Chương 55: Chia Tay

Nhưng mà nào ai có ngờ đâu, mười năm chưa hết giông tố lại đến. Đó là một ngày hạ nắng đẹp, khi Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đang luyện kiếm cùng nhau.

"Sư huynh, ta cực khổ tìm huynh lâu như vậy, huynh lại trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc này" một nữ tử áo đỏ bổng nhiên xuất hiện xuất hiện.

"Tố Thanh, ngươi về đi. Ta đã không phải là đệ tử của Thiên Âm Môn nữa rồi" Dương Tiễn Lâm không vui nhìn nữ tử trước mặt.

"Thì ra là cô ta" Lạc Kỳ nhíu mày.

Thiên Âm Môn là một nhị phẩm tông môn lớn ở Trung Vực, Dương Tiễn Lâm năm đó là đồ đệ của Môn Chủ Thiên Âm Môn, cũng là đệ tử xuất sắc nhất của tông môn.

Mấy chục năm trước Dương Tiễn Lâm một lòng hướng đạo không tranh đua với đời, cứ nghĩ yên ổn tu luyện. Nhưng mà không ngờ như vậy đã làm cho Đại sư huynh ganh ghét vì tu vi tiến triển quá nhanh sẽ uy hϊếp đến ngôi vị Thiếu Môn Chủ của hắn.

Vì thế, trong một lần đi làm nhiệm vụ tên Đại sư huynh ấy cùng ả Tố Thanh này đã gài bẫy Dương Tiễn Lâm, nói hắn cấu kết người ngoài hãm hại đồng môn.

Bởi vì hai người mưu tính đã lâu, chuẩn bị đầy đủ nên ai cũng tin lời bọn họ, kể cả sư phụ của Dương Tiễn Lâm cũng vậy. Nhưng cũng may, ông ta còn niệm chút tình xưa, nên Dương Tiễn Lâm không bị phế tu vi chỉ bị trục xuất ra khỏi tông môn.

Sau khi Dương Tiễn Lâm bị trục xuất ra khỏi sư môn, trở về nhà cũng bị khinh rẻ nên hắn quyết định bỏ đi ngao du thiên hạ.

"Sư huynh nói đùa, việc Đại sư huynh hãm hại ngươi đã bị sư phụ biết, người đã phế tu vi của hắn rồi. Năm đó tiểu muội ngu dốt bị Đại sư huynh lừa gạt, sư phụ biết chuyện tha thứ cho phép tiểu muội đi tìm kiếm sư huynh để tạ lỗi a" Tố Thanh nói chuyện mà ánh mắt nhìn Dương Tiễn Lâm đầy khıêυ khí©h, ý như "ngươi không làm gì được ta".

"A, nãy giờ mới để ý, hắn là ai đó" Tố Thanh bắt đầu chĩa mũi về phía Lạc Kỳ.

"Đó là đạo lữ song tu của ta, ngươi có ý kiến" Lạc Kỳ cũng bất ngờ với câu trả lời này à.

"Hắn cũng xứng sao" Tố Thanh nhìn chòng chọc Lạc Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

"Tốt nhất ngươi nên thu hồi ánh mắt đó lại, đừng để ta phải lấy nó đi" Dương Tiễn Lâm đã động sát khí rồi. Dường như điều đó làm ả Tố Thanh kiên kị, ả không còn nhìn Lạc Kỳ nữa.

"Về hay không tùy huynh, nhưng mà ta nói cho huynh biết một tin: Vương vị của Dương gia không biết còn giữ được bao lâu, nếu huynh muốn Khải Định Quốc đổi chủ thì cứ tiếp tục ở lại đây" nói rồi Tố Thanh cười ha hả bay đi.

Nhìn ánh mắt lo lắng của Dương Tiễn Lâm, Lạc Kỳ thờ dài một hơi. Hắn cũng như cậu, dù có hận có ghét như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn gia tộc gặp nạn được.

"Đi đi, huynh hãy về cứu bọn họ đi, ta sẽ về Bắc Vực" Lạc Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Dương Tiễn Lâm.

"Như ta không muốn xa đệ, hay là đệ hãy đi với ta" hắn kéo tay cậu nói.

"Tố Thanh nói đúng, với thực lực bây giờ ta không xứng với huynh" Lạc Kỳ hạ mắt, đau buồn nói.

"Lạc Kỳ, đừng nói vậy, là ta không tốt, thực lực ta không đủ mạnh mới để bọn họ uy hϊếp như vậy, ta xin lỗi đệ" Dương Tiễn Lâm ôm chậc lấy Lạc Kỳ luôn miệng nhận sai về mình.

