Chương 74: Hành Hạ Linh Hồn

Lúc này khí độc kèm theo sương mù đột nhiên lại nhiều thêm, nhóm người đều bị chia nhỏ ra. Cũng may từ lúc mới bị bao vây Dương Tiễn Lâm đã kịp nắm tay của Lạc Kỳ rồi.

"Gϊếŧ hết bọn chúng cho ta, khặc khặc" ở nơi không nhìn thấy mặt người này, chỉ còn vang vọng tiếng cười khặc khặc.

Trong sương mù Lạc Kỳ chỉ có thể dựa vào linh cảm của mình mà chiến đấu.

"A, cứu ta..."

Nghe một tiếng kêu cứu hai mắt Lạc Kỳ lóe lên.

"Phốc..." một kiếm phong hầu, người đó còn không biết vì sao mình chết thì Nguyên Thần của ả đã bị một thứ gì đó từ từ nuốt chửng.

Vừa đánh vừa chạy Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm không biết mình đã đi càng sâu vào trong.

"Tiểu Vân, ngươi có ở đó không"

"Ta ở đây" nghe tiếng Tiểu Vân đáp lại Lạc Kỳ mới an tâm được phần nào.

Khôi Nhất Khôi Nhị đã bị Lạc Kỳ thu vào chỉ còn Tiểu Vân ở ngoài. Từ đầu cậu đã không coi Tiểu Vân là Linh Thú của mình nên cậu không có chuẩn bị Túi Linh Thú.

Đang chạy thì Lạc Kỳ cảm nhận được một bàn tay xương khô cằn bắt lấy chân mình.

"Khặc khặc, bắt được rồi" khi Lạc Kỳ còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì cậu đã bị bàn tay đó lôi đi.

"Chết" cảm nhận Lạc Kỳ gặp nguy hiểm Dương Tiễn Lâm linh lực bùng phát, một kiếm đâm xuống mặt đất rung chuyển cả lên.

Tiếp tục chạy đi, đến khi sương mù không còn Lạc Kỳ mới phát hiện mình đang đứng giữa một đám Ma tu.

"Lại có ba kẻ chạy được đến đây" tên đứng giữa ngạc nhiên.

"Máu, mùi máu làm bụng của ta cồn cào lên rồi" tên còn lại liếʍ môi.

Nói rồi hắn cũng xuất thủ đánh về phía Lạc Kỳ, áp lực này làm Lạc Kỳ không thể cử động được.

"Khặc khặc" khi bàn tay của hắn sắp chạm tới cổ Lạc Kỳ, thì kế bên Dương Tiễn Lâm đã thiêu đốt thọ nguyên thúc giục bí pháp cứu Lạc Kỳ.

"Muốn chết" tên Ma Tu nhíu mày, bàn tay của hắn đổi hướng đánh vào ngực Dương Tiễn Lâm, đem hắn đánh bay ra xa, l*иg ngực be bét máu.

"Không" thấy Dương Tiễn Lâm nằm đó không biết sống hay chết, Lạc Kỳ gào lên đau đớn.

Cũng vào lúc này giữa mi tâm của Lạc Kỳ một ấn khí tỏa ra, bao phủ hết người cậu. Áp lực tên Ma Tu mang lại bây giờ đã không còn nữa.

"Là khí tứ của Đế Quân, dừng tay" tên Ma Tu đứng giữa quát lớn.

Lợi dụng lúc này Lạc Kỳ nhanh chân kéo Dương Tiễn Lâm bay đi. Nhưng khi vừa mới lui về sau được mấy bước chân, thì một luồng linh thức đã hướng Lạc Kỳ đánh tới.

"Dạ Mộng, ngừng tay, sao ngươi dám ra tay với người của Đế Quân" thì ra người đàn bà vẫn đứng một bên lúc này đã lộ sát cơ với Lạc Kỳ. Dù tên đứng giữa có ý xuất thủ nhưng đã quá muộn.

Khí tức tử vong đến gần, Lạc Kỳ nghĩ mình phải chết chắc rồi thì một con Bạch Hạc đã đứng chắn trước Lạc Kỳ.

"Tiểu Vân, không" linh thức đánh tới xuyên qua đầu Tiểu Vân. Nó làm Nguyên Anh của Tiểu Vân vỡ ra, trở về linh hồn bản nguyên yếu ớt.

