Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện

Chương 87: Hồ Vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng như Lạc Kỳ dự đoán, hôm sau Diễm Cơ ra lệnh cho tất cả thuộc hạ của mình lên đường đi đến Bách Nhật Thành, trong đó có cả Lạc Kỳ. Cùng lúc này bên phía Hồ Phỉ cũng hành động, không những vậy Hồ Tộc cũng lên đường đi đến Bách Nhật Thành.

"Diễm Cơ, ngươi lại muốn đối đầu với ta" gặp nhau giữa đường, Hồ Phỉ lạnh lùng giáp mặt với Diễm Cơ.

"Ta chỉ làm theo lệnh Thiên Đế, không như ngươi một phi tử mà lúc nào cũng thích làm trái lệnh" Diễm Cơ kênh kiệu đáp lại.

"Tốt, vậy để coi ta và ngươi ai sẽ thắng" để lại một câu Hồ Phỉ bỏ đi.

Đến Bách Nhật Thành, Lạc Kỳ lợi dụng lúc Diễm Cơ mưu đồ bí mật với các thuộc hạ trung thành đã lén đi gặp Thiên Huyễn.

"Lạc Kỳ, ngươi muốn làm gì" Thiên Huyễn vẫn không biết gì, cũng đúng dù sao đây là chuyện cơ mật mà.

"Ngươi cảm nhận được bên dưới lòng đất có một cổ đại trận đang vận hành chứ" Lạc Kỳ hỏi. Thấy Thiên Huyễn gật đầu Lạc Kỳ mới nói tiếp.

"Ta muốn ngươi đưa ta vào trong đó"

"Khó, đại trận này đến một Tiên Quân như ta cũng phải sợ hải" Thiên Huyễn lắc đầu.

"Với tạo nghệ Huyễn Thuật và che lấp Thiên Cơ của ngươi ta tin ngươi sẽ làm được".

"Nhưng bên dưới là cái gì?" Thiên Huyễn ái ngại nhìn Lạc Kỳ.

"Đi theo ta ngươi sẽ biết"

Tiếp đó Thiên Huyễn dùng hết sức của mình mới đưa Lạc Kỳ xuyên vào lớp ngoài của cổ đại trận dưới lòng đất này. Đi theo Lạc Kỳ đi vào bên trong Thiên Huyễn nhìn thấy một con Hồ Ly chín đuôi đang bị nhốt ở giữa.

"Về nói với Bắc Hàn, đừng tưởng có thể giam cầm bổn Vương mãi" thấy hai người Lạc Kỳ, con Hồ Ly cứ tưởng họ là người của Bắc Hàn.

"Hồ Vương, nếu ra được thì hai vạn năm nay ông đâu phải chịu bị nhốt ở đây" Lạc Kỳ nói mỉa.

"Cút..." Hồ Vương phẩn nộ quát, dù là trong đại trận nhưng sóng âm vẫn làm Lạc Kỳ hộc máu.

"Nếu ta cứu được ông ra thì sao" Lạc Kỳ nhanh miệng nói, ai biết bị nhốt lâu quá hắn có điên hay không.

"Ngươi nói vậy là sao, một Linh Tiên cộng với một tên Tiên Quân Sơ kỳ mà đòi cứu ta ra, thật nực cười" Hồ Vương liếc xéo cậu một cái khinh thường.

Thời gian gấp rút Lạc Kỳ cũng phiền tranh luận với ông ta.

"Nếu ta giúp được ngươi, ta muốn ngươi hứa với ta ba điều kiện"

Nhìn vẻ mặt kiên định của Lạc Kỳ bất giác Hồ Vương lại gật đầu.

"Tốt, sắp có người đến gia trì cho trận pháp này. Khi đại trận quay đến chu thiên thứ ba mươi sáu ngươi hãy dùng toàn lực đánh vào cột trụ thứ ba từ trái sang, nó chính là mắt trận" Lạc Kỳ nói nhanh, nghe xong hai mắt Hồ Vương sáng rực lên nhìn Lạc Kỳ.

Đúng lúc này Lạc Kỳ nghe tiếng động từ bên ngoài nên ra hiệu cho Thiên Huyễn đi ra.

"Con Hồ Ly đó là ai, hắn rất mạnh" ra ngoài rồi Thiên Huyễn vẫn còn đổ mồ hôi.

"Nó là...."

Là Hồ Vương của Hồ tộc, cũng chính là lão tổ của Hồ Phỉ Đế Phi. Năm đó, hắn thiên tư trách tuyệt, có nhiều lời đồn thiên tư của hắn còn cao hơn cả Thiên Đế Bắc Hàn. Vì vậy, khi chỉ mới là Chuẩn Tiên Đế, Hồ Vương đã khiêu chiến với Bắc Hàn. Trận chiến đó gần như phá hủy nữa cái Bắc Thiên Đình này, đến giờ vẫn còn được nhớ với cái tên "Yêu Hồ Loạn Thế".

Nhưng Bắc Hàn thông minh hơn Hồ Vương nhiều, hắn đã lợi dụng tính tự cao của Hồ Vương nên đã cá nếu Hồ Vương ra được đại trận do mình lập ra thì sẽ cam tâm nhận thua. Nhưng hai vạn năm nay cứ năm ngàn năm Bắc Hàn lại gia trì trận pháp một lần nên Hồ Vương vẫn cứ mãi bị giam cầm tại đây.

Tuy nhiên để tránh Hồ Tộc tạo phản, Bắc Hàn đã cưới đại vương tử được Hồ Vương thương nhất là Hồ Phỉ để cầm chân Hồ Tộc.

Còn việc tại sao Lạc Kỳ biết cách phá giải đại trận chính là năm đó Bắc Hàn đã chính miệng nói với cậu trong một lần lở lời.

Biết Diễm Cơ chắc chắn muốn gạt bỏ Hồ Phỉ và lấy lòng Bắc Hàn nên Lạc Kỳ đã lập ra kế hoạch này.

Lúc này, bên ngoài cửa vào đại trận đang diễn ra một cuộc hỗn chiến đầy máu tanh. Hồ Tộc thì muốn công phá vào còn bên phía Diễm Cơ thì cố ngăn lại.

Hồ Phỉ cũng mới biết chuyện đại trận giam giữ Hồ Vương này năm ngàn năm phải gia trì một lần, ngày đó nếu không phải vì Hồ Tộc hắn sẽ không bao giờ chấp nhận làm phi tử của một nam nhân khác. Nếu cứu ra được Hồ Vương thì hắn sẽ thoát khỏi khϊếp sống như một nữ nhân này.

Bên trong Diễm Cơ đang cố gắng thúc giục ấn pháp mà Bắc Hàn đưa cho mình để rót tiên khí vào đại trận.

"1, 2...35, 36...rầm..." khi đại trận quay được 36 chu thiên thì đột nhiên đại trận nổ tung.

"Hú...." một tiếng hú dài vang lên, một con Hồ Ly chín đuôi xuất hiện.

"Không ổn, chạy mau" Diễm Cơ hét lớn né tránh một chiếc đuôi đánh tới.

"Phụt..." tuy có tiên khí của Bắc Hàn gia trì nhưng cú đánh của Hồ Vương đã làm Diễm Cơ bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Đúng lúc này một luồng gió cuốn Diễm Cơ, để lại một đám thuộc hạ của ả chết tức tưởi.

"Bắc Hàn, ngươi nhanh tay lắm" Hồ Vương nhìn theo luồng gió.

"Vậy mà không chết" Thiên Huyễn từ xa nhìn Diễm Cơ được cứu đi trong lòng tiếc hận.

"Sống lâu chưa chắc đã tốt" bỏ lại một câu Lạc Kỳ biến mất trong màn đêm. Lần này sắp có chuyện vui để coi rồi.

Trở về Thiên Cung, Lạc Kỳ giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra đi gặp Diễm Cơ.

"Lúc đó ngươi đã ở đâu" hai mắt phát hỏa Diễm Cơ nhìn Lạc Kỳ.

"Thuộc hạ thấy Đế Phi đang bàn luân đại sự nên không dám làm phiền. Khi trở lại thì mọi chuyện đã xong rồi" Lạc Kỳ càng nói càng nhỏ như phải chịu sợ hãi vậy.

