Chương 32: Bách Niên Nhất Mộng

Nếu ở vòng ngoài lựa chọn ra mười người thi đấu tốt nhất chỉ là mở màng nho nhỏ, thì bây giờ mới chính là kỳ ngộ thật sự.

Điểm tích lũy đạt được ở đây, sẽ dùng để trao đổi rất nhiều vật phẩm có giá trị sau khi kết thúc. Rất nhiều Huyền cấp công pháp, võ kỷ, phát thuật của Thủy Tinh Cung cũng là từ nơi này đổi ra.

Có nhiều người nói Hoàng Liên Sơn đến từ tiên giới, có điều chưa từng có ai xác nhận chuyện này là thật không, nhưng có truyện xưa kể lại rằng: Khi xưa, từng có ba vị Hóa Thần Cảnh đại tu sĩ mưu đồ vào Hoàng Liên Sơn cướp bóc, tuy nhiên bọn họ chưa lên đến đỉnh núi thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ đánh tan xác, không còn một mãnh. Kể từ đó Hoàng Liên Sơn chính là cấm địa, không còn ai dám có ý đồ với nơi này nữa.

"Được rồi nghĩ ngơi đã đủ bây giờ tiếp tục ải thứ hai" sau một hồi tiếng nói quen thuộc lại vang lên.

"Ở ải này, trong thời gian một nén nhang ngươi chỉ cần phân hết đậu đen ra đậu đen, đậu trắng ra đậu trắng là được.

Qua ải ngươi sẽ được thưởng mô điểm tích lũy, còn không qua điểm tích lũy sẽ được tính dựa theo số đậu mà ngươi đã phân ra được"

Chưa kịp để Lạc Kỳ suy nghĩ, cậu đã được đưa tới một núi đậu đen - trắng thật lớn bị trộn lẫn vào nhau.

Như quán tính Lạc Kỳ bắt đầu ngồi xuống làm việc. Nhưng một hồi sau, cậu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sẽ không có một ai có thể hoàn thành được công việc này, nếu không thể tại sao lại đem ra thử thách?

Ngộ ra điều gì đó, Lạc Kỳ đứng lên nhìn lên trên không trung nói lớn:

"Tiền bối, thử thách này không phải là thử thách thật sự của ải này"

Trầm ngâm một chút giọng nói lúc nãy cũng vang lên.

"Vậy ngươi nói thử thách của ai này là gì?"

"Thưa tiền bối, thử thách thật sự của ải này là nhìn ra được sự vô lý ở đây" Lạc Kỳ nói chắc chắn.

"Ha ha, tốt lắm, lâu rồi ta mới thấy một người thông minh, sáng suốt mà gan dạ như ngươi. Ải này ngươi đã vượt qua"

Cho dù từng có rất nhiều người nhận ra điều vô lý này, nhưng cũng không có mấy người dám nói ra như vậy, đó chính là lòng can đảm.

Được đưa trở lại không gian ban đầu, Lạc Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Ải thứ nhất là thử thách thực lực, ải thứ hai là trí tuệ. Còn ải cuối cùng này là sinh tử quan ngươi có muốn tham gia không" giọng nói ấy tiếp tục.

"Xin tiền bối nói rõ hơn" Lạc Kỳ chưa vội quyết định.

"Ải thứ ba này có tên gọi là Bách Niên Nhất Mộng. Ngươi sẽ phải sống trong mộng một trăm năm, nếu trước trăm năm mà ngươi tỉnh lại được thì ngươi sẽ sống sót và qua ải.

Còn nếu sau trăm năm ngươi vẫn không thoát ra được thì ngươi chắc chắn sẽ chết.

Ngươi có thể lựa chọn từ bỏ" giọng nói ấy có vẻ trầm trọng hẳn lên.

Suy nghĩ rất lâu Lạc Kỳ nhớ đến mẹ, sư phụ, Tiêu Hoài Lân rồi bạn bè của mình. Cậu biết nếu thành công sẽ là một cơ duyên to lớn phía trước thây đổi cả cuộc đời cậu.

"Ta đồng ý vượt ải" mở to hai mắt, Lạc Kỳ quyết định.

"Tốt, tu tiên là nghịch thiên làm gì có chuyện dể dàng. Chúc ngươi may mắn"

......

Chớp chớp đôi mắt, Lạc Kỳ nghi hoặc nhìn xung quanh

"Đây là đâu sao quen thuộc vậy"

"Băng nhi, nàng cực khổ rồi" bổng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, đó không phải là của Lạc Thiệu Phong hay sao?

"Lão gia, cuối cùng chúng ta cũng đã có một đứa con rồi. Ta hạnh phúc lắm không có cực khổ gì đâu" là tiếng của mẹ Lạc Kỳ - Lục Băng.

"Ta đặt cho bảo bối tên là Lạc Kỳ nàng thấy thế nào".

"Tên đẹp lắm lão gia".

Nhìn hai người trước mặt này, Lạc Kỳ cảm giác trái tim mình xiết lại.

