Chương 28: Sư Tổ

Rồi ngày thi đấu cũng sắp đến, Lạc Kỳ cùng mười người khác đã lên đường đi đến Hoàng Liên Sơn. Đây là một sự kiện vô cùng quan trọng, nên lần này không chỉ có ba vị Kết Đan Trưởng Lão dẫn đội mà còn có cả một vị Nguyên Anh Thái Thượng Trưởng Lão đi cùng để bảo đảm an toàn cho những tinh anh của tông môn.

Và Mai Trưởng Lão cũng là một trong ba vị trưởng lão dẫn đội lần này.

"Kỳ nhi, lại đây bái kiến sư tổ"

Nghe Mai trưởng lão gọi, không chỉ Lạc Kỳ mà những người khác đều bất ngờ nhìn lại.

Lạc Kỳ tuy biết mình có một vị sư tổ Nguyên Anh Trung Kỳ nhưng lại chưa được gặp bao giờ, không ngờ sư tổ hôm nay lại xuất hiện.

Còn mười người khác kể cả Hoàng Tiểu Thúy cũng thấy rung động, có một vị sư tổ là Thái Thượng Trưởng Lão coi như cả Hòa An Cảnh này, cậu đều có thể đi ngang rồi.

Chấp tay khấu đầu ba cái hành lể với sư tổ, Lạc Kỳ mới nghe được ba chữ "tốt" từ vị sư tổ phát ra.

Bà hôm nay ngoại lệ vui vẻ lạ thường, bởi vì bà càng phục vào đôi mắt của mình. Nhất mạch của bà đơn lẽ, bà cả đời chỉ nhận hai đồ đệ nhưng ai cũng là thiên kiêu chi tử. Nếu đại đồ đệ của bà không bị Huyền Thiên Tông ám toán, tạo thành ám thương thì lúc này cũng đã Kết Anh rồi.

Còn về tiểu đồ đệ cũng chính là Mai Trưởng Lão đây, thiên phú càng thêm xuất chúng, lại có đôi mắt tinh tường giống bà nhận được một đồ đệ tốt, làm bà vô cùng tự hào.

Lần này, phi thuyền có đến ba vị Kết Đan cầm lái nên bay đi rất nhanh, chưa được mấy ngày đã đến chân núi Hoàng Liên Sơn, quanh năm sương mù bao phủ.

Đến nơi, Lạc Kỳ đã thấy các tông phái khác cũng đến rồi, chỉ còn thiếu Huyền Thiên Tông nữa mà thôi.

Hừ xem ra tự làm giá, tự xem mình là nhân vật chính đây mà!

Ngoài bảy môn phái ra, mỗi lần thi đấu đều có các gia tộc đến xem cũng là trợ uy, ủng hộ con em của họ. Lướt qua một lượt Lạc Kỳ liền thấy đám người của Lạc gia, mà dẫn đầu là một ông lão râu tóc trắng xóa, chính là lão tổ Kim Đan Kỳ của Lạc gia.

Cảm nhận được có người nhìn mình, ông lão cũng quay lại nhìn. Thấy Lạc Kỳ đứng bên trên nhìn xuống, ông ta liền quay mặt chỗ khác, lúc này Lạc Kỳ cũng không thèm nhìn ông ta nữa.

Nhưng ở bên dưới Lạc Thiệu Phong cũng đã thấy cậu, thế là ông ta liền rộng miệng hô hoán, quơ tay để kêu cậu chú ý bên này.

Thật là mất mặt a! Nhưng không biết vì sao Lạc Kỳ lại cảm thấy có chút vui mới lạ lùng chứ.

Hồi lâu sau, Huyền Thiên Tông rốt cuộc cũng tới, đúng là thất phẩm tông môn duy nhất của Hòa An Cảnh, lần này bọn họ có đến mười bảy người tham gia thi đấu, nhiều hơn tất cả những môn phái còn lại.

Ngạc nhiên hơn Lạc Kỳ lại thấy được người quen, có cả Lạc Thanh Hoài và thù nhân lúc nhỏ của cậu - Lạc Thạch cũng đến, hèn chi đám người Lạc gia kéo đến đông đủ như vậy.

Đột nhiên, lúc này Hoàng Liên Sơn gây chấn động lớn, làm cho sương mù tản đi hết, sau đó đỉnh núi mới tách ra làm đôi, một lôi đài liền mọc lên ở giữa đó.

Đây chính là báo hiệu cho cuộc đấu đã chính thức bắt đầu.

Vòng thứ nhất rất đơn giản, những người đủ điều kiện tham gia sẽ bay lêи đỉиɦ Hoàng Liên Sơn tranh đoạt một ghế ở trên đó, nhưng chỉ có mười ghế, tương đương với mười người được đi tiếp mà thôi. Đây đúng là một vòng loại khốc liệt nhất từ trước đến nay cậu từng thấy.

Bởi vì không được Ngự Kiếm phi hành, nên muốn lên được đến đỉnh núi đều phải dựa tất cả vào Kinh Thân Thuật của mỗi người.

Càng lên cao áp lực càng lớn, Đằng Long Bộ phải vận chuyển cực hạn, Lạc Kỳ mới có thể thấy được đỉnh núi. Nhưng lúc này, đột nhiên cậu lại cảm thấy sát khí từ phía sau đánh tới mình.

"Đi xuống cho ta" một tên đệ tử Huyền Thiên Tông bất ngờ xuất thủ đánh lén cậu.

