Chương 84: Mỹ Nhân Kế

Trong Diệt Hi Sâm Lâm, rất nhanh đoàn người đã tìm đến Phù Yêu Ngọc Thạch. Loại Ngọc Thạch này rất kỳ diệu, nếu dùng máu của một loài nào đó để uẩn dưỡng thì sau này sẽ phá thạch thành loài đó. Không chỉ vậy, Phù Yêu còn có thực lực rất mạnh, sinh ra đã là một tên Đồng Nguyên Cảnh, nếu máu huyết của tộc uẩn dưỡng mạnh mẻ thì tương lai thực lực của nó càng cao.

Nhưng điều đáng nói là khi đoàn người đến thì viên Phù Yêu Ngọc Thạch đang nằm trong tay Hồn Uy Phong, hai tên Hồn Uy Vũ và Hồn Uy Liệt đang đứng bên vui vẻ cười lớn.

"Ngươi, khốn nạn dám lấy đồ của bản công tử" Hồn Thiên Bảo tức giận quát lên, nhanh chóng lấy ra một pháp bảo hình võng đánh tới.

Nhận ra Hồn Thiên Bảo nhưng Hồn Thiên Phong lại không cam tâm vứt bỏ Phù Yêu Ngọc Thạch. Nếu uẩn dưỡng ra một con Phù Yêu mạnh mẻ thì dù có đắc tội với Đệ Tam Thành Chủ hắn cũng cam tâm.

Vì vậy, Hồn Uy Phong đã sử dụng Ma Vân Thập Tam Biến, hóa linh hồn thành một con Mãng Xà Mắt Đỏ lăng lệ phá tan tấm võng, lúc này Hồn Uy Phong cũng tận dụng thời cơ định chạy trốn mà không hề quan tâm đến hai người em của mình.

Nhưng hắn đã quá khinh thường Hồn Thiên Bảo, không đợi hắn ra tay tiếp đã có một ông lão xuất thủ thây. Từ ngón tay ông ta bắn ra, một luồng tinh thần lực hóa thành kiếm khí bắn trúng chân Hồn Uy Phong.

"Đại ca, cứu ta" nhìn thấy anh mình định tẩu thoát một mình, Hồn Uy Vũ liền sợ hãi mở miệng cầu cứu, nhưng hắn không hề biết vì câu này đã dẫn đến tử lộ cho mình.

Hồn Uy Phong quơ tay bắt lấy Hồn Uy Vũ và Hồn Uy Liệt quăng về phía Hồn Thiên Bảo. Bây giờ đang là lúc tức giận, vì vậy Hồn Thiên Bảo không thèm nhìn một cái đã đánh tan linh hồn của cả hai.

Đứng phía sau, Lạc Kỳ khóe môi khẻ nhích một cái.

Về phần Hồn Uy Phong, sau khi hy sinh hai đứa em của mình đã lập tức kiếm đường thoát. Nhưng lần thứ hai hắn lại bị ngăn cản, lần này là một linh hồn màu tím, không biết từ bao giờ hắn đã xuất hiện phía sau Hồn Uy Phong.

Khuôn miệng to lớn của linh hồn màu tím mở ra, một luồng khí tức lạ lùng xuất hiện xâm nhập vào não bộ Hồn Uy Phong, bức linh hồn của hắn thoát ra ngoài. Đáng sợ hơn là linh hồn màu tím đã thôn phệ lấy linh hồn của Hồn Uy Phong rồi lập tức biến mất.

"Tử Hồn Âm Linh Quyết" Lạc Kỳ nhìn linh hồn màu tím tâm khẻ động.

Kẻ muốn tu luyện môn pháp quyết này trước tiên phải từ bỏ thân xác của mình, chỉ lấy dạng linh hồn tu luyện bằng cách thôn phệ linh hồn người khác. Lúc đầu tu luyện sẽ rất khó khăn và có nguy cơ thất bại khá cao vì linh hồn còn rất yếu, nhưng nếu tu luyện càng lên cao thì càng đáng sợ. Lạc Kỳ nghe nói rất lâu rồi không ai dám tu luyện nó, không ngờ tên này lại tu luyện đến Chúa Tể Trung Kỳ. Hắn cũng là người mà Thành Chủ sắp xếp bảo vệ Hồn Thiên Bảo, không thể khinh thường được.

Trong lúc Lạc Kỳ nghĩ ngợi thì đột nhiên Đỗ Huân đã chỉa mũi dùi vào cậu:

"Bọn chúng không phải là cha và thúc bá của Hồn Tuệ sao?" chỉ một câu nói đã khiến cậu thành nhân vật trung tâm của mọi người.

"Gia à, người xem, có phải hắn tiết lộ ra cho người nhà mình, nhằm chiếm riêng Phù Yêu Ngọc Thạch không?"

