Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện

Chương 57: Ba Đại Truyền Thừa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sát Quỷ là do sát khí hóa thành, cũng như Huyết Quỷ là do máu tạo ra. Bọn chúng chính là một lực lượng đáng sợ trong Vô Lệ Thành, chỉ cần thấy sinh vật còn sống là bọn chúng sẽ gϊếŧ ngay lập tức.

Lúc này, Long Tượng đứng bên cạnh Lạc Kỳ đột nhiên hí hửng vui mừng. Nó dùng chiếc vòi to của nó hút tất cả Sát Quỷ và Huyết Quỷ lại, nuốt hết bọn chúng vào miệng.

"Đại bổ à, tiếc là ít quá nếu có nhiều tu vi của ta lại tiến thêm một bước rồi" ăn hết tất cả hai quân đoàn mà nó vẫn bày ra vẻ nuối tiếc.

Vào thêm một chút nữa, khung cảnh dần dần mở ra. Bên một dòng suối nhỏ Lạc Kỳ nhìn thấy Dương Tiễn Lâm đang nằm thôi thóp ở đó giương đôi mắt đượm buồn nhìn cậu. Rồi tiếp đó là khung cảnh Thủy Tinh Cung máu chảy thành sông, thi thể đâu đâu cũng có. Không dừng lại Lạc Kỳ còn thấy cha mẹ mình bị người gϊếŧ chết thi thể bị phanh thành từng mãnh nhỏ.

"Á, không..." những hình ảnh đáng sợ ùa vào tâm trí Lạc Kỳ, cậu không thể chịu thêm được nữa.

Lạc Kỳ ngồi úp xuống hai tay ôm lấy đầu mình, khi hai dòng lệ nóng sắp tuông ra thì giọng nói của Mộ Trần đã đánh thức cậu.

Nhận ra chỉ là ảo cảnh Lạc Kỳ nhanh chóng lây động Tiểu Vân đứng kế mình.

"Tiểu Vân không khóc, mọi chuyện chỉ là ảo giác, không phải sự thật đâu" Lạc Kỳ cố gắng chấn tỉnh Tiểu Vân. Nó mà khóc là cả hai chết chắc rồi. Cứ như vậy cả hai cùng ôm nhau mà cố kiềm nước mắt.

"Ta nghĩ nơi này từng có người tinh thông huyễn đạo chiến đấu. Dù chỉ là sót lại một ít huyễn đạo quy tắc mà thôi" Mộ Trần thì thào.

Một chút đã đáng sợ như vậy, không biết trận chiến năm đó còn kinh khủng đến nhường nào.

Hai người vừa đi ra khỏi vùng huyễn cảnh đã thấy một cảnh tượng kinh khủng hơn nữa. Một tên Xuất Khiếu kỳ hai mắt đỏ lườm đang ăn thịt đồng bọn của mình.

"Phan Huy, sao ngươi lại gϊếŧ Hỏa Nhi" tiếng vọng đến từ phía khác.

"Cô ta sắp khóc, nếu không gϊếŧ cô ta trước khi cô ta khóc, thì chúng ta đừng mong sống sót" kẻ tên Phan Huy lạnh lùng nhìn xác cô gái trả lời.

Lạc Kỳ vẫn tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà ngoài nguy hiểm cậu chẳng thấy truyền thừa ở đâu cả.

"Lạc Kỳ, ngươi xem đó là gì" Tiểu Vân chỉ về một cái cột đã lớn.

Xác định không có nguy hiểm Lạc Kỳ mới đi đến gần, một tay cậu nhẹ nhàng đặt lên cột đá. Bổng đầu óc cậu quay cuồng, khi hồi tỉnh lại cậu đã thấy mình ở trong một không gian xa lạ, phía trước là ba ngọn đèn loe loét.

"Phụt..." từ ba ngọn đèn hiện ra ba người hai nữ, một nam.

"Chúc mừng ngươi, đến được đây coi như là ngươi đã phù hợp điều kiện truyền thừa của chúng ta" Một mỹ phụ đứng giữa nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà ngươi nên nhớ, ngươi chỉ có thể nhận một truyền thừa mà thôi" Nam tử duy nhất vô cảm xúc nói.

Thì ra ba người trước mắt là Đại Thừa Kỳ đại năng, nghe người ta nói được một người chọn đã rất tốt rồi, bây giờ có tới ba thật sự Lạc Kỳ không biết chọn ai.

"Lạc Kỳ ra mắt ba vị tiền bối. Tiểu bối may mắn loạt vào pháp nhãn của các vị, nhưng thật sự tiểu bối vẫn chưa biết mình thích hợp với truyền thừa của vị tiền bối nào nhất, mong các vị chỉ rỏ ạ" Lạc Kỳ khom lưng lể phép nói.

"Haha, thông minh lắm không vì cái lợi mà mờ mắt" Mỹ phụ đứng đầu nhìn Lạc Kỳ tán thưởng.

"Ta là Nghê Thường, độc môn của ta là Nghê Thường Vũ Khúc. Có thể mê hoặc tâm trí và gϊếŧ chết người trong mộng" bà ta nói đến đâu Lạc Kỳ nuốt nước bọt đến đó, quá đáng sợ a.

"Ta là Thừa Hạo, độc môn mạnh nhất của ta là Tịch Thiên Kiếm Pháp, một kiếm có thể phân chia cả trời đất" Người nam nhân ngạo nghễ nói.

Nhìn ông ta Lạc Kỳ cũng biết năm xưa ông ta kinh khủng như thế nào.

