Chương 86: Tội Tộc Tân Sinh

Ở một hẻm nhỏ, có mấy tên đang nghênh ngang bước đi.

"Trần ca thật uy mãnh a, hù tên Hồn Thiên Bảo đó không dám nói một lời, chó má Đệ Tam Thiếu Thành Chủ gì chứ cũng phải quy phục trước Trần ca thôi" một tên theo sau vuốt mông ngựa tên cầm quạt.

"Đúng rồi Trần ca, chúng ta phải mang bốn viên Hồn Thạch về cho Hồn Âm thật à" tên khác hỏi.

Suy nghĩ một chút, tên Trần ca bực bội đá nát tản đá bên đường.

"Cũng tại cái tên mang mặt nạ khốn khϊếp đó, nếu không phải hắn sao ta lại phải lấy danh Hồn Âm ra dọa Hồn Thiên Bảo chứ"

"Bây giờ giấu đi cũng không phải tốt, nếu Hồn Âm biết sẽ có chuyện lớn. Đúng rồi các ngươi đi điều tra cái tên mang mặt nạ đó cho ta, phá hủy việc tốt của ta, ta phải lột da hắn mới hả dạ..."

Khi tên Trần ca còn đang lèm bèm trong miệng thì một giọng nói đã vang lên bên tai hắn:

"Hay ta mang ngươi đi gặp hắn, ngươi chịu không"

"Ai, là ai?" nghe âm không thấy hình, càng làm cả đám hoảng sợ.

"Chà, vậy là các ngươi không chịu rồi, vậy thì xuống Địa Ngục đợi hắn đi"

Vừa dứt lời, một thanh trường thương đã xuyên thủng ngực tên Trần ca, mấy tên còn lại muốn chạy nhưng vì không gian đã bị phong tỏa nên tất cả đều không chạy thoát.

Bởi vì mệnh đăng vở vụng, không lâu sau tin tức đám người bị gϊếŧ cũng truyền ra.

Khi nghe tin này người đầu tiên Hồn Thiên Bảo nghĩ đến chính là Lạc Kỳ, nhưng hắn không tin là cậu lại gϊếŧ người dể dàng như vậy tại Chủ Thành này.

Trong lúc đó Lạc Kỳ đã truyền tin cho Hồn Ân Tư tự mình trở về Thập Lục Thành chờ cậu. Riêng Lạc Kỳ thì theo Phú Sát Lâm đi Tội Tộc một chuyến.

Tội Tộc, tại Tổ Địa lớn nhất.

Lúc này giữa Tổ Địa có ba đóa liên hoa khác nhau đang dần bị khô héo.

"Lạc Kỳ ngươi xem, bao nhiêu năm nay nó vẫn phát triển tốt đột nhiên lại trở nên như vậy a" Tộc Trưởng thở dài, lần trước Lạc Kỳ ra đi đã kêu ông tìm rất nhiều liên hoa khác nhau trồng trong tổ địa, nhưng chỉ có ba đóa sống được theo thứ tự là: Hư Không Thiên Liên, Mặc Liên và một đóa liên hoa bình thường nhất.

Nhìn đóa liên hoa bình thường này, Lạc Kỳ như nghĩ tới gì đó.

Cậu lấy ba viên Hồn Thạch ra để lên ba đóa liên hoa, bắt ngờ là cả ba đều hấp thu Hồn Thạch.

"Bọn chúng muốn đãng sinh linh hồn mà bị nơi này bài xích nên mới bị như vậy" Lạc Kỳ nhìn cảnh tượng này rồi nói.

Nhưng mọi chuyện sao dể dàng như vậy được, ngay khi thần thức của cả ba sắp sinh ra thì một nguồn lực lượng thì sâu trong Tổ Địa toát ra, muốn ép vở cả ba tia Thần Thức này.

Lạc Kỳ nhanh chóng tung ra một trận pháp bảo vệ, nhưng nguồn lực lượng thần bí này ngày càng gia tăng, khiến cho trận pháp lung lây sắp vở ra.

"Mọi người giữ vững trận, tranh thủ lời gian cho ta" Lạc Kỳ nói nhanh. Không chậm chể một giây nào, từ Hóa Nguyên Hồ cậu lấy ra một đại lượng Tạo Hóa Thần Thủy đổ vào ba đóa liên hoa. Sau đó Lạc Kỳ dùng Tịch Hồn Thủ khống chế ba tia Thần Thức hợp lại thành một.

Công việc này rất khó khăn, cũng may thời gian qua Lạc Kỳ ở Hồn Tộc tu luyện nên Tịch Hồn Thủ của cậu tiến bộ rất lớn mới khống chế được.

Bây giờ tất cả Chúa Tể Cảnh của Tội Tộc đều đã tới giúp Tộc Trưởng giữ trận, cũng may là bọn họ tu luyện Không Gian Chi Đạo nếu không đã không đến nhanh như vậy.

Chỉ biết có nhiều người đến nhưng Lạc Kỳ không rãnh phân tâm xem họ là ai.

"Lạc Kỳ ngươi ổn không" Cửu U nhìn Lạc Kỳ mồ hôi đầm đìa, thân thể lung lây nên quan tâm hỏi.

Lạc Kỳ không hề nghe thấy, cậu vận dụng tất cả những gì mình có để khống chế ba tia Thần Thức này. Nhưng khó quá, nguồn lực lượng trong Tổ Địa đã cực kỳ mạnh, nó len lỗi qua trận pháp ép ba tia Thần Thức tách ra.

Cắn răng vung Hóa Nguyên Hồ ra, bao nhiêu Tạo Hóa Thần Thủy cậu đều đổ xuống, chỉ huy vọng xảy ra một kỳ tích.

Nhưng mà qua tất cả Lạc Kỳ chỉ là một tên nữa bước Chúa Tể, đến một giới hạn cậu cũng bị ép gục ngã.

Thời khắc Lạc Kỳ ngã xuống, Hóa Nguyên Hồ rơi xuống bên cạnh cậu, trận pháp cũng nổ tung.

Tất cả mọi người đều không cam tâm, chẳng lẻ Thiên Đạo muốn bọn họ mãi mãi không dám ra ánh sáng gặp người sao.

Nguồn lực lượng thần bí đã thắng, nó nhanh chóng xâm nhập vào ba đóa liên hoa và ba tia Thần Thức muốn gϊếŧ chúng. Đột nhiên lúc này một ánh sáng rực rở bổng nhiên xuất hiện, bao phủ bảo vệ lấy ba đóa liên hoa.

Cuồng phong như tiếng gào thét không cam lòng, nguồn lực lượng thần bí xuống xé tan màng bảo vệ.

Bên trong, ba đóa liên hoa lúc này tự nhiên xoay vòng quanh nhau, bọn chúng từ từ dung nhập vào nhau. Lấy đóa liên hoa bình thường làm bình chứa, Mặc Liên làm chất xúc tác, Hư Không Thiên Liên dung nhập vào tạo ra một đóa liên hoa thật xinh đẹp, thật lớn. Không chỉ vậy, từ trong đóa liên hoa mới này có một linh hồn đang lây động như chào đón mọi người.

"Thành công, chúng ta thành công rồi" Tộc Trưởng, đường đường một vị Chúa Tể Hậu Kỳ đỉnh phong lại rơi nước mắt.

Nước mắt? Ông có nước mắt? Ông từ từ đưa cánh tay mới chùi nước mắt ra, thật sự không dám tin nhìn cánh tay mình. Cánh tay? Một cánh tay thật sự ra hình, ra dạng chứ không phải là bùn đất nữa.

"Chúng ta thành công rồi" Tiếng hoan hô vang vọng khắp nơi, tất cả Tội Tộc đều vui mừng cởϊ áσ choàng ra phơi thân mình dưới ánh nắng.

Một thân thể có những đường vân xanh như nước, đôi mắt hóa thành màu tím như hư không bao la vô tận ngoài kia, trên ngực bọn họ còn có hình một đóa liên hoa xinh đẹp nữa.

Thành công, cuối cùng Lạc Kỳ cũng thành công, cậu ngồi đó nhìn mọi người vui sướиɠ mà lòng ngập tràn hạnh phúc.

Đột nhiên từ bầu trời, hào quang chiếu xuống cơ thể Lạc Kỳ. Thiên Đạo Chúc Phúc, lần nữa cậu nhận được Thiên Đạo Chúc Phúc, đây là công mà cậu giúp Tội Tộc sao.

Nhấp mắt hưởng thụ những luồng sức mạnh vô biên tràn vào cơ thể mình, Lạc Kỳ có thể cảm nhận rỏ ràng cơ thể và linh hồn của mình thăng hoa đến mức nào.

"Ầm..." Linh Hồn của cậu phá tan bình chướng mà bước vào Chúa Tể Cảnh thật sự.

"Ầm..." lần nữa thiên địa biến sắc, Nguyên Lực của Lạc Kỳ cũng bước vào Chúa Tể Cảnh.

Hồn - Thể cùng đột phá Chúa Tể Cảnh, ở đại lục này là phượng mao, lân giác a.

Thiên Đạo Chúc Phúc vừa tản đi, ngay lập tức song Thiên Kiếp liền kéo đến. Độ một lần hai Thiên Kiếp, đến Tộc Trưởng còn phải sợ hãi.

Nhưng Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi mà lao vào Thiên Kiếp, vượt qua hoặc chết, mà cậu không muốn chết nên chỉ có thể cố hết sức vượt qua.

Song Thiên Kiếp vừa độ hồn, vừa độ thể, Lạc Kỳ phải chịu áp lực cực kỳ khủng bố. Lúc này ở một nơi xa xôi, Đế Thủy Tinh lắc lư đem Tinh Hồn của mình phụ trợ cho Lạc Kỳ độ kiếp. Là Bản Mệnh Tinh của Lạc Kỳ nên nó biết tất cả những gì cậu làm, vì vậy nó quyết phù trợ cậu đến cùng vì tương lai đó.Cũng may nhờ có Đế Thủy Tinh chịu một phần mà qua bảy mươi hai song kiếp Lạc Kỳ vẫn trụ được, chỉ còn chín song kiếp nữa là Lạc Kỳ chân chính trở thành một vị Chúa Tể.

Lúc này mỗi một lần song kiếp gián xuống thì đều như muốn hủy diệt Lạc Kỳ vậy, chợt giữa mi tâm của cậu một hình sấm sét ẩn hiện, nó nhanh chóng phục hồi nguyên lực và vết thương cho Lạc Kỳ. Không chỉ vậy, kể từ lúc này chiến lực của cậu bổng tăng mạnh một cách bất ngờ.

Độ xong Thiên Kiếp, Lạc Kỳ cảm nhận thân thể và linh hồn của mình như hòa vào một không gian mênh mông, cậu có cảm giác chỉ cần phất tay là có thể phá hủy được một tinh cầu vậy.

"Đây là Chúa Tể Cảnh sao" Lạc Kỳ thầm nghĩ, sau đó đưa tay sờ sờ vào mi tâm bây giờ không còn gì cả.

Lần này Tội Tộc hoán thai đổi cốt là một chuyện vui, vì vậy Tộc Trưởng quyết định lấy một cái tên mới cho tộc của mình.

Là người giúp đở Tội Tộc, nói không quá Lạc Kỳ như người đã lần nữa tân sinh ra bọn họ, vì vậy việc đặt tên cũng để cậu chọn. Nghĩ nghĩ một hồi, Lạc Kỳ quyết định chọn cái tên: "Liên Huy"

Liên ý chỉ bọn họ nhờ Liên Hoa mà tái tạo, Huy là hướng tới tương lai huy hoàng, rực rở. Lấy đóa Liên Hoa ở Tổ Địa làm Tổ Hoa, cứ như vậy Liên Huy Tộc chính thức được sinh ra.

Lúc này Lạc Kỳ mới có cơ hội nhìn toàn bộ người của Liên Huy Tộc, ôi thật là khủng khϊếp. Tám tên Chúa Tể Hậu Kỳ, 32 tên Trung Kỳ, gần trăm tên Sơ Kỳ, con số này đã hoàn toàn áp đảo Hồn Tộc rồi. Phải biết mười tên Chúa Tể Trung Kỳ cũng không phải đối thủ của một Chúa Tể Hậu Kỳ a.

Qua buổi tiệc, Tộc Trưởng lấy một bình nho nhỏ đưa cho Lạc Kỳ.

"Hư Không Lệ?"

"Đúng vậy, chúng ta không làm nhục xứ mệnh a"

Hư Không Lệ là từ tinh không sinh ra một giọt nước có hình giọt lệ nên người ta gọi nó là Hư Không Lệ. Nghe đồn Hư Không Lệ ẩn chứa Hư Không Đạo rất mạnh mẻ, ai phục dụng nó sẽ lập tức cảm ngộ được Hư Không Đạo.

Đối với Hư Không Đạo, Lạc Kỳ cũng có tìm hiểu nhưng không được bao nhiêu, đối với cậu Thủy Đạo mới là phù hợp nhất.

Không ở lại Liên Huy Tộc quá lâu, Lạc Kỳ đã rời đi mang theo rất nhiều tài nguyên tu luyện, bên cạnh cậu còn có Phú Sát Lâm và bốn tên Chúa Tể Trung Kỳ nữa. Đây là Tộc Trưởng đặc biệt an bài họ theo phù trợ Lạc Kỳ và cũng để Phú Sát Lâm học hỏi cậu cho ngày sau lên nắm quyền Tộc Trưởng.

Khi Lạc Kỳ về tới Thập Lục Thành thì cả tòa thành đều đang tập trung về một chỗ xem thi đấu.

Trên Lôi Đài Bình Nhất Đạo và Lục Phụng cả hai đều âm lãnh nhìn nhau. Trận chiến này kẻ thắng sẽ đại điện Thập Lục Thành đi tranh đoạt Hồn Tử, chỉ vì ngày này mà hai người đều không tiếc dùng những mưu kế hạ lưu nhất, nên không ai muốn thua cả.

Bình Nhất Đạo là một tia Bình Phàm Pháp Tắc mở ra linh trí nên việc vận dụng pháp tắc cực kỳ thuần thục, hoàn toàn vượt qua Lục Phụng.

"Bình Phàm Chi Đạo, Vạn Vật Hóa Phàm" bàn tay phất ra, Bình Nhất Đạo đã hóa giải tất cả đòn đánh của Lục Phùng. Hắn giỏi nhất là biến tất cả về phàm tục, nên Lục Phụng muốn thắng hắn thì không hề dể.

Thấy Lục Phụng bị mình áp chế, Bình Nhất Đạo lần nữa phất tay, miệng niệm chú:

"Bình Phàm Chi Đạo, Bình Định Thương Khung"

Quanh Lục Phụng lúc này tất cả gần như bị sụp đổ hoàn toàn thì đất đá cho tới không gian.

Thấy Lục Phụng không còn, Bình Nhất Đạo thu tay lại khẻ cười đắc thắng.

"Ngươi cười quá sớm rồi đó" đột nhiên tiếng Lục Phụng vang lên. Sau đó Bình Nhất Đạo cảm thấy cơ thể mình một phần bị rút đi.

"Thôn Thần Đại Pháp, Lục Phụng là ta đánh giá thấp ngươi. Bình Phàm Chi Đạo, Bình Thiên Cổ"

Thôn Thần Đại Pháp là một môn đạo pháp rất tàn độc, nó lấy thôn phệ thần trí làm cơ sở, nếu tu luyện có hỏa hầu sẽ thôn phệ được pháp tắc. Bình Nhất Đạo thân là một tia pháp tắc nên đối với môn đạo pháp này rất e ngại, nhưng xem ra Lục Phụng chỉ mới bước vào cảnh giới này, chửa thể một lần thôn phệ hắn.

