Chương 72: Chuyện Xưa Đau Lòng

Lúc này, bên trong Cấm Ngục Tông quỷ khí lượn lờ, Lạc Kỳ đang ngồi nhìn trước mặt cha của Bảo Nhi.

"Chuyện ngươi muốn ta giúp ngươi đổi công pháp, tháp thuật ta đã nghe Bảo Nhi nói. Nhưng ta muốn ngươi giúp một chuyện".

Lần thi đấu này đã làm Lạc Kỳ nhận ra sự chênh lệch giữa Thủy Tinh Cung và các tông môn khác là do thiếu công pháp, pháp thuật và bí thuật. Tuy bây giờ Băng Thiềm Tông có cho một ít, nhưng không biết khi nào tông môn quản lý Phủ lại đổi chủ lần nữa, nên Lạc Kỳ phải chuẩn bị trước.

"Bảo Nhi là mạng sống của ta, ta không muốn nhìn thấy nó buồn. Nhưng mà bây giờ nó đang trách ta, không muốn gặp ta nên ta chỉ còn cách nhờ ngươi khuyên nó" cha của Bảo Nhi nói với vẻ mặt buồn buồn.

"Tiền bối, nhưng ta không biết chuyện gì đã xảy ra nên ta..." Lạc Kỳ ái ngại.

"Ta hiểu, ta gọi ngươi đến cũng vì chuyện này"

Cha của Bảo Nhi tên thật là Phương Tinh Diễm, từ nhỏ ông đã là cô nhi không cha không mẹ, sống nương tựa vào sư phụ. Sư phụ ông là một người tu luyện Thiên Cơ Đạo nên đã đoán trước tình kiếp của đệ tử mình, nên rất ít khi cho ông ra ngoài.

Trong một lần ông trốn sư phụ mình đi chơi thì gặp Lý Thiên Nhật, lúc đó đã là Thiếu Tông Chủ của Nhất phẩm tông môn Hóa Nhật Tông. Đúng là tình kiếp, khiến hai người vừa gặp mặt đã yêu sây đắm.

Nhưng giữa một tán tu và một Thiếu Tông Chủ của một đại tông thì làm sao được chấp nhận. Lý Thiên Nhật đã dẫn ông cao chạy xa bay, nhưng trong khoảng thời gian đó hắn ta đều nhớ về tông môn.

Để rồi trong một lần tình cờ Phương Tinh Diễm hái được một đóa Cải Mệnh Dục Sinh Hoa. Vốn cứ tưởng khi có đứa con này Lý Thiên Nhật sẽ toàn tâm toàn ý ở lại, thì tin tức sư phụ của Lý Thiên Nhật bị trúng kỳ độc truyền tới.

Ngày Lý Thiên Nhật đi luôn miệng hứa sẽ trở về, nhưng khi trở về chỉ là một tin tức hắn lấy người khác để trả ơn cứu mạng cho sư phụ mình.

Đêm đó Phương Tinh Diễm hay tin đã sinh non, để cố gắng vì đứa con trong bụng trào đời, ông đã không tiếc Kim Đan bị vở vụng, nhưng ra đời vẫn chỉ là một tử thai. Sư phụ ông đã biết trước chuyện này nên đã đến kịp lúc phong ấn hài nhi và hồn phách vào Tử Quan, để tránh bị Minh Giới hút đi. Nhưng cái giá phải trả là mạng của chính ông.

Đau đớn tột cùng chỉ trong một đêm mà tình phụ, con chết, sư phụ vong đã khiến Phương Tinh Diễm mất hết lý trí. Mang theo cái thân tàn đi tìm Lý Thiên Nhật hỏi cho ra lẽ, nhưng cửa tông còn chưa vào được thì đã bị đánh sắp chết, bị quẳng ở bãi tha ma.

Nhưng lúc này, may mắn có một vị đệ tử Cấm Ngục Tông nhìn thấy đã cứu ông về. Mang theo thù hận làm động lực, dù không mang Ám Linh Căn nhưng chỉ hơn ngàn năm Phương Tinh Diễm đã trở thành một vị Vấn Đỉnh lão tổ, đồng thờ thành công cứu sống con mình, cho dù ở dạng nữa sống nữa chết. Đứa trẻ ấy chính là Bảo Nhi bây giờ.

Trôi theo câu truyện của Phương Tinh Diễm, dòng cảm xúc của Lạc Kỳ cũng hết sức phức tạp.

"Dương Tiễn Lâm có vì tông môn mà bỏ rơi cậu không?" cậu tự hỏi.

Phòng của Bảo Nhi ở là một nơi rất thoáng mát, phải nói là không khí trong lành nhất Cấm Ngục Tông này. Còn bây giờ Bảo Nhi còn đang ngồi khóc thút thít.

"Bảo Nhi lại đây với Lạc ca ca" nghe tiếng Lạc Kỳ, Bảo Nhi ngoan ngoãn lại ngồi vào lòng cậu.

"Bảo Nhi ghét nhất thứ gì trên đời này" Lạc Kỳ như hỏi vu vơ.

"Bảo Nhi ghét nhất là Thực Thi Cẩu, chúng cứ thấy Bảo Nhi là rượt à, vì vậy cha cha mới gϊếŧ hết Thực Thi Cẩu ở vùng này" Bảo Nhi càng nói tiếng càng nhỏ, nhất là khi nhắc đến cha mình.

"Bảo Nhi biết tại sao cha lại gϊếŧ hết bọn nó không" Lạc Kỳ vuốt nhẹ mặt Bảo Nhi.

"Bởi vì chúng làm Bảo Nhi đau, cha cũng sẽ đau" Bảo Nhi bắt đầu khóc lên.

