Chương 30: Cá Cược

Hung hãn kiếm chiêu xé tan vòng xoáy đen bảo hộ.

"Ly Thủy Trùng Thiên" nước hóa thành lửa, mạnh mẽ tàn phá. Từng đạo Thủy Linh Khí ngùn ngụt bốc hơi xoay tròn quanh lưỡi kiếm.

"Phốc..." Du Hiệp bị chém trúng liền phun ra một ngụm máu, l*иg ngực của hắn cũng gần như bị phá nát, rách nát.

"Đây là thủy hay hỏa vậy trời, nếu lúc trước ta trúng chiêu này..." thấy thảm cảnh của Du Hiệp, Phong Ảnh đã nuốt một ngụm nước bọt, xờ xờ ngực của mình. Hắn vẫn còn rất sợ hãi à.

Lúc này bên dưới.

"Trung Cấp Kiếm Thế, đây chính là thứ Đồng đạo hữu dựa vào à" Vị Nguyên Anh của Huyền Thiên Tông liếc nhìn Đồng sư tổ một cái mở miệng.

"Nếu chỉ như vậy cũng không có gì đặc sắc" nhưng tiếp đó ông ta lại cười khẩy một cái.

"Hừ, mở lời không thành thật" Đồng sư tổ lập tức phản bát.

Chiến thắng Du Hiệp, Lạc Kỳ chính thức đã được nhận định là một trong những người có thể tranh giành quán quân lần này.

Ở ba trận kế tiếp Lạc Kỳ đều chiến thắng rất nhẹ nhàng. Trận thứ tư thì Lạc Kỳ gặp Triệu Phượng, không còn giấu dím nữa, lần này chỉ với ba kiếm Lạc Kỳ đã đánh văng cô ta ra khỏi lôi đài.

Đến đây cậu mới nhớ Triệu Phượng là ai? Cô ta chính là người tham gia khảo hạch thất đại tông môn cùng lúc với cậu, chính là cô nàng thiên tài Phong hệ linh căn đó.

Trận thứ năm đối thủ của Lạc Kỳ là một đệ tử khác đến từ Xích Quỷ Tông, nhưng tên này thực lực kém xa Du Hiệp nên đã đầu hàng ngay lập tức, để tránh chịu phải thảm cảnh giống đồng môn.

Trận thứ sáu, Lạc Kỳ gặp người của Tinh Túc Phái, tên này thực lực cũng bình thường. Khi vào trận đấu chỉ kịp kích hoạt một trận pháp đã bị Lạc Kỳ giải quyết nhanh, gọn, lẹ.

Cùng thắng sáu trận như Lạc Kỳ đến lúc này có hai người nữa là Nhạc Thiếu Thiên và một đệ tử của Huyền Thiên Tông tên là Lâm Diệc.

Xoay vòng đối thủ lượt thứ bảy, lần này Lạc Kỳ thi đấu đầu tiên và đối thủ chính là Lâm Diệc.

"Cái này có được tính là trận chung kết không, ta thấy tên Lâm Diệc này rất mạnh a" người quan sát bên dưới nghị luận in ỏi.

"Lâm Diệc này chắc là gia môn của Lâʍ đa͙σ hữu phải không" Đồng sư tổ mắt vẫn nhìn lêи đỉиɦ núi, miệng thì hỏi.

"Đúng vậy, Diệc nhi là cháu đích tôn của ta.

Đồng đạo hữu thấy nó như thế nào, ta đoán tên Lạc Kỳ ấy sẽ chống đỡ được hai mươi chiêu a" tên Nguyên Anh họ Lâm của Huyền Thiên Tông cao ngạo lên tiếng

Nghe ông ta nói như vậy, những người có mặt ở đây đều tròn mắt kinh ngạc. Thực lực của Lạc Kỳ ai cũng thấy rồi, vậy mà ông ta nói cậu chỉ có thể chống đỡ Lâm Diệc được hai mươi chiêu, như vậy Lâm Diệc mạnh như thế nào?

"Hừ, ta lại thấy Lâm Diệc mới chinh là kẻ thua cuộc, nếu không ta và ông đánh cược xem ai thắng, ông thấy thế nào?" Đồng sư tổ không chịu thua kém.

"Được" cuối cùng hai người đã quyết định đánh cuộc. Tiền đặt cuộc là một trăm viên Trung phẩm Linh thạch.

phải biết rằng một ngàn viên Hạ phẩm Linh thạch mới đổi được một viên Trung phẩm. Như vậy, một trăm viên Trung phẩm chính là mười vạn Hạ Phẩm Linh thạch, đây chính là một đại thủ bút a.

