Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện

Chương 82: Vạn Lâm Đại Lục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tu vi của Lạc Kỳ tăng nhanh như vậy cũng bởi vì cậu đã dung hợp thần hồn kiếp trước của mình. Bởi vì đây đã là tu vi của cậu nên cậu không cần phải độ kiếp nữa.

"Ha ha, cháu dâu thật không phải người thường mà, chưa gì đã là Linh Tiên rồi" gia gia của Dương Tiễn Lâm vui vẻ nhìn Lạc Kỳ tán thưởng thêm vài lần, rồi mới quay qua nhìn hắn.

"Còn đây là một quyển Tiên Phẩm Sơ giai Công pháp, ta mang đến cho con đây".

"Gia gia, con muốn vào Thiên Huyễn Tông tu luyện" đột nhiên Dương Tiễn Lâm nói một câu không ai ngờ tới.

"Con không muốn đứng sau Tiểu Kỳ nữa, con muốn được bảo vệ đệ ấy" Dương Tiễn Lâm cương quyết.

"Tiễn Lâm, huynh đừng nghĩ vậy, ngày xưa huynh cũng bảo vệ ta mà" Lạc Kỳ kéo tay Dương Tiễn Lâm, không để hắn tiếp tục suy nghĩ bậy bạ.

"Không Tiểu Kỳ, qua sự việc hôm nay ta đã biết tu vi của mình yếu kém như thế nào. Ta vẫn muốn mãi mãi là người bảo vệ, chở che cho đệ" Dương Tiễn Lâm nhìn sâu vào mắt Lạc Kỳ.

Nghe Dương Tiễn Lâm nói như vậy gia gia thở dài lắc đầu. Ông rất hiểu suy nghĩ lúc này của Tiễn Lâm, thân là đại nam nhân lại để người mình yêu bảo vệ mình thì thật sự quá mất mặt.

"Thôi được rồi ta sẽ về xin lão tổ, chắc ông ấy sẽ giúp được con".

"Lão tổ?" Lạc Kỳ thắc mắc.

"Là Khang gia lão tổ, không phải Dương gia lão tổ" gia gia cười nói.

"Ông là một vị Kim Tiên ở trong Thiên Huyễn Tông, cũng có tiếng nói nhất định a".

Khang gia là nhà mẹ của Dương Tiễn Lâm, xem ra cũng là một đại tộc lớn. Không biết tại sao khi đó là chấp nhận gã mẹ của hắn cho một Hóa Thần nhỏ bé như cha hắn.

Còn về phía đám người Thủy Tinh Cung thì đều mang nhiều tâm sự riêng. Nếu hôm nay Lạc Kỳ không phải Linh Tiên thì đừng nói bọn họ mà cả cái Thủy Tinh Cung này nói không chừng đã bị phá hủy rồi. Ở Hạ Giới đã khó sống lên đây còn càng nguy hiểm, đi sai một bước có thể rơi vào vạn kiếp bất phục ngây lập tức. Bọn họ bây giờ đã nhận thức được thực lực của mình yếu đuối đến nhường nào, thật chẳng khác sâu kiến là bao.

Mấy tháng sau, Dương Tiễn Lâm được người của Thiên Huyễn Tông mang đi, Lạc Kỳ cũng lên đường đi đến Vạn Lân Đại Lục.

Vạn Lâm Đại Lục là nơi Yêu Tộc làm bá chủ, nói đúng hơn Đại Lục này là của Mộc Tộc, Thú Tộc, tuy cũng có nhưng muốn tìm ra Nhân tộc thì rất hiếm. Bọn họ sống theo những bộ tộc riêng biệt, ở nơi này loại hình tông môn không được ưa chuộng lắm. Vì vậy tông môn nơi này thu nhận đệ tử là tán tu, không nơi nương tựa là chính.

Vừa bước vào một tửu lâu Lạc Kỳ đã nghe được những tiếng xuýt xoa của những kẻ xung quanh rồi.

"Thật đẹp à, nhưng rất tiếc lại là nam nhân nếu là nữ nhân ta sẽ kêu lão cha cưới hắn rồi"

"Hừ, hắn sẽ là phu quân của lão nương ai dám giành thì đừng trách ta"

Còn có một chuyện là Nhân Tộc ở nơi này rất được hoan nghênh. Bởi vì thiên tiên đặc tính của Mộc Tộc rất khó sinh sản ra đời sau, mà việc này Nhân Tộc lại rất thịnh vượng, cho nên nếu kết hợp với Nhân Tộc thì tỷ lệ sinh sản của Mộc Tộc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.