Lạc Kỳ biết Bảo Nhi rất thương Phương Tinh Diễm, nhưng đột ngột xuất hiện một người cha nữa đã khiến nó bị mất phương hướng.

Bảo Nhi giận Phương Tinh Diễm bởi vì ông nói dối nó, ông từng nói mẹ của nó chết rồi, nhưng tại sao bây giờ lại ra thêm một người cha?

"Bảo Nhi biết không, người đàn ông hôm đó đã làm cha đệ buồn rất nhiều. Nhưng bây giờ đệ lại vì hắn làm cho cha buồn thêm, đệ thấy mình đúng hay sai" Lạc Kỳ nhẹ nhàng nói.

"Bảo Nhi không muốn a, tại cha giấu Bảo Nhi" thằng bé thút thít nói ra.

"Bởi vì người đàn ông đó không tốt, cha sợ ông ta sẽ làm đệ đau. Bây giờ Bảo Nhi cứ xem ông ta là Thực Thi Cẩu đáng ghét, như vậy sẽ không buồn nữa" cậu khuyên.

"Nhưng ông ta đâu có làm đau Bảo Nhi"

"Nhưng ông ta làm đau cha Bảo Nhi, đau rất rất nhiều"

Nhiều lúc Lạc Kỳ tự nhận mình rất ít kỷ, cho dù biết ai cũng có những lý do riêng, nhưng Lạc Kỳ sẽ không chấp nhận bất kỳ lý do nào nếu người đó làm tổn thương mình.

Qua nhiều ngày khuyên nhủ Bảo Nhi cũng đã quên đi chuyện đó, Lạc Kỳ ở lại Cấm Ngục Tông một thời gian nữa rồi cũng rời đi.

Cha của Bảo Nhi làm việc thật sự rất nhanh, chỉ hai ngày sau khi Bảo Nhi hết giận ông thì ông đã mang một đóng công pháp, pháp thuật, bí thuật lại đưa cho Lạc Kỳ rồi, một số Mộc hệ, Hỏa hệ còn lại đều là Thủy hệ.

Trung Vực, Khải Định Quốc.

Đến Khải Định Quốc rồi Lạc Kỳ mới truyền tin cho Dương Tiễn Lâm, chỉ nữa ngày sau hắn đã đưa một cổ kiệu lộng lẫy có bốn con Loan Điểu đến rước Lạc Kỳ vào vương cung.

"Ca ca, không lẻ ngươi vì hắn mà từ chối cuộc hôn nhân với Trúc Dao tỷ thật sao" Loan Xa vừa đáp xuống tiếng của một nữ nhân đã the thé truyền đến.

"Mỹ Ngọc, im ngay" Dương Tiễn Lâm trừng mắt dọa cô ta.

Thấy không khí căng thẳng Lạc Kỳ kéo tay Dương Tiễn Lâm một cái ra hiệu, rồi nhìn Dương Mỹ Ngọc định chào hỏi, nhưng câu tiếp theo Lạc Kỳ đã muốn gϊếŧ ả rồi.

"Tên biếи ŧɦái nhà ngươi dám mê hoặc ca ca của ta. còn dám nhìn ta, ngươi có tin ta móc hai mắt của ngươi ra không"

Đối với địch nhân Lạc Kỳ không bao giờ nhân từ, nhưng dù sao ả cũng là muội muội của Dương Tiễn Lâm nên Lạc Kỳ cố nhịn lần này.

"Im miệng" Dương Tiễn Lâm tức giận thật rồi, hắn hét lên một tiếng linh lực trùng kích đã khiến Dương Mỹ Ngọc ho ra máu.

"Lâm nhi, sao con lại vì người ngoài mà ra tay vơi muội muội của mình" lúc này một mỹ phụ ăn mặc đoan trang, xa hoa chạy ra ôm Dương Mỹ Ngọc khóc lớn.

"Quốc Chủ, người đã thấy chưa" bà ta nhìn người đàn ông đi đến khóc càng thảm thiết hơn.

"Im miệng, ở đây khóc lóc còn ra thể thống gì nữa" ông ta nạt ngang, mỹ phụ không dám nói một lời kéo Dương Mỹ Ngọc vào trong.

Thì ra đây là Quốc Chủ và Vương Hậu của Khải Định Quốc, cũng chính là phụ vương và kế mẫu của Dương Tiễn Lâm. Mẫu hậu của hắn đã mất ngay khi sinh hạ hắn rồi.

"Lâm nhi, thật sự con không muốn cưới con bé Trang Trúc Dao sao" vào trong đại điện Quốc Chủ nói liền.

"Con đã nói rồi, không là không. Con chỉ cưới Tiểu Kỳ mà thôi" Dương Tiễn Lâm trả lời cương quyết.

"Con bé Trang Trúc Dao là thanh mai trúc mã từ nhỏ của con, thiên phú cũng tốt, lại xuất thân từ Trang gia công thần của quốc gia này.

Hay là con nạp con bé làm thϊếp thất cũng được" Quốc Chủ đã nhượng một bước cực lớn.

"Tiểu Kỳ là thiếu tông chủ của một Ngũ phẩm tông môn, chỉ có hơn chứ không kém cô ta" Dương Tiễn Lâm nắm tay kéo Lạc Kỳ đang bị bỏ quên lại.

"Nhưng mà, nó làm sao sinh con được. Thiên phú của con tốt như vậy nếu sinh hạ đời sau sẽ làm cho Dương gia mãi huy hoàng a" Quốc Chủ chỉ tay vào Lạc Kỳ nói một cách tức giận.

Nói cho cùng cũng chỉ muốn đem Dương Tiễn Lâm ra làm ngựa giống, nhưng rất tiếc Lạc Kỳ không thích chia sẽ người đàn ông của mình cho bất kỳ ai.