Lạc Kỳ cũng từ từ đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng của Dương Tiễn Lâm: "Người đàn ông tốt như vậy, ta còn đòi hỏi thêm gì nữa"

Không ở lại đây lâu hơn nữa, Dương Tiễn Lâm đã đưa Lạc Kỳ đến nơi có Truyền Tống Trận đi Bắc Vực gần nhất. Mặc dù Lạc Kỳ nói không cần nhưng hắn vẫn quyết định đi, vì sợ Tố Thanh nữa đường ám sát Lạc Kỳ.

Từng cơn gió hơi se se lạnh thổi qua...

"Bắc Vực, ta đã trở về. Vương Nhã Kỳ ngươi đợi đó cho ta"

Vừa ra khỏi thành trì không xa Lạc Kỳ đã bị người chặn đầu.

"Gặp ta ở đây ngươi có bất ngờ không" Tố Thanh nhếch miệng, lộ ra sát khí nhàn nhạt.

"Không hẳn, ta chỉ sợ ngươi không đến mà thôi" Lạc Kỳ cao ngạo ngẩng cao đầu nói.

Nghe Lạc Kỳ nói như thế Tố Thanh nhíu mày lại nhì xung quanh chỉ sợ Dương Tiễn Lâm theo đến.

"Hừ, rung cây dọa khỉ" kèm theo câu nói là một đạo pháp thuật đánh tới Lạc Kỳ. Tố Thanh tin chắc rằng với tu vi Hóa Thần sơ kỳ của mình chỉ cần một kích là lấy được mạng Lạc Kỳ rồi.

Nụ cười chiến thắng trên môi của Tố Thanh chưa dứt, thân ảnh Lạc Kỳ đã hiện ra sau lớp khói bóc lên.

"Không thể nào" Tố Thanh mở to mắt nhìn Lạc Kỳ vẫn bình an vô sự đứng đó.

Chưa hết hoang mang Tố Thanh đã cảm nhận một luồng sát khí phía sau ả. Tâm linh mách bảo kẻ phía sau rất kinh khủng nên Tố Thanh không còn nhìn lại mà bay thẳng về phía Lạc Kỳ.

Ả tuy nhanh nhưng làm sao nhanh bằng Thi Quỷ Long Tượng có tu vi Xuất Khiếu Hậu Kỳ đỉnh phong. Chiếc vòi lớn của Long Tượng chỉ đập xuống một kích đã làm Tố Thanh biến thành một đống thịt vụn, còn Nguyên Thần của ả thì bị Long Tượng nuốt trọn.

Chỉ trong tích tắc Lạc Kỳ đã trả được mối thù cho Dương Tiễn Lâm rồi, lấy nhẫn trữ vật của Tố Thanh xong, Lạc Kỳ quăng ra một đạo hỏa phù, đốt thân thể của Tố Thanh thành tro bụi.

Vốn dĩ Dương Tiễn Lâm đưa Lạc Kỳ đến Truyền Tống Trận xong hắn vẫn còn lo lắng. Vì vậy, hắn đã đưa nhẫn trữ vật của Mộ Trần có Đoạt Hồn Châu bên trong cho Lạc Kỳ và tức nhiên Mộ Trần đi đâu Long Tượng sẽ theo đến đó.

Vừa vượt qua Truyền Tống trận Mộ Trần đã truyền âm cho Lạc Kỳ là Tố Thanh theo dõi cậu. Cầu còn không được nên Lạc Kỳ quyết định dụ ả ra ngoài để trả thù cho Dương Tiễn Lâm.

Lạc Kỳ đi khỏi đó không được bao xa thì có một nhóm ngươi đã chạy đến.

"Xem cảnh tượng nói này chắc mới xảy ra một cuộc chiến, trong đó một người tu Quỷ Đạo còn một người tu Âm Thủy đạo" Ông lão dẫn đầu nói.

"Sư phụ, có khi nào là Tụ Thủy Tông và Man Quỷ Tông không" người thanh niên đứng đầu nghi hoặc.

"Ta cũng không rỏ, nhưng mà từ bây giờ các ngươi phải hết sức cẩn thận. Vô Lệ Thành sắp mở kẻ muốn có lệnh bài không ít đâu"

Thật ra Lạc Kỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra đâu, nếu không đến thành trì phụ cận.

Đêm đó Lạc Kỳ đang tu luyện thì bổng cảm nhận được linh lực ba động từ phòng kế bên.

Rồi từ bên trong hai kẻ lạ mặt đánh ra bên ngoài, tiếp sau đó đã không còn đơn chiến mà biến thành đoàn chiến giữa hai phe phái là Quỳ Ngưu Tộc và Thiên Sơn Phái.

Còn lý do Lạc Kỳ chỉ nghe loáng thoáng là Thiên Sơn Phái đã cướp mấy cái lệnh bài Vô Lệ từ tay Quỳ Ngưu Tộc, nên bây giờ bọn chúng đến cướp lại.