Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện

Chương 65: Người Đàn Ông Lạ Mặt

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Một nước không thể có hai vua" Lạc Kỳ vẫn hiểu điều này, vì thế việc đám người Tụ Thủy Tông chọn đi với ai, cậu cũng không ngăn cản.

"Nếu vậy, chúng ta cáo từ tại đây. Nhiệm vụ bảo vệ các ngươi đến đây là kết thúc, các ngươi có gặp chuyện gì cũng không liên quan đến ta nữa" cậu chậm rãi lên tiếng.

Bỏ lại đám người đó, Tiểu Vân liền hóa thành Bạch Hạc chở Lạc Kỳ bay về hướng bắc. Tốc độ nó khá nhanh, nhưng bởi vì sự cản chở của Huyết Hồn mà phải đến sáng hôm sau hai người Lạc Kỳ mới tới nơi.

Đây là một nơi rất kính đáo, sương mù kèm huyễn cảnh bao phủ bên ngoài. Bước vào trong là một nơi âm khí cực thịnh, xung quanh không hề có một mãnh sinh linh nào kể cả Huyết Hồn, nó như một phần tách biệt vậy.

"Nơi này còn đáng sợ hơn bên ngoài" linh tính của Tiểu Vân mách bảo nó như vậy.

"Đây là cái gì" kiểm tra bức tường thật cao gần đó, Lạc Kỳ thấy những vết tích rất lạ, dường như nó thiếu cái gì đó.

"Nó giống như ổ khóa" Mộ Trần lúc này đã xuất hiện ra bên ngoài.

"Ta thấy rất giống cái Cung Điện ngươi bỏ trong nhẫn trữ vật" Một lúc sau Mộ Trần đột nhiên mở miệng.

"Cung điện? Là bản sao Cao Xương Mê Cung?" Ngày đó Khôi Nhất, Khôi Nhị nói chỉ cần có bốn viên Ảo Ảnh Tinh Thạch lấp vào thì nó sẽ hoàn thành trở thành một kiện Linh Bảo. Nhưng mà không phải vậy, làm đủ mọi cách kể cả mang đến Luyện Khí Sư cũng không thể kích hoạt được, nên Lạc Kỳ đã lâu rồi không đυ.ng đến nó.

Lấy Cao Xương Mê Cung ra Lạc Kỳ ướm thử thật sự giống a. Làm liều Lạc Kỳ đút mạnh nó vào bổng nhiên mặt đất rung lên, âm khí ngày càng mãnh liệt.

Cao Xương Mê Cung bên trong bức tường nhanh chóng xoay tròn, một lực lượng vô hình mạnh mẻ kéo đám người của Lạc Kỳ vào một không gian xa lạ.

Phục hồi sau cơn địa chấn Lạc Kỳ mới nhận ra nơi này là một tế đàn cổ xưa.

"Có thứ gì đó làm ta sợ hải" Long Tượng xuất hiện nói làm ai cũng lo sợ nhìn quanh.

"Không có đường ra" Tiểu Vân khóc không ai nước mắt a.

"Không có đường lui thì cứ đi về phía trước" Lạc Kỳ cắn răng đi trước.

Càng vào sâu Lạc Kỳ cảm nhận được một áp lực vô hình cực lớn, nó khá giống với lúc cậu gặp Mạn Đà La nhưng không kinh khủng như vậy.

Tiếp tục đi Lạc Kỳ nhìn thấy từng cột trụ thật lớn bên trên khắc những hoa vân trận pháp nào đó mà cậu không biết.

"Có người?" Ở giữa tế đàn một người đàn ông đang nhắm mắt ngồi đó như ngủ vậy. Khác lạ là hắn ta có ba đường kim lôi trên trán, khuôn mặt rất tuấn tú lạnh lùng và tràn ngập đế khí. Dù người này nhắm mắt nhưng Lạc Kỳ vẫn cảm nhận được một áp lực lớn, áp lực đó khiến cậu muốn quỳ bái.

Nhìn quanh đám người Tiểu Vân, Long Tượng kể cả Mộ Trần đều đang rung gẫy quỳ rạp trên mặt đất. Áp lực đột ngột tăng mạnh, khi hai chân của Lạc Kỳ sắp trụ không nổi nữa thì một vầng kim quang bao phủ lấy cậu, bảo vệ cậu khỏi uy áp đó.

Lúc này, đột nhiên người đó đã mở mắt ra, nhếch miệng nhìn Lạc Kỳ.

Đôi mắt ấy, Lạc Kỳ chắc sẽ không bao giờ quên. Nó tà mị, ẩn chứa cao ngạo, bể nghễ, quan lâm thiên hạ như ánh mắt của một đế vương vậy.

"Con mèo nhỏ lại chống được Đế Uy của ta, thú vị a" người đàn ông cười, ánh mắt vẫn xoáy sâu nhìn Lạc Kỳ như muốn nhìn thấu tận tim gan cậu vậy.