Chợt lúc này một vòng xoáy xuất hiện hút linh hồn của Tiểu Vân vào trong.

Thấy linh hồn của Tiểu Vân bị hút vào đó, Lạc Kỳ nhanh tay thu xác nó vào nhẫn rồi trốn tiếp.

"Chạy thoát sao" thấy không gϊếŧ được Lạc Kỳ người đàn bà ấy xuất thủ còn kinh khủng hơn lần trước.

"Ầm,..." ngay khi ả xuất chiêu thì đứng bên cạnh tên Ma Tu lúc nãy đã chưởng ả một cái.

"Dạ Mộng, ngươi đáng chết" hai mắt hắn đỏ ngầu. Người của Đế Quân không cho phép bất kỳ ai tổn thương.

"Dạ Hồn, ngươi dám cản ta" ả ta điên lên đánh về phía người đàn ông Ma Tu.

"Ngươi điên rồi, nếu để Đế Quân biết chuyện này ngươi sẽ chết đó" Dạ Hồn vừa đánh vừa nói.

"Ta không quan tâm, tại sao hắn lại được Đế Quân ân sủng còn ta lại không".

Trận chiến này Lạc Kỳ không quan tâm nữa, cậu chỉ biết trốn thật xa, trốn đến một nơi tối tâm.

Lấy Phùng Xuân Đan đút cho Dương Tiễn Lâm xong, Lạc Kỳ mới ôm xác Tiểu Vân khóc thầm. Linh hồn của Tiểu Vân được Minh Giới hút đi Lạc Kỳ cũng yên tâm, rồi cậu sẽ có cách đưa nó trở về nhưng lúc này nhìn thấy xác của nó cậu vẫn không cầm được nước mắt.

"Sao không chạy nữa" đột nhiên ngoài sau tiếng người đàn bà vang lên.

Xuất kiếm đứng chặn được Dương Tiễn Lâm, lúc này Lạc Kỳ không còn quan tâm sống chết nữa rồi.

"Ta sẽ không để ngươi chết dể dàng, ta phải hành hạ linh hồn của ngươi để nó từ từ sụp đổ, ta mới hả mối hận này" người đàn bà điên này phóng ba cây trâm vào đầu của Lạc Kỳ.

Linh hồn bản nguyên của Lạc Kỳ bị chấn động, cơn đau từ từ kéo đến, càng lúc càng tăng.

"Không....A...." linh hồn Lạc Kỳ như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, nó bị sâu xé một cách không thương tiếc.

"Ma đạo độc ác" chợt một tiếng người truyền đến, kèm theo đó là một mũi Thủy Tiễn.Dù Thủy Tiễn chỉ là một loại pháp thuật sơ cấp, nhưng người đàn bà điên khi thấy nó bay tới vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm trọng.

"Thủy đạo thật kinh khủng" người đàn bà điên vội vàng tạo kết giới bảo vệ.

Nhưng xem ra ả đã quá kinh địch, thủy tiễn khi chạm vào kết giới đã xuyên thẳng qua nó và bắn thẳng vào ngực ả.

"Khốn khϊếp" hắc ám từ người ả tỏa ra, bao phủ cả một vùng trời. Từ trong đó một đám xương khô vọt ra đánh về phía trước.

Xương khô vọt đến bao nhiêu thì đều bị làn nước đánh cho nổ hết. Lúc này một thân ảnh xuất hiện, đó là một ông lão tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt.

"Tốt một tên Đại ThừaKkỳ, uống máu ngươi sẽ rất mỹ vị đây" ả đàn bà điên cũng không chạy mà vọt đến cận chiến với ông lão.

Hai người chiến đấu kịch liệt nên không phát hiện một bên Lạc Kỳ cơ quắp thân thể đột nhiên hai mắt phát ra ánh sáng màu tím nhạt.

"Ta là ai, ta ở đâu đây" tâm chí Lạc Kỳ rối loạn, không phải vì đâu đớn nữa mà bởi vì một loạt hình ảnh lạ lẫm xuất hiện trong đầu cậu.

"Ai, ai là Du Thủy Đế Phi, không, không phải ta, ta là Lạc Kỳ a" cậu ôm đầu gạo khóc.

