Chương 73: Đúng Hay Sai

"Ta không nói nhiều nữa, ngươi rời xa Tiễn Lâm đi"

Trước mặt Lạc Kỳ lúc này là vị Vương Hậu đáng kính, đang cố tỏ ra cao quý.

"Cho ta một lý do" Lạc Kỳ tỉnh bơ vuốt một sợi tóc.

"Bởi vì, vì..." bà ta ấp úng.

"Bởi vì ngươi muốn thấy Tiễn Lâm đau khổ, bởi vì ngươi hận mẫu hậu của Tiễn Lâm, ta nói đúng chứ" Lạc Kỳ nhìn thẳng vào bà ta.

"Ngươi đừng có hàm ngôn loạn ngữ" bà ta đứng bật dậy chỉ vào mặt Lạc Kỳ.

"Giờ ta đã hiểu, tại sao đến bây giờ ngươi vẫn không làm nên trò trống gì" cậu nhàn nhạt nói.

Mấy ngày nay Lạc Kỳ đã thăm dò được rất nhiều chuyện góc khuất trong cái Vương cung này, đúng là có linh thạch cái gì cũng giải quyết được.

"Ngươi có muốn con mình trở thành Quốc Chủ tương lai không?"

"Ngươi nói cái gì" Vương hậu không dám tin vào tai mình. Tuy bà rất muốn con mình làm Quốc Chủ nhưng bà biết vị trí đó sẽ không là của ai khác ngoài Dương Tiễn Lâm.

"Nếu ta và Tiễn Lâm lấy nhau, sẽ không có con như vậy tương lai đất nước này sẽ giao lại cho người khác sao" Lạc Kỳ biết bà ta đọng tâm rồi.

"Vương thượng sẽ không cho phép đâu" bây giờ hai người giống như đồng mưu bàn chuyện xấu vậy.

"Chỉ cần tu vi càng cao thì mọi thứ quyền hành đều vô nghĩa"

Qua cuộc trò chuyện đó, Vương hHậu hứa sẽ giúp Lạc Kỳ loại bỏ hết mọi chướng ngại vật, đổi lại tương lại con bà sẽ là Quốc Chủ. Điều này cũng không là gì, con đường phía trước của Dương Tiễn Lâm và Lạc Kỳ là đại đạo cao xa chứ không phải thứ quyền hành thế tục này.

Xem ra Vương Hậu cũng khá được việc, ở lại Vương cung này một thời gian nữa mà chẳng có ai đến làm phiền Lạc Kỳ. Quốc Chủ thấy không khuyên được Dương Tiễn Lâm nên đã án binh bất động, chỉ là Lạc Kỳ biết ông ta không dễ dàng bỏ qua vậy đâu.

Tiếp theo, đám người Lạc Kỳ được Dương Tiễn Lâm dẫn về Thiên Âm Môn tu luyện. Đúng là nhị phẩm tông môn lại thêm cao cấp Tụ Linh Trận, linh khí nơi này thật sự rất nồng đậm.

"Tiễn Lâm, huynh về sao không đến tìm muội" Lạc Kỳ đang ngồi đợi Dương Tiễn Lâm đi phục mệnh với sư phụ thì bổng bên ngoài có tiếng người.

"Cô ta là Trang Trúc Dao, nghe đồn là vợ chưa cưới của thượng quân, công tử hãy cẩn thận" thư đồng của Dương Tiễn Lâm nói nhỏ. Chỉ mới gặp nhưng Lạc Kỳ khá thích tên thư đồng này, làm việc nhanh nhẹn thông minh lại hiểu chuyện.

Trước sau gì cũng phải gặp mặt, nhân đây Lạc Kỳ muốn xem cô ta là người như thế nào.

"Ngươi là một trong mấy tên nam sủng mà Tiễn Lâm mang về? Nhìn cũng không tệ, cố gắng chăm sóc phu quân của ta cho tốt, ta sẽ thưởng cho"

Thật thú vị, còn biết đánh phủ đầu đối thủ trước.

"Phu quân? Nhưng nói mà không ngượng miệng à" Lạc Kỳ đứng lên nhìn thẳng mặt Trang Trúc Dao.

"Ngươi..." Trang Trúc Dao định tán Lạc Kỳ nhưng cánh tay đã bị một người nắm lại.

"Trang Trúc Dao, ta và ngươi chỉ là đồng môn đừng đi quá giới hạn" Dương Tiễn Lâm hắt tay Trang Trúc Dao ra, đi đến bên Lạc Kỳ.

"Hắn có gì hơn ta chứ, ta yêu ngươi như vậy tại sao ngươi lại không yêu ta" Trang Trúc Dao hét lớn.

"Ngươi chỉ yêu thực lực và địa vị bây giờ của ta. Nếu yêu ta thì ngày ta sa cơ lỡ vận ngươi đang ở đâu" Dương Tiễn Lâm chất vấn.

"Ngày đó, là ta sai. Nhưng bây giờ ta có thể làm mọi thứ vì ngươi mà".

"Ta không cần, ta có Tiểu Kỳ là được rồi" nói rồi Dương Tiễn Lâm quất tay đưa Trang Trúc Dao ra ngoài, đóng luôn trận pháp lại.

"Lạc Kỳ, ta thấy ngươi giống một nữ nhân tâm cơ giành chồng lắm rồi đó" đột nhiên Mộ Trần lên tiếng làm Lạc Kỳ chết đứng.