"Là cha mẹ sao" chưa bao giờ Lạc Kỳ thấy cha mẹ mình âu yếm tình cảm như vậy cả.

Rồi thời gian sáu năm trôi qua, hôm nay là ngày Lạc Kỳ kiểm tra linh căn. Cậu thật may mắn sinh ra trong một gia tộc lớn, cha là Nguyên Anh đại năng, lại rất chung thủy với mẹ.

Thân là thiếu gia duy nhất của gia tộc, ngay từ nhỏ Lạc Kỳ đã sống trong ngàn vạn cung phụng, yêu thương, muốn gì được nấy. Nên đối với cậu ngày hôm nay cũng không có gì đặt biệt, cho dù linh căn không tốt cha mẹ cũng sẽ ở bên cậu.

"Ha ha, chúc mừng gia chủ, Kỳ thiếu gia là đơn Thủy Linh Căn, thiên hữu Lạc gia a"

Ngày trắc thí linh căn cũng là ngày Lạc Kỳ trở thành ánh dương của gia tộc, là niềm hy vọng của toàn bộ Lạc gia.

Thời gian tiếp tục trôi qua, Lạc Kỳ gia nhập một tông phái tên là Thủy Tinh Cung.

Với sự ủng hộ toàn lực của gia tộc, tông môn và thiên phú trời cho, nên con đường tu luyện của Lạc Kỳ tiến triển thần tốc, trở thành thần tượng của rất nhiều người.

Năm mười lăm tuổi Lạc Kỳ đã Trúc Cơ, bốn mươi tuổi Kết Đan và hôm nay khi tròn chín mươi chín tuổi Lạc Kỳ đã sắp độ thiên kiếp tấn thăng Nguyên Anh Kỳ.

Dưới thiên kiếp cuồng bạo, Lạc Kỳ khó khăn chống đỡ nhưng cậu vẫn kiên trì không từ bỏ.

"Con đường tu hành của Lạc Kỳ quá mức thuận lợi, nên hôm nay có qua được thiên kiếp hay không cũng là điều khó nói được" bên dưới một vị lão bà bình luận.

"Đúng vậy, tu tiên là nghịch thiên làm gì có chuyện dể dàng" một người khác lại lắc đầu.

"Tu tiên là nghịch thiên làm gì có chuyện dể dàng" câu nói ấy cậu đã nghe từ khi cậu còn rất nhỏ, nhưng cũng vì hoàn cảnh sống quá tốt đẹp nên cậu đã dần quên nó đi. Nhưng đúng hôm nay, vào thời khắc quan trọng này cậu đã được trải nghiệm đó, thật sự quá khó khăn.

"Ta chưa bao giờ cố gắng hết sức vẫn thuận lợi đi đến đây, đây giống như một giấc mộng tươi đẹp vậy" bị lôi kiếp đánh xuống thân thể, Lạc Kỳ cười khổ.

"Là ta thật sự đang nằm mộng sao, nếu như vậy giấc mộng này quá đẹp rồi"

Lạc Kỳ tham luyến cảm giác này, cảm giác có cha mẹ yêu thương, mọi người kính trọng.

Nhưng khi Lạc Kỳ bị một đạo thiên kiếp đánh chúng sắp phải hồn bay phách lạc, cậu mới bừng tỉnh.

"Không, mộng mãi mãi là mộng. Ta còn muốn sống tiếp vì cha mẹ, vì tông môn, vì ước mơ chưa hoàn thành của ta".

Bật ngồi dậy, Lạc Kỳ nhìn quanh khi nhận ra mình vẫn còn sống, cậu lại nhắm mắt lại và một hàng nước mắt tràn ra. Chỉ là ải Bách Niên Nhất Mộng hay chính là giấc mộng của bản thân mình đây, Lạc Kỳ đau đớn nhận ra cậu không có kiên cường như mình tưởng.

"Chúc mừng ngươi đã thành công vượt ải. Mấy ngàn năm rồi, chỉ có ngươi là người đầu tiên qua được ải cuối cung này" giọng nói quen thuộc vang lên.

"Cũng có những người vượt qua ải thứ hai, nhưng một số thì ngừng lại, một số thì chết trong mộng vì tham luyến của bản thân"

"Được rồi, đã đến lúc trao đổi".

Giọng nói vừa dứt trước mặt Lạc Kỳ đã xuất hiện rất nhiều thứ; có đan dược, pháp khí, công pháp, pháp thuật...

"A, đây là Địa cấp hạ phẩm công pháp. Sao chưa bao giờ nghe thấy Hoàng Liên Sơn còn có thứ này" Lạc Kỳ mở to đôi mắt, không tin tưởng nhìn.

"Ngươi nhìn điểm tích lũy sẽ rõ" nhìn vào số điểm tích để đổi đến hai ngàn, Lạc Kỳ lúc này mới hiểu ra.

Bởi vì chưa có ai qua được ải thứ ba nên cũng không đủ điểm tích lũy để công pháp Địa cấp hiện ra.