"Còn ta là Bích Liên, người đợi gọi là Bích Liên Tiên Tử. Ta chủ tu kiếm pháp thủy hệ, bởi vì bản thể của ta là Thủy Liên nên truyền thừa của ta đều liên quan đến Thủy Liên" Mỹ phụ đứng giữa vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng đột nhiên bà nhìn Lạc Kỳ một cái rồi nói tiếp:

"Ta nhận ra trong máu của ngươi cũng có vài tia của Thủy Liên nhất tộc chúng ta, xem ra chỉ có truyền thừa của ta là hợp với ngươi nhất"

Thủy Liên nhất tộc? Yêu tộc? Lạc Kỳ chưa từng nghĩ mình có mang dòng máu của Yêu Tộc trong người a. Nhưng mà chỉ có vài tia chắc cũng thời tần tổ truyền xuống rồi, nghĩ đến đây Lạc Kỳ cũng không quan tâm nữa.

"Nam nhân phải dũng mãnh, ngạo thị thế nhân, đi nhận truyền thừa của nữ nhân còn ra thể thống gì nữa" Nam nhân không đồng ý.

"Trăm sông đổ về một mối, sao lại phân biệt nữ nam. Quan trong nhất vẫn là thích hợp" Bích Liên Tiên Tử lắc đầu.

Trong ba truyền thừa, Lạc Kỳ đã sớm từ bỏ Nghê Thường Vũ Khúc, chỉ còn lại hai. Thừa Hạo nói cũng đúng, nam nhân phải ngạo thị thiên hạ, nhưng mà ông ta cũng không phải chết ở đây đó sao.

Chỉ cần có lực thực nơi nào không phải là thiên hạ của riêng mình. Vì vậy, Lạc Kỳ quyết định nhận truyền thừa của Bích Liên Tiên Tử.

"Tốt lắm, nhưng mà trước khi nhận truyền thừa của ta, ta muốn ngươi phải lấy đạo tâm ra thề: dù có chết cũng phải bảo vệ mãnh đại lục này" Lúc này giọng điệu của Bích Liên Tiên Tử đã trở nên sắt bén, cương quyết hơn.

Lạc Kỳ sinh ra ở mãnh đại lục này nên việc bảo vệ nó cũng là trách nhiệm của cậu. Không suy nghĩ nhiều Lạc Kỳ đã lấy đạo tâm của mình ra thề.

"Như vậy từ nay ngươi chính là quan môn đệ tử của ta. Ta cũng nên nói cho ngươi biết con đường gian nan phía trước mà ngươi phải đối mặt" Bích Liên Tiên Tử lâm vào trầm tư.

Thì ra, Vô Biên đại lục nằm ở hạ giới, giống như nó có hằng hà vô số, không thể điếm được các đại lục khác. Bên trên mới là Tiên Giới, chỉ có mấy ngàn đại lục mà thôi.

Mỗi một khoảng thời gian Tiên Giới sẽ mở ra đại lục chiến để loại bỏ những đại lục yếu kém, chọn từ Hạ Giới ra những đại lục thây thế vào.

Năm đó, Tiên Giới đại lục chiến mở ra, tất cả các vị Đại Thừa Kỳ mạnh nhất của Vô Biên đại lục thời đó đã tụ tập về đây để cùng công kích một mãnh Tiên Giới đại lục.

Khi cứ ngỡ chuyện sắp thành công, thì không biết bên kia đã dùng thủ đoạn gì đưa xuống một Tiên Nhân gϊếŧ hết tất cả bọn họ.

Đại Thừa và Tiên Nhân tuy chỉ cách một bước nhưng đó như khoảng cách giữa trời và đất vậy. Cho dù có một ngàn tên Đại Thừa cũng chưa chắc là đối thủ của một Tiên Nhân.

Vốn pháp tắc Hạ Giới không cho phép Tiên Nhân ở, nên khi tên Tiên Nhân đó gϊếŧ hết mọi người thì hắn cũng bị biến thành Lệ Quỷ mãi mãi bị giam cầm nơi này.

Theo giọng nói đượm buồn của Bích Liên Tiên Tử là một mãnh ngổn ngang trong lòng Lạc Kỳ. Cậu không biết tương lai mình có đủ dũng cảm như các vị tiền bối này không và tương lai mình sẽ làm gì đây.

Khi Bích Liên Tiên Tử nói xong, bà phất tay một cái một dòng tin tức truyền vào đầu Lạc Kỳ, đó là truyền thừa của bà trong đó có đủ Công Pháp, Pháp Thuật, Kiếm Pháp,.... đủ từ Hoàng cấp đến Thiên cấp.

"Lạc Kỳ, theo ta suy đoán Tiên giới chiến cũng sắp mở ra. Ngươi hãy thay ta thực hiện ước nguyện dở dang này" Bích Liên tiên tử dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lạc Kỳ.

"Đệ tử xin tuân pháp chỉ của sư phụ" Lạc Kỳ dập đầu trước Bích Liên Tiên Tử, người trước có thể hy sinh bản thân vì cái chung của toàn bộ đại lục, thì cậu cũng có thể.

"Được rồi, ta đã có truyền nhân, ta đi trước một bước đây" và rồi ngọn đèn của Bích Liên tiên tử chụp tắt, bà cũng từ từ tan biến.

"Đừng buồn, chúng ta chỉ là một tia ý niệm còn sót lại. Bây giờ không đi thì thời gian cũng sẽ làm chúng ta tan biến mà thôi" Nghê Thường Tiên Tử cười nói.

"Được rồi, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài" Nam nhân phất tay đưa Lạc Kỳ ra khỏi không gian.

Khi đó giọng nói của Nghê Thường Tiên Tử cũng truyền vào tai Lạc Kỳ:

"Linh hồn của ngươi rất mạnh, nếu có thời gian hãy tìm hiểu thêm Huyễn Đạo"
« Chương TrướcChương Tiếp »