"Công tử này, không biết là người của môn phái nào, tiểu nữ tử sẽ mang lể vật đến cầu hôn công tử a" một cô nàng mạnh bạo tỏ tình với Lạc Kỳ. Cũng như các Mộc Tộc khác khi hóa hình cô nàng này cũng có khuôn mặt, tay chân dài ngoằn, làn da hơi khô ráp.

Bị nhiều người như vậy nhìn Lạc Kỳ cũng thấy không được tự nhiên cho lắm nên đã từ chối và nhanh chóng đi lên phòng. Nhưng không ngờ hành động đó của Lạc Kỳ lại được tôn vinh là có khí chất, mấy kẻ ở đây càng thèm muốn cậu hơn.

Để tránh rắc rối không cần thiết Lạc Kỳ đã rời đi vào lúc nữa đêm, nhưng cậu vẫn không thoát khỏi sự truy lùm của mấy cô nàng nơi này.

Mấy ngày sau Lạc Kỳ đã đến được nơi muốn đến, đó là Hắc Vân Sâm Lâm và nơi này có một bộ tộc tên là Hắc Vân Sư Hóng.

Đợi đêm đến Lạc Kỳ mới truyền âm cho một người quen.

"Đế Phi, người đã trở về. Thuộc hạ tin người sẽ trở về mà" Hóng Khắc - Tộc Trưởng Hắc Vân Sư Hóng Tộc vừa thấy cậu liền quỳ xuống, khóc thút thít.

"Tiểu Khắc, ngươi làm sao vậy, sao lại khóc, đứng lên đi" Hóng Khắc từng là thuộc hạ của Lạc Kỳ ở kiếp trước, khi cậu bị truy sát hắn đã về đây nhận chức Tộc Trưởng.

"Đế Phi, gặp lại người thuộc hạ rất vui. Thuộc hạ không phụ lòng ngài vẫn giữ an toàn cho Thần Hồn của người" Hóng Khắc đưa ra một tấm kín nhỏ phủ đầy trận pháp và một chiếc nhẫn trữ vật.

"Tiểu Khắc, sao tộc đàn của ngươi còn có bao nhiêu vậy" Lạc Kỳ nhớ Hắc Vân Sư Hóng Tộc cũng có cả vạn thành viên, bây giờ nhìn lại chỉ có hơn ngàn đầu a.

"Đế Phi, là con ả Diễm Cơ, tất cả đều do ả gây ra" Hóng Khắc thù hận nghiến răng kể.

Ngày đó Diễm Cơ truy sát Lạc Kỳ không thành công liền quay qua trút giận lên tất cả thân cận của cậu ngày đó và tất nhiên Hắc Vân Sư Hóng Tộc cũng không ngoại lệ.

Ả mượn danh nghĩa lục xoát mà điên cuồng chém gϊếŧ một phen, sau đó mỗi lần Tố Nữ Cung của ả tổ chức tiệc là ả lại đến bắt người.

"Bắc Hàn không quản việc này sao?" Lạc Kỳ hai tay giận rung cả lên.

"Thiên Đế không nói gì cả" Hóng Khắc sục xùi lại muốn khóc tiếp.

"Nơi này còn tốt, Thu gia, Hiểu gia và Kỳ Cùng nhất tộc đã bị Diễm Cơ diệt tộc rồi" Hóng Khắc nói đến đây lại khóc tiếp:

"Còn có Ngữ bà bà đã bị đám người Du gia gϊếŧ chết, phơi thây ở Trường Thành đến hồn bay phách lạc".

Lạc Kỳ biết vì sao Diễm Cơ lại ra tay độc ác đến như vậy. Thu gia - Thu Sương, Hiểu gia - Hiểu Tình là hai tỳ nữ thân cận nhất của Lạc Kỳ; còn Kỳ Cùng nhất tộc là do một tay Lạc Kỳ nâng đỡ lên.

Đáng hận nhất bọn người Du gia dám gϊếŧ Ngữ bà bà. Năm đó, khi mới tám tuổi Lạc Kỳ đã bị Bắc Hàn nhìn chúng đưa về Thiên Cung trở thành Đế Phi của hắn, thì chính một tay Ngữ bà bà đã chăm sóc, bảo vệ cậu nên người. Có thể nói Ngữ bà bà tuy là nô tỳ, nhưng cũng chính là người mẹ thứ hai của cậu ở kiếp trước.

"Tốt, Bắc Hàn, Diễm Cơ, Tố Nữ Cung, Du gia là các ngươi ép ta" hai mắt Lạc Kỳ đỏ ngầu nhìn xa xăm.

"Đế Phi, bây giờ tình thế vô cùng nguy hiểm, người không nên liên lạc với người khác. Thuộc hạ biết đã có mấy kẻ đầu hàng Diễm Cơ rồi" Hóng Khắc sợ cậu manh động thì lên tiếng nhắc nhở.