"Ngươi là ai" Lạc Kỳ cắn răng hỏi.

Lúc này uy áp đột ngột dừng lại, ba người Tiểu Vân đang quỳ ngồi bẹp xuống thở hồng hộc.

"Bao lâu ta chưa ăn thịch, uống máu người rồi nhĩ" người đàn ông nói tay thì bấm bấm

"à, một trăm năm nữa là tròn một vạn năm rồi"

Một vạn năm? Đây không phải là cuộc chiến với Ma Đạo lần trước sao. Hắn là ai?

Theo bản năng Lạc Kỳ sợ hãi lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn hắn.

"Ngươi yên tâm, bây giờ ta sẽ không gϊếŧ các ngươi" Nam nhân vẫn chưng ra nụ cười bí hiểm ấy.

"Để khi nào tâm trạng không tốt gϊếŧ sau cũng được, ha ha"

Lạc Kỳ nghe xong chửi ầm trong bụng, mặt cậu tức giận mà đỏ cả lên.

Thấy vậy, nam nhân như rất hứng thú cười to. Kể từ đó đám người Lạc Kỳ bất buộc phải sống ở đây cùng tên khó hiểu này.

"Ở đây cũng tốt, khỏi gặp đám người phản bội kia. Hứ ta nguyền rủa chúng đi hướng nam gặp một đám Huyết Hồn chết sạch hết đi" qua mấy ngày sống chung, Tiểu Vân cũng không sợ hãi nam nhân như trước. Nó giờ dám nói chuyện, cười đùa lại rồi.

"Hướng nam" ánh mắt tên nam nhân đột nhiên lóe lên. Ngón tay hắn phát ra một tia ám sắc mà ai không phát hiện.

Ở đây cũng tốt, linh khí tinh thuần nồng đậm, dường như cảm ngộ cũng nhanh hơn. Đó là Lạc kỳ phát hiện được sau khi tu luyện lần đầu tiên. Chỉ là tên nam nhân đó cứ thích hù dọa sẽ ăn thịt cậu làm cậu rất ghét.

Điều Lạc Kỳ lo lắng nhất khi ở đây chính là mẫu thân của mình. Vốn dĩ cậu đợi khi bà tu luyện thành công mấy môn pháp thuật đó thì sẽ đến Trung Vực mua Thiên Chu Quả cho bà Kết Đan.

Nhưng mà bây giờ cậu lại bị kẹt ở đây không biết ngày ra, mẫu thân phải làm sao đây.

Năm mươi năm trôi qua, từ lâu Lạc Kỳ tu luyện thành Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong nhưng không thể Kết Anh được. Ngoài ra, thời gian càng trôi qua Lạc Kỳ càng lo lắng cho mẫu thân bên ngoài.

"Không sao đâu, mẫu thân mà Mộc hệ tu sĩ sinh cơ dồi dào sẽ sống lâu thôi" đó là những gì Lạc Kỳ tự nhủ với mình.

"Ở nơi này không đưa tới thiên kiếp được đừng mong Kết Anh" người nam nhân nhìn vẻ mặt khó chịu của Lạc Kỳ đã mở lòng "từ bi" mà nói cho cậu biết.

Bây giờ, cậu đã biết hắn tên là Lục Sỉ Phiêu, là người của Ma Tộc do bị trọng thương nên đã bị kẹt lại đây từ một vạn năm trước.

Hắn ở đây là để trị thương, còn năm mươi năm nữa là tròn một vạn năm, hắn sẽ rời đi. Khi đó nếu "từ bi" hắn sẽ tha chết cho đám người Lạc Kỳ còn không thì...

Năm đó, Lục Sỉ Phiêu bị thương phải trốn đến nơi này. Thuộc hạ của hắn chính là Ma Vật trong Hòa An Bí Cảnh đã thiết kế một mãnh chìa khóa giống Pháp Khí Cao Xương Mê Cung, có chìa khóa này mới có thể vào đây.

Hèn chi ngày đó tên Ma Vật ấy điện cuồng như vậy, chắc là khi hắn tỉnh lại không thấy chìa khóa, sợ không gặp được chủ nhân nên mới tức giận như vậy.

Những trận pháp được khắc trên những cột trụ to kia là Tụ Nguyên Trận. Khác với Tụ Linh Trận chỉ tụ hợp linh khí, còn Tụ Nguyên Trận tụ hợp lại là Căn Nguyên của trời đất, đây là một Bí Trận đã thất truyền từ lâu rồi.

Trăm năm, cuối cùng thời khắc Lạc Kỳ mong đợi đã đến. Thiết Huyết Chiến Trường sẽ mở ra lần nữa, Lục Sỉ Phiêu sẽ ra đi và cậu được tự do.
« Chương TrướcChương Tiếp »