Nhanh chân tránh được, khi Lạc Kỳ quay lại nhìn lại không ngờ đó lại là tên Lạc Thạch khốn kiếp ấy.

"Tốt lắm" mắt lạnh nhìn Lạc Thạch một cái, Lạc Kỳ không chút nhân từ xuất ra một chiêu kiếm, đánh cho hắn té thẳng xuống vách núi, không rõ sống chết.

"Tên Lạc Kỳ này, hắn không nghĩ một chút tình nghĩa gia tộc, thật là nuôi ong tay áo mà" thấy Lạc Thạch bị đánh rơi xuống, mấy tên trưởng lão Lạc gia liền phẩn nộ tột độ, riêng lão tổ Lạc gia vẫn âm trầm chưa hề lên tiếng.

"Tên đó là ai" thấy Lạc Kỳ xuất thủ độc ác như vậy, vị Nguyên Anh của Huyền Thiên Tông liền lạnh giọng hỏi.

"Hắn là Lạc Kỳ, là người của Lạc gia ở Viễn Phong Thành. Năm đó hắn dám từ chối Huyền Thiên Tông chúng ta, để đi gia nhập Thủy Tinh Cung"

Nếu ở đây Lạc Kỳ sẽ nhận ra người đàn ông đang nói này chính là người mười ba năm trước đến Viễn Phong Thành chọn đệ tử - Khâu chân nhân.

"Vậy tìm cách diệt trừ nó đi" nói như rất dễ dàng, rồi tên Nguyên Anh đó lại tiếp tục quan sát phía trên đỉnh núi.

Lúc này, Lạc Kỳ đã lên tới đỉnh Hoàng Liên Sơn, nhưng tất cả mười ghế đều đã có người chiếm hết.

Không hổ là môn phái có Kinh Thân Thuật bậc nhất Hòa An Cảnh, trong mười ghế ở đây Bạch Vân Tông đã chiếm bốn ghế rồi.

Liếc nhìn qua mười người, Lạc Kỳ liền chọn một ghế đang bị một tên đệ tử Huyền Thiên Tông chiếm mà ra tay cướp đoạt.

Tên này có khá hơn Lạc Thạch một chút, nhưng không được mười chiêu cũng bị Lạc Kỳ đánh văng ra ngoài. Đây là Lạc Kỳ còn lưu thủ để chờ đến vòng sau còn thi đấu tiếp, nếu không hắn cũng không thể cằm cự lâu đến vậy.

Thấy Lạc Kỳ nhẹ nhõm chiếm được một ghế, những người còn lại cũng bắt đầu sôi nổi hành động.

Qua một hồi tranh giành khốc liệt, đánh bại thêm mấy người nữa Lạc Kỳ mới có thể giữ vững được chỗ của mình.

Đến đây...

"Ầm..." vốn trời quang mây sáng nay đột ngột lại có tiếng sấm nổ vang trời. Sau đó những người không thể chiếm được ghế đều bị một cổ lực lượng cuốn bay xuống đỉnh núi.

Còn lại mười người ở lại, vòng thứ hai chiến đấu ác liệt cũng chính thức được bắt đầu.

"Ha ha, xem ra Huyền Thiên Tông chúng ta lại dẫn trước một đầu rồi" thấy diễn biến trên đỉnh núi vị Nguyên Anh của Huyền Thiên Tông liền cười ngạo nghễ.

"Số lượng không đại biểu cho chất lượng" Vị sư tổ của Lạc Kỳ nhếch miệng cười, mỉa mai lại một câu.

"Nghe Đồng đạo hữu tự tin như vậy ta cũng chờ xem, nhớ năm năm trước bà cũng nói câu này nhưng rồi Thủy Tinh Cung vẫn xếp sau Huyền Thiên Tông đấy thôi" ông ta cũng nhanh miệng đáp lại không chút thua kém.

"Hừ, năm năm trước nếu không phải các ngươi hy sinh một đệ tử tự bạo, thì chắc có cửa hạng nhất sao"

Đúng vậy, năm năm trước Chu Tịnh đã một đường gϊếŧ lên bất khả chiến bại. Nhưng trước trận đấu cuối cùng, tên đối thủ đã tự bạo làm cô nàng bị thương nặng không thể tranh chấp quán quân được. Điều này cũng làm các phái khác rất e dè về sự liều mạng của Huyền Thiên Tông.

"Thắng là thắng, thua là thua, kết quả nói lên tất cả, còn quá trình chẳng là gì" ông ta cười khıêυ khí©h trả lời.

Chuyện các vị bên dưới bàn luận Lạc Kỳ không hề biết, bây giờ cậu đang tập trung quan sát chín đối thủ của mình.

Trong mười ghế, Huyền Thiên Tông đã chiếm ba ghế dẫn đầu các tông phái. Tiếp theo là Thủy Tinh Cung, Tinh Túc Phái và Xích Quỷ Tông đều được hai ghế. Việc Xích Quỷ Tông chiếm được hai ghế cũng là điều khá bất ngờ, vì tông môn này chỉ là cửu phẩm.

Ghế cuối cùng là đệ tử Bạch Vân Tông chiếm được, dù bọn họ Kinh Thân Thuật rất tốt, nhưng chiến lực lại không như thế, còn giữ được một ghế xem như đã may mắn lắm rồi.

Riêng Trú Kiếm Môn và Đao Kiếm Môn lần này lại ra về tay trắng.