"Ta biết rồi. Tiểu Khắc, ta sẽ kêu người đến mang các ngươi đi. Còn bọn chúng ta sẽ không tha cho bất kỳ ai" Lạc Kỳ nhắm mắt rồi mở ra nhanh chóng, ánh mắt càng thêm quyết liệt.

Rời đi Hắc Vân Sâm Lâm, Lạc Kỳ không trờ về Thủy Tinh Cung mà đi tiếp đến nơi khác.

"Các ngươi gom góp đủ tiền chưa, nghe nói đợt Nhân Tộc lần này đều là toàn mỹ nam mỹ nữ thôi a". Ở trong một thành thi lớn của Vạn Lâm Đại Lục, Lạc Kỳ nghe đám Mộc Yêu nói chuyện.

Nhân Tộc ở nơi này quý hiếm, bởi vậy Nhân Tộc nô ɭệ cũng rất có giá trị. Nhưng không phải kiếp trước Lạc Kỳ ra lệnh nghiêm cấm việc buôn bán nô ɭệ rồi sao?

Đến ngày đấu giá Lạc Kỳ đã hiểu lý do vì sao, khi thấy trong đám nô ɭệ ấy có một người là nô tỳ của Bích Vân Đế Phi - Đỗ Liễu.

Ngoài Lạc Kỳ và Diễm Cơ ra Thiên Đế Bắc Hàn còn có thêm bốn vị Đế Phi nữa, Bích Vân là một trong số đó. Nhưng vị trí Đế Hậu lại để trống, điều này cũng dẫn đến sáu Đế Phi đều luôn tìm cách hạ bệ nhau, để trèo lên vị trí đó.

"Chẳng lẽ Bích Vân đã bị hạ?" Lạc Kỳ trong lòng suy đoán.

Trong sáu vị Đế Phi thì xuất thân của Bích Vân là lớn nhất, cô ta chính là Trưởng Công Chúa của Khổng Tước Tộc. Nghe đồn Khổng Tước Tộc còn là ngoại tộc của Phật Đế Tây Thiên Đình.

Vì để giải đáp thắc mắc này nên Lạc Kỳ không tiếc bỏ ra đại giới để mua lấy Đỗ Liễu.

"Nói đi tại sao ngươi ở đây, Bích Vân đâu" nắm mệnh hồn của Đỗ Liễu trong tay, nên Lạc Kỳ không sợ cô ta phản bội mình.

"Ngươi là ai, sao ngươi biết Bích Vân Đế Phi" Đỗ Liễu cũng rất ương ngạnh.

"Ngươi đoán thử xem" Lạc Kỳ theo thói quen xoay xoay sợi tóc.

"Chẳng lẻ...nô tỳ tham kiến Du Thủy Đế Phi" Đỗ Liễu lập tức quỳ rạp xuống.

"Giờ thì nói đi" cậu ra lệnh.

Theo lời kể của Đỗ Liễu, mấy năm trước Diễm Cơ lợi dụng lúc Bắc Hàn bế quan đã sắp xếp một cuộc bạo loạn. Bích Vân biết chuyện vì muốn tranh công nên xuất binh bình định nhưng không ngờ bị Diễm Cơ cắn ngược một cái, đổ hết tội lỗi lên đầu Bích Vân.

Bắc Hàn không hề tra rỏ sự tình đã truất phế Bích Vân trả về Khổng Tước Tộc. Nếu không phải e ngại Khổng Tước Tộc thì chưa chắc Bích Vân đã sống sót qua kiếp nạn này.

"Như vậy chỉ còn lại ba người, hy vọng các ngươi cầm cự tới ngày đó" Lạc Kỳ nhếch môi cười tà mị.

"Đế Phi, nô tỳ xin người giúp chủ tử của nô tỳ, Bích Vân Đế Phi thật sự bị oan mà" Đỗ Liễu ôm chân Lạc Kỳ cầu xin, xem ra cô ta cũng là người trung thành.

"Ta lấy gì giúp cô ta, bây giờ ta "ốc còn không mang nổi mình ốc" cậu hừ một tiếng.

"Ai không biết Thiên Đế yêu nhất người, chỉ cần người trở về vạch trần ả Diễm Cơ, chắc chắn Thiên Đế sẽ tin người mà" Đỗ Liễu vẫn ngây thơ nói ra những lời vô cùng ngu ngốc.

"Ta nên nói ngươi ngây thơ hay ngu dốt đây. Nếu hắn yêu ta thì bây giờ ta có phải chịu kết cục này không?" Lạc Kỳ không vui đáp lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »