Rất nhanh đệ tử ở ngoại môn đã tụ tập gần như đã đông đủ rồi, nhưng chủ đề chính của bọn họ không phải là thi đấu mà chính là ba người đệ tử nội môn.
"Nghe nói đợt này có ba đệ tử nội môn tham gia với chúng ta đấy" một kẻ mở đầu câu chuyện.
"Lâu rồi không có đệ tử nội môn thi đấu với chúng ta, không biết bọn họ có tu vi gì đây" kẻ khác suy tư kèm theo chút lo lắng.
"Ka ka, ta sẽ đánh cho bọn chúng biết đệ tử ngoại môn của chúng ta lợi hại như thế nào" một tên khác lại rất tự tin.
"Kìa đến rồi đến rồi""Ơ không ngờ nhỏ như thế"
"Vậy mà có người đạt đến Luyện Khí tầng tám, thật sự lợi hại à".
Khi cả ba đến, cũng là lúc mọi người ở đây tập trung bàn tán về họ như sinh vật lạ. Dù không quen nhau nhưng lúc này cả ba lại rất ăn ý đứng một góc, nhắm mắt dưỡng thần.
"Boong..." tiếng chuông lần nữa vang lên, một tốp trưởng lã, chấp sự đi đến tuyên bố thi đấu năm nay bắt đầu.
Một nữ trưởng lão đứng ra tuyên bố giải thưởng và quy tắc thi đấu. Trong đó, hạng nhất thưởng rất phong phú: một viên Trúc Cơ Đan, hai mươi viên Bồi Nguyên Đan, năm viên Thanh Linh Đan, mười viên hạ phẩm Linh Thạch, một thanh Hoàng cấp cao giai Linh khí. Cứ như vậy những hạng sau đều sẽ giảm một ít cho đến hạng một trăm hai mươi tám.
Vòng một, tất cả đệ tử sẽ phải đi vào Trọng Lực Trận, trọng lực ngày càng tăng dần và loại từ từ cho đến khi còn một trăm hai mươi tám thí sinh.
Nói xong, một vị nam trưởng lão rất tuấn tú bước ra khởi động đại trận. Khi thấy ông ấy đi đến, những nữ đệ tử ở đây đều mặt đỏ ngượng ngùng.
Đại trận vừa kích hoạt tất cả đệ tử liền đi vào, nữa giờ trôi qua hầu như những đệ tử Luyện Khí tầng bốn đã bị loại hết, qua nữa tiếng nữa bây giờ trong đại trận đã còn rất ít người.
Chịu áp lực nặng nề đè lên cơ thể, Lạc Kỳ cắn răng vận chuyển cực hạng Mạn Thủy Kinh. Cho đến khi cậu cảm thấy sắp không còn trụ được nữa, thì đột nhiên áp lực biến mắt, Lạc Kỳ cũng quỵ xuống ngay tức khắc.
"Chúc mừng một trăm hai mươi tám người các ngươi đã vượt qua vòng một, bay giờ các ngươi có một giờ nghỉ ngơi sau đó sẽ bắt đầu vòng hai" nữ trưởng lão lúc nãy lên tiếng.
Thật may mắn, chút nữa Lạc Kỳ làm mất mặt mình, mất mặt đệ tử nội môn rồi.
Thở phào nhẹ nhõm, Lạc Kỳ bắt đầu ngồi xuống nghỉ ngơi và quan sát những đối thủ còn lại.
Bất ngờ là Hoàng Tiểu Thúy đã bị loại, cô ấy đang khóc bù lu bù loa chạy về phía "mỹ nam" trưởng lão than khổ. Khi cô ấy kêu mỹ nam trưởng lão là "cha" thì những cô gái đang mơ mộng ở đây đều than trời nuối tiếc.
Lạc Kỳ thấy vậy chỉ biết thở dài, người ta nói tu tiên là nghịch thiên loại bỏ thất tình lục dục mới thành chính quả.
Tuy nhiên, trong cuộc đời dài đằng đẳng của tu sĩ thì có mấy ai bỏ được thất tình đây, cho nên đa phần tu sĩ sẽ cùng nhau kết thành đạo lữ để cùng nhau đi hết đoạn đường gian nan này.
Nhưng nếu muốn truy cầu tiên đạo thì bình thường họ chỉ theo chế độ một vợ một chồng, để không dính quá nhiều tạp vụ. Chứ như cha của Lạc Kỳ tam thê tứ thϊếp, thì đường tiên đạo đã xa vời rồi, đối với ông ta bây giờ Kết Đan còn khó chứ nói gì đến đắc đạo thành Tiên phi thăng Tiên Giới.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, một trăm hai mươi tám thí sinh bước vào vòng hai, thể lệ vòng này rất đơn giản chỉ là thi đấu theo cặp và chọn người chiến thắng đi tiếp.
Số phiếu đầu tiên của Lạc Kỳ bắt được là hai mươi bốn, vì vậy người có cùng số phiếu này sẽ là đối thủ của cậu.
Trong khi đợi đến lượt mình, Lạc Kỳ đứng quan sát các đối thủ trên đài, ngoài Chu Tịnh cùng đến từ nội môn thì Lạc Kỳ còn để ý đến mấy người có thực lực khác, như ngoại môn đại sư tỷ Hứa Thanh Thanh, Hoa kiếm Trần Nguyệt... đều có tu vi Luyện Khí tầng mười và lực chiến rất cường đại.
"Cặp thứ hai mươi bốn lên đài" tiếng trọng tài vang lên, Lạc Kỳ liền nhanh nhẹn đi lên đài cùng lúc đó một cô gái tuổi tác khoảng ba mươi cũng yêu mị bước lên.
"Hi hi, lâu rồi mới thấy một tiểu mỹ nam nha, còn nộn nộn như vậy. Tiểu đệ đệ hay là chịu thua đi, tỷ tỷ không muốn làm bị thương ngươi nha" cô gái đó che miệng khúc khích cười nói.
"Ai làm bị thương ai còn chưa biết được, tỷ tỷ thận trọng rồi" Lạc Kỳ cũng cười khẽ, tự tin đáp lại.
"Vậy ta chờ xem" cô gái ấy vừa nói hết câu trọng tài cũng hô bắt đầu.
Không nói nhiều lời, Lạc Kỳ đã lấy ra Hoài Lân Kiếm đánh tới. Cô gái đó cũng không kém, rất nhẹ nhàng tránh được một đường kiếm nhưng chưa kịp vui mừng bổng một chưởng đã đánh thẳng vào cô ta từ phía sau.
"Xem ra ta đã quá khinh địch rồi" thì thầm một câu, cô gái lúc này mới bùng nổ ra hết sức mình, tu vi Luyện Khí tầng tám phát ra nhanh chóng tiếp cận được Lạc Kỳ.
Phiêu Linh Bộ mờ ảo lướt đi, một đường kiếm bay thẳng đến đối thủ, không đợi cô gái đó trở tay Lạc Kỳ đã xuất hiện ngay phía sau và một kiếm đem cô ta đánh thẳng ra lôi đài.
"Ông trời của ta, hắn mới Luyện Khí tầng sáu mà. Cái này không quá đáng tin rồi".
"Dù gì thì Diêu mỹ nhân cũng có tu vi Luyện Khí tầng tám, vậy mà không chóng đỡ được bao lâu" đám Khán giả đang xem thi đấu đều há hốc mồm không tin vào mắt mình.
"Ta nhận ra kinh thân thuật của hắn chính là Phiêu Linh Bộ, nhưng không ngờ nó lại quỷ dị đến như vậy, ta phải cố gắng kiếm thêm cống hiến đổi mới được" một tên đệ tử cảm thán.
Phiêu Linh Bộ là một môn thuật kinh thân mà Lạc Kỳ đã đổi sau này, nó đã bù đắp được vấn đề tốc độ mà cậu luôn thiếu, cũng nhờ vào nó mà cậu đã phát ra tối đa uy lực của Kiếm Đạo của cậu.
Lúc này, trọng tài cũng công bố người chiến thắng, Lạc Kỳ châm rải đi xuống tiếp tục quan sát những trận đấu sau. Nhưng bây giờ đã không còn ai coi cậu chỉ là một đứa bé nữa rồi.