Bình Thiên Cổ vừa tung ra, thời gian như bị quay ngược lại một đoạn, Bình Nhất Đạo có thể tránh được Lục Phụng thôn phệ. Nhưng mà dùng đến chiêu này khiến hắn bỏ ra đại giới rất lớn, cơ thể đều bị tổn thương nghiêm trọng.

Lục Phụng cười khẩy một cái, vung tay lần nữa muốn thôn phệ Bình Nhất Đạo nhưng đột nhiên tinh thần lực của cô ta bị tán loạn lên hết. Cả Bình Nhất Đạo cũng bị như vậy, phải ngồi xuống điều tức.

Từ bên dưới kháng giả, Hồn Ân Tư khanh khách cười đi lên:

"Thế nào, Vô Vị Loạn Thần Hương của ta tốt chứ" thì ra là cô ta hạ độc cả hai. Vô Vị Loạn Thần Hương là một loại độc dược cực kỳ nguy hiểm, nhất là đối với Hồn Tộc chủ tu tinh thần lực như vậy. Nó sẽ làm cho tinh thần lực bị tán loạn trong một khoảng thời gian và linh hồn cũng sẽ bị tổn thương.

"Lục Phụng, Bình Nhất Đạo ta bỏ ra đại giới lớn như vậy kiếm Vô Vị Loạn Thần Hương chỉ để đối phó hai ngươi, dưới địa ngục hai ngươi cũng nên mãn nguyện a"

Quán trú Hồn Lực lên hai bàn tay, Hồn Tư Ân ra ray quyết đoán, một cú đánh nổ linh hồn của Bình Nhất Đạo khiến hắn trở về với hư không.

Đi tới Lục Phụng, nhưng lúc này Hồn Ân Tư chưa kịp ra tay thì cô ta đã bắn người bay xuống lôi đài.

Xuống lôi đài coi như là Hồn Ân Tư cũng không thể gϊếŧ cô ta được.

"Hồn Ân Tư, ngươi cắn ta một cái rất đau, nhưng với thực lực này của ngươi mà muốn tranh Hồn Tử, haha, ngươi đừng có mơ" cũng nhờ Thôn Thần Đại Pháp bá đạo thôn phệ luôn Vô Vị Loạn Thần Tán mà cô ta mới có thể bảo toàn mạng sống.

"Không cần ngươi quan tâm, ta chỉ biết hôm nay ta sẽ là người đại diện Thập Lục Thành tranh đoạt Hồn Tử" Hồn Ân Tư dùng tư thái của một người chiến thắng mà ngạo nghể nhìn đời.

"Vậy sao?" đột nhiên một giọng nói tiếu ý truyền tới khiến cho sắc mặt của Hồn Ân Tư lập tức thay đổi.

Phía dưới, Lạc Kỳ từ từ đi lên đài đối mặt với Lạc Kỳ.

"Hồn Ân Tư, ngươi muốn ta gọi ngươi vậy như vậy hay là Ân Tư tiểu thư, con gái riêng của Đệ Cữu Thành Chủ"

"Ngươi...sao ngươi biết" Hồn Ân Tư sợ hãi lui về sau.

"Ngươi nghĩ ngươi đủ thông minh để một tay che trời sao? Thư tín gửi đi lại không hủy, ngươi là xem thường ta sao?" Lạc Kỳ như cười, như không nói.

Ngày đó khi Phú Sát Lâm gϊếŧ đám người Trần ca đã phát hiện một mật thư, trong thư chỉ rỏ Hồn Thiên Bảo sẽ đến Chủ Thành vào thời gian nào và kêu bọn chúng đến cướp. Vì muốn tạo tin tưởng, người đó còn ký cả tên mình và đóng dấu, đúng không phải ai khác chính là Hồn Ân Tư.

"Cha ngươi sắp xếp một con cờ cũng quá vô dụng rồi"