"Lui ra đi" Diễm Cơ phất tay, nhưng khi Lạc Kỳ quây lưng đi ả lại đằng đằng sát khí.

Lạc Kỳ biết qua việc này Diễm Cơ tổn thất rất nặng nề, nên dù muốn cũng sẽ chưa ra tay với cậu.

Mấy ngày sau, không ngờ Hồ Vương lại dẫn theo Hồ Phỉ đến yêu cầu Bắc Hàn hủy hôn.

"Hồ Phỉ, ngươi nghĩ mình là ai. Ngươi sống là người của Bắc Hàn ta, chết cũng là người của ta" Bắc Hàn tức giận quát.

"Vậy thì chiến đi" Hồ Vương cũng không nhịn xuất thủ đánh tới. Nhưng lúc này một màng không ai ngờ tới, chỉ với một chiêu Bắc Hàn đã đánh bay Hồ Vương.

"Hồ Vương, hai vạn năm ngươi không hề có tiến bộ a" Bắc Hàn từ trên cao nhìn xuống cười nói.

"Ngươi..." Hồ Vương chịu thương thế đứng lên. Đúng vậy hai vạn năm bị giam cầm hắn chỉ nghĩ cách thoát ra ngoài mà không hề tu luyện.

Cuối cùng, Hồ Phỉ vẫn phải ở lại Thiên Cung làm Đế Phi, còn bị Bắc Hàn thị tẩm liên tiếp mấy tháng trời.

Chuyện này Lạc Kỹ cũng không quan tâm lắm, bước đầu đã thành công cậu đang tính bước tiếp theo. Đột nhiên lúc này Thiên Huyễn truyền tin đến kêu cậu về Thủy Tinh Cung một chuyến.

Thủy Tinh Cung chỉ qua mấy năm đã biến đổi rõ rệt, bởi vì mộ danh Lạc Kỳ mà thiên tài khắp nơi đều kéo đến học nghệ. Không chỉ vậy, nhờ có phần thưởng thi đấu lúc trước Lạc Kỳ đưa cho Lạc Thủy đem về mà tu vi của mọi người tăng đáng kể.

Về tới, Lạc Kỳ đi thẳng vào biệt viện của mình trong tâm trạng thấp thỏm không yên. Từ khi về tới cậu đã cảm nhận được một khí tức quen thuộc, đó là Bắc Hàn.

Mở cửa phòng ra, Lạc Kỳ suy sụp ngã về gốc tường. Dương Tiễn Lâm vội chạy đến định ôm cậu.

"Phốc..." một chưởng Lạc Kỳ đánh văng Dương Tiễn Lâm ra.

"Tại sao, tại sao ngươi lại là hắn, tại sao..." Lạc Kỳ hai hàng nước mắt trào ra, ôm lấy ngực mình quỵ xuống.

"Tiểu Kỳ, ta làm sai gì thì đệ cứ nói, đệ đừng khóc nữa, ta chịu không nổi" Dương Tiễn Lâm định đến gần.

"Tránh xa ta ra" Lạc Kỳ quát lớn rồi chạy ra ngoài. Trước khi đi Lạc Kỳ còn cấp cho Dương Tiễn Lâm một cái định thân thuật.

Trong lúc Lạc Kỳ tâm tình bất ổn chạy ra khỏi Thủy Tinh Cung thì lại có một giọng nói mỉa mai khó nghe truyền lại:

"Hừ, một ả Vấn Đỉnh mà cũng dám xưng lão tổ, Lạc Kỳ ngươi không sợ bị người cười cho thối mặt à"

"Liên quan gì đến ngươi không" Lạc Kỳ lạnh giọng, thì ra kẻ đến là Hồng Minh mà cậu từng biết.

"Giao ra bí mật của ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Ngươi nên nhớ sư phụ của ta là một vị Kim Tiên, muốn gϊếŧ hết các ngươi dể như trở bàn tay" Hồng Minh đe dọa.

Cả tòa Thủy Tinh Cung này tu vi cao nhất chỉ là Linh Tiên Lạc Kỳ, sư phụ hắn của chỉ là một Xuất Khiếu con kiến. Không có danh sư mà Lạc Kỳ được hạng ba còn hắn rớt vòng loại, hắn không cam tâm a.
« Chương TrướcChương Tiếp »