Đứng trên lôi đài, phía đối diện Lạc Kỳ là một tên vẻ mặt đầy ngạo mạn. Tên Lâm Diệc này cũng được duy truyền tư duy khinh thường người khác, luôn coi mình là nhất của Huyền Thiên tông.

"Đừng tưởng chỉ mình ngươi mới có Kiếm Thế" nói dứt lời, thanh kiếm trong tay Lâm Diệc cũng bùng lên sát khí. Thì ra hắn cũng đã lĩnh ngộ ra Trung Cấp Kiêm Thế.

Mỗi một chiêu thức Lâm Diệc đánh ra, đều muốn lấy mạng của Lạc Kỳ.

"Ha ha, để ta coi ngươi chống đở được bao lâu" hắn cao ngạo lên tiếng.

Lạc Kỳ nhận ra kiếm pháp Lâm Diệc sử dụng là một bộ Huyền cấp trung giai, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng mà, không phải cứ sử dụng kiếm pháp cao thâm là tốt, còn phải xem người dùng nó là ai nữa kìa.

"Hừ, không biết sống chết" đột nhiên tư thế xuất kiếm của Lạc Kỳ lại thay đổi.

"Phốc..." một vệt máu xuất hiện trên l*иg ngực của Lâm Diệc.

"Là Cao Cấp Kiếm Thế, sao có thể như vậy" nhận ra thực lực của Lạc Kỳ, ở bên dưới Lâm Trưởng Lão liền không tự chủ được mà hô lên, ông ta đã bắt đầu thấy lo cho tôn tử của mình rồi.

"Người của Huyền Thiên Tông không thể, nhưng không có nghĩa là Thủy Tinh Cung chúng ta không làm được" đến lúc Đồng sư tổ mở mày mở mặt đáp lại rồi.

Còn bây giờ trên đài, vừa đánh trúng một kiếm Lạc Kỳ vẫn không buông tha cho Lâm Diệc.

"Mạn Thủy Chưởng - Bạch Ngọc Chỉ" liên tiếp hai chiêu thức được tung ra đánh cho cánh tay phải cầm kiếm của Lâm Diệc nổ tung be bét máu.

"A, ta phải gϊếŧ ngươi" Lâm Diệc bị đè đánh như vậy đã trở nên điên cuồng.

Hắn luôn tự nhận mình là thiên kiêu chi tử, đồng giai vô địch, nhưng hôm nay lại bị đánh không còn ra hình dạng, hắn sao có thể chịu được.

Nói rồi, Lâm Diệc dùng cánh tay trái còn lại của mình đánh ra một chưởng về phía Lạc Kỳ. Nhưng chưởng chưa tới, gân tay của hắn đã bị cắt đứt.

Khinh thường nhìn Lâm Diệc nằm dưới mặt đất, Lạc Kỳ đá hắn một cái bay luôn xuống lôi đài, còn mình thì ngạo nghễ đứng nhận linh khí quán trú.

Thật ra, Lâm Diệc thua sớm như vậy không chỉ là do Lạc Kỳ bắt ngờ sử dụng Cao Cấp Kiếm Thế, mà còn bởi vì hắn quá khinh thường Lạc Kỳ. Hắn nghĩ với Trung Cấp Kiếm Thế cộng với một bộ Huyền cấp trung giai kiếm pháp là đã đủ để ngạo thị quần hùng, nên hắn mới chịu thất bại thảm hại như vậy.

Không phải Lạc Kỳ không muốn gϊếŧ Lâm Diệc, nhưng cậu biết nếu như vậy sẽ gây cho Thủy Tinh Cung bất lợi lớn như thế nào.

"Hay lắm, Lạc Kỳ ngươi là giỏi nhất" Hoàng Tiểu Thúy thấy cậu giành chiến thắng vui còn hơn bản thân cô chiến thắng nữa.

Khác với Hoàng Tiểu Thúy, bảy người còn lại thấy thảm cảnh của Lâm Diệc đều hít một ngụm khí lạnh.

"Ha ha, không hổ là đồ tôn của ta. Được lắm, được lắm" Đồng sư tổ quan chiến nãy giờ cũng đã "ha hả" cười lớn.

"Lâʍ đa͙σ hữu, một trăm viên Trung Phẩm Linh Thạch này ta xin nhận vậy, ha ha" nhưng bà vẫn không quên đâm thêm cho tên họ Lâm một nhác.

Chưa bao giờ Lâm Trưởng Lão mất mặt như hôm nay, bây giờ ông ta hai mắt đã đỏ ngầu nhìn Lạc Kỳ:

"Tiểu súc sinh, ngươi phải chết" ông ta rít lên trong cổ họng.