Đúng vậy, từ bao giờ cậu trở thành như vậy. Vì yêu hay là sợ mất? Ngày đó Lạc Kỳ cứ nghĩ tình yêu diễn ra một cách tự nhiên là tốt nhất. Nhưng khi Tiêu Hoài Lâm phản bội mình, cậu đã nhận ra tình yêu đều phải có sự cố gắng vung đắp từ đôi bên.

Cậu làm mọi chuyện vì tình yêu của mình là sai sao? Con đường tu tiên dài đằng đẳng, những chuyện như thế này sẽ còn diễn ra bao nhiêu lần nữa? Không lẽ cậu vẫn xù lông lên như vậy sao?

Đột nhiên Lạc Kỳ thấy đạo tâm của mình bị lây động rồi.

Trong lúc Lạc Kỳ đang suy nghĩ miên man, thì Dương Tiễn Lâm đã ôm cậu vào lòng.

"Đừng suy nghĩ nhiều, dù trời có sập ta cũng sẽ chống đỡ cho đệ".

Trời sập, chuyện đó quá xa vời. Bây giờ cậu chỉ muốn yên ổn ở bên người mình yêu mà thôi.

Đến Thiên Âm Môn, Lạc Kỳ mới biết giữa nơi này và Thủy Tinh Cung chênh lệch đến nhường nào.

Ở Thủy Tinh Cung chín phần đệ tử khi đột phá cảnh giới tiếp theo đều sử dụng đan dược phụ trợ, còn ở nơi này đa số mọi người đều tự thân vận động.

"Tiểu Kỳ đang làm gì đó" như một thói quen, mỗi lần Lạc Kỳ ngồi xuất thần suy nghĩ thì Dương Tiễn Lâm lại ôm hắn từ phía sau.

"Huynh về rồi, đi gặp Tông Chủ có chuyện gì không" Lạc Kỳ quay lại vuốt mặt Dương Tiễn Lâm.

"Thiên Cơ Tông mới tính ra được tổng đàn của Tử Thần Điện, xem ra sắp có một trận chiến nữa rồi" hắn chầm chập đáp.

"Ngày đó, ta cũng muốn đi" không biết vì sao gần đây Lạc Kỳ có một dự cảm chẳng lành.

Tử Thần Điện là một tổ chức ma tu lớn nhất Trung Vực, ở bên nó còn có mấy vị Đại Thừa Kỳ tinh thông Thiên Cơ đại đạo nên không một ai biết chính xác bọn chúng ở nấp ở đâu. Bây giờ lại toát ra thông tin biết tổng đàn của Tử Thần Điện, Lạc Kỳ thấy rất nghi ngờ.

Vốn Lạc Kỳ không hề muốn để Tiểu Vân và Khôi Nhất Khôi Nhị đi theo, nhưng bọn chúng cứ nằng nặc đòi đi. Nói gì mà "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia", "có chết cũng chết cùng ngày"... thật là sến súa nhưng khi nghe những câu sến sẫm đó tim của Lạc Kỳ thật sự rất ấm áp.

Trụ Thiên Sơn, cao trọc trời,quanh năm khí độc bao phủ. Thiên Cơ Tông thông báo tổng đàn của Tử Thần Điện chính là nằm ở đây.

Lần vây quét này do tứ đại Nhất phẩm tông môn dẫn đầu, kẻ đến đây tu vi ít nhất cũng phải là Nguyên Anh chân quân.

Khi vừa mới đến chân Trụ Thiên Sơn, Lạc Kỳ đã ẩn ẩn nhận ra được sự sợ hãi, nó như một lực vô hình kéo chân Lạc Kỳ lại.

"Tiễn Lâm, chúng ta không lên đó được không?" Lạc Kỳ kéo tay Dương Tiễn Lâm.

"Hừ, sợ chết thì đừng đi theo" một bên Trang Trúc Dao xì mũi kinh thường.

"Không sao đâu, có ta ở đây đừng sợ" Dương Tiễn Lâm nắm tay Lạc Kỳ vổ vổ hai cái trấn an.

Trước khi đến đây mọi người đều đã uống một viên Bách Độc Bất Xuyên Đan, vậy mà cũng phải vận dụng đến linh khí hộ thể mới chịu nổi.

Trên đường đi vào cũng có vài tóp Ma thú tấn công, nhưng số lượng không nhiều. Điều này càng làm cho Lạc Kỳ hoang mang hơn.

"Tiễn Lâm, ta thấy có điều gì đó không ổn" Lạc Kỳ nói.

"Bọn chúng biết chúng ta đến nên đã chạy trốn hết. Loại người trước sợ sau lo như ngươi cũng xứng đi chung với Tiễn Lâm sao" Trang Trúc Dao luôn tìm cơ hội công kích Lạc Kỳ.

Một tia sát khí lóe lên trong mắt Lạc Kỳ, cách tốt nhất để giải quyết một đối thủ là làm cho kẻ đó hoàn toàn biến mất.

Đúng như Lạc Kỳ dự đoán, sau những đoạt tấn công quy mô nhỏ. Đợi đám người vào sâu bên trong thì Tử Thần Điện đã xiết chậc vòng vây.

"Đúng là một lũ ngu, kế hoạch đơn giản như vậy bọn chúng cũng loạt lưới cho được" một tên Ma Tu nhìn đám người ở giữa cười kinh thường.