Những hình ảnh đó cũng không liền mạch, nó cứ ngất khúc. Trong đó cậu thấy mình là một vị phi tử của Đế Vương, rồi cậu chạy trốn, trốn đến một nơi chỉ có oan hồn.

Rồi sau đó, sau đó... Lạc Kỳ không biết nữa, đầu cậu đau lắm nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn hơn từ bên trong những hình ảnh đó. Cái đau của sự phản bội, đau đến tột cùng.

Phản bội, lừa dối Lạc Kỳ cực kỳ ghét những điều đó. Ai phản bội cậu, cậu sẽ không bao giờ tha thứ. Còn những kẻ đã hãm hại cậu thì sẽ có ngày cậu đòi lại tất cả.

"Không, Du Thủy đã chết, ta chính là Lạc Kỳ" hai tay bám vào đất, Lạc Kỳ hai mắt trở lại màu đen thâm thẳm.

"Diễm Cơ, Diễm Cơ...ngươi đợi đó cho ta" cậu hét lên đầy căm phẩn.

Bây giờ, khí tức của Lạc Kỳ đã hoàn toàn biến đổi, toát lên một vẻ cao sang bể nghễ mà ai cũng phải ngước nhìn.

Liếc nhìn Dương Tiễn Lâm tâm trí của Lạc Kỳ rất phức tạp. Qua một phút tranh đấu cuối cùng cậu vẫn đến bên hắn, đỡ hắn tránh xa cuộc chiến này.

"Long Tượng, ngươi đi ra độ kiếp đi. Nhắm hướng ả ta mà độ kiếp" bây giờ Lạc Kỳ là ra lệnh chứ không phải hỏi ý nữa.

Vốn Long Tượng đã đột phá Vấn Đỉnh được rồi nhưng hắn muốn tích lũy thêm nữa, nên đã trốn trong Quỷ Châu không ra. Bây giờ nghe Lạc Kỳ nói, không biết tại sao tâm lý của hắn lại muốn phục tùng vô điều kiện.

Long Tượng vừa xuất hiện ngay lập tức thiên kiếp đã kéo đến. Đúng như lời Lạc Kỳ nói, Long Tượng chuyển hướng đến ả đàn bà kia mà độ kiếp.

"Ở đâu lại có một con Thi Quỷ độ kiếp chứ" lôi kiếp là một thứ do thiên địa pháp tắc tạo thành dù là chân tiên cũng không dám xen vào lôi kiếp của Trúc Cơ Kỳ chứ huống chi là Vấn Đỉnh lôi kiếp.

Thấy tình thế không ổn ả ta liền thi triển ảo thuật bỏ chạy. Biết không thể đuổi kịp nên Lạc Kỳ ra lệnh không đuổi theo.

"Lại để ả bỏ chạy" ông lão tóc bạc thở dài, sau đó mới nhìn sang Lạc Kỳ đang ôm Dương Tiễn Lâm định bay đi.

"Ngươi không sợ đi một mình lại gặp ả ta à" ông lão hỏi.

"Ả sẽ không đến nữa đâu" ôm Dương Tiễn Lâm đứng dậy Lạc Kỳ nói.

"Bọn chúng hấp thu đủ huyết nhục rồi, sắp kích hoạt trận pháp rời khỏi đây. Ngươi không đi cản à" Lạc Kỳ hỏi lại.

"Sao ngươi biết" ông lão nhíu mày.

"Không quan trọng" nói một câu ngắn gọn rồi Lạc Kỳ bỏ đi, để lại ông lão đó ngơ ngác.

Đúng như Lạc Kỳ nói, đi ra khỏi ngọn núi không bao lâu một chấn động mạnh đã truyền đến. Ngọn núi Trụ Thiên cao chớt vót bây giờ đã nổ tung, một trận bàn sáng chói bay thẳng lên không trung rồi biến mất.

Không lập tức chở về Thiên Âm Môn, Lạc Kỳ tìm một khách điếm gần đấy cho Dương Tiễn Lâm dưỡng thương.

"Với thực lực bây giờ của ta không thể nào xóa ấn ký này được, không ngờ đời ta lại dính líu với hai tên Đế Vương như vậy" ngồi trên giường, Lạc Kỳ thăm dò ấn ký Lục Sỉ Phiêu để lại.