đó Lạc Kỳ có chú ý mấy tên đều xuất thân từ Đế tộc của các Thiên Đình.

Lúc này một tiếng hót vang vọng khắp trời đất truyền đến, một đám điểu tộc bay tới dẫn đầu là hai con Phượng Hoàng thật lớn, theo sau là chủ loại chim khác nhau.

"Nam Thiên Đình cũng đến rồi, sao Đông Thiên Đình chưa đến" ở cao trên bầu trời một nam nhân cao to không vui nói.

"Tôn Thiên Đế, ngươi cũng biết đám rùa già đó chậm đến thế nào mà, thôi đợi chút nữa đi" một mỹ phụ che miệng cười.

"Hoa Nhụy, ngươi nói ai rùa già" bắt ngờ mỹ phụ vừa nói xong, một con Huyền Quy thật lớn cũng xuất hiện.

Nghe Huyền Quy tức giận bảy người còn lại đều ha hả cười. Nếu có mặt ở đây Lạc Kỳ sẽ nhận ra tám kẻ này chính là Tám vị Thiên Đế.

Ngoài Bắc Hàn, Phật Đế, Quy Đế, Phượng Hoàng còn có Tôn Thiên Đế ở Tây Bắc Thiên Đình bản thể là một con Thông Thiên Thạch Hầu. Hoa Nhụy Thiên Đế là chủ của Tây Nam Thiên Đình, còn lại là một nữ nhân mặc chiến bào chính là Đông Nam Thiên Đế - Chiêu Thánh và Đông Nam - Bạch Trạch Thiên Đế.

"Đến đủ rồi cũng nên bắt đầu đi. Hy vọng là tìm ra được một lớp thiên tài mới" Bạch Trạch Thiên Đế ra lệnh bên dưới mấy vị Tiên Quân cũng cho thi đấu bắt đầu.

Kế tiếp đám người tham gia thi đấu được đưa đến một Mê Trận cực kỳ lớn, đây cũng là nơi diễn ra thi đấu.

"Xếp hạng được tính dựa theo thứ tự mà các ngươi đi ra khỏi Mê Trận này, mười người đầu tiên sẽ được vào vòng tiếp theo" một vị Tiên Quân nói rỏ ràng.

Bước vào trận, thí sinh sẽ được truyền tống ở một nơi nhất định và lúc này Lạc Kỳ đang ở một căn hầm thật tối.

Lạc Kỳ bước một bước trên vách tường lại có một ngọn đèn sáng lên, đến bước thứ 12 thì chợt 12 ngọn đèn đều vụt tắt. Lạc Kỳ nghe có tiếng mở cửa và sau đó là 12 con Oán Linh xuất hiện.

"Trảm Hồn Đọa Phách Kiếm Pháp" một môn kết hợp kiếm đạo và linh hồn thuật mà Lạc Kỳ mới học được.

Đánh ra ba kiếm Lạc Kỳ thành công đẩy lui được bày Oán Linh này. Không cam tâm chúng nó gào rú lên và tiếp tục xông tới. Bởi vì nơi này quá tối nên Lạc Kỳ chỉ có thể dựa vào cảm giác của bản thân mà chiến đấu, đến lúc này cậu bắt đầu hối hận vì để Mộ Trần lại cho Long Tượng rồi.

"Đúng rồi, chỉ cần sáng lên là được" một ý nghĩ lóe lên Lạc Kỳ đánh một tấm Hỏa Phù về phía một ngọn đèn. Nhưng khi Hỏa Phù vừa lóe cháy thì ngay lập tức đã bị tắt đi.

"Cấm phù sao, nhưng như vậy đã đủ".

Lúc này một tay Lạc Kỳ vừa đánh ra Hỏa Phù, một tay cầm kiếm dựa theo ánh sáng lóe lên tích tắc đó mà chiến đấu.

mười hai tấm Hỏa Phù, mười hai đường kiếm cũng chính là mười hai sinh mạng của Oán Linh nơi này. Sau khi Oán Linh chết hết thì nơi này bổng sáng lên như ban ngày vậy.

Tiếp tục đi về phía trước đến một đầm nước lớn, bắt ngờ Lạc Kỳ xuất thủ đánh vào đó.

"Sao ngươi nhận ra ta ở đây" một con Bạch Tuột ngôi lên mặt nước. Nó vốn định mai phục Lạc Kỳ nhưng không ngờ lại thất bại.