Hồn Thiên Bảo bây giờ đã mặt mày lạnh như băng đi tới trước mặt Lạc Kỳ. Không đợi hắn nói, cậu đã lên tiếng trước:

"Nếu là ta, tại sao lại lộ liễu như vậy"

Chỉ tay về phía Đỗ Huân, Lạc Kỳ giả bộ tức giận:

"Là ngươi, ngươi hận ta nên muốn vu oan cho ta đúng không?"

Giữa một mỹ nhân và một tên xấu xí luôn làm mình chán ghét, không thèm nghĩ Hồn Thiên Bảo cũng cho là Đỗ Huân đúng.

Tâm vừa động, mấy tên phía sau đã bắt Lạc Kỳ lại.

"Trước khi gϊếŧ ngươi, ta cũng muốn xem khuôn mặt này xấu xí đến mức nào" Hồn Thiên Bảo tán vào mặt Lạc Kỳ một cái thật mạnh làm cho tấm mặt nạ bay ra, rớt xuống.

Bởi vì cú tán này quá mạnh khiến cho khóe môi Lạc Kỳ rỉ xuống một giọt máu nhìn rất thảm thương.

Ánh mắt cao thượng của Hồn Thiên Bảo khinh thường đảo xuống nhìn Lạc Kỳ một cái như chuẩn bị tâm lý xem một sinh vật gớm riết. Nhưng khi thấy mái tóc đen của Lạc Kỳ phủ che lấp một gốc mặt xinh đẹp, diễm lệ, cộng thêm khóe môi rỉ máu và hơi thở yếu ớt, Hồn Thiên Bảo thấy hạ thể của mình nóng lên bất ngờ.

Mỹ nhân như hoa, như ngọc trước mắt thật làm hắn có cảm giác vừa muốn hành hạ, vừa muốn bảo vệ a.

Đưa tay lau vết máu trên môi Lạc Kỳ rồi đưa vào miệng mυ"ŧ, Hồn Thiên Bảo kéo cậu vào lòng mình.

"Mỹ nhân, ta đã hiểu, ngươi mang mặt nạ là vì không muốn ai thấy khuôn mặt xinh đẹp này, chứ không phải ngươi xấu xí"

"Ngươi hại gia thật thảm a"

Úp mặt vào ngực Hồn Thiên Bảo, ánh mắt Lạc Kỳ ngập tràn kinh tởm.

Thật ra cậu không hề muốn dùng đến cách này, đúng là theo lộ trình cậu sẽ tiếp cận và khống chế hắn. Nhưng hôm nay xuất hiện tên linh hồn màu tím làm cậu phải thây đổi trong tích tắc.

Kẻ chỉ có linh hồn thì lực cảm ứng rất mạnh, cậu sợ thi triển Tịch Hồn Thủ sẽ bị hắn nhận ra. Huống chi hắn luôn trong tối bảo vệ Hồn Thiên Bảo.

Bình thường Lạc Kỳ khinh thường dùng thủ đoạn hạ lưu này, nên không thèm xuất ra mị lực. Nhưng hôm nay cậu đã xài nó và kích hoạt Mặc Liên Huyết Mạch để tăng thêm độ câu hồn.

Một bên Đỗ Huân đã tức muốn thổ huyết, hắn không ngờ Hồn Thiên Bảo lại sây mê nhan sắc Lạc Kỳ a.

Trên đường về, Hồn Thiên Bảo không rời Lạc Kỳ nữa bước, bao nhiêu việc của đám Hồn Uy Phong đã làm đều không còn liên quan đến cậu. Riêng Đỗ Huân lần này đã bị Hồn Thiên Bảo cấm túc vĩnh viễn mặc cho hắn gào khóc thảm thiết.

Vừa về tới phủ, Hồn Thiên Bảo đã không nhịn được ôm Lạc Kỳ vào phòng của mình.

"Thiếu Thành Chủ, ta sợ a" Lạc Kỳ cố gắng tạo nên sự yếu đuối, mong manh mà trong lòng cậu bây giờ còn tự thấy ghê tởm. "Đình nhi, Vỹ nhi nếu không phải cha các con phản bội mẹ, thì mẹ cũng không dùng đến cách hạ lưu này để tạo thế lực" Lạc Kỳ nuốt nước mắt vào lòng.

"Mỹ nhân đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng a" Hồn Thiên Bảo cười hạ lưu, liền vồ tới cậu.

"Đây là lần đầu của người ta, xung quanh đây như có ai đó theo dõi làm...làm người ta sợ a" Lạc Kỳ núp một bên, đảo mắt nhìn quanh tỏ ra sợ thật.

Nhịn đã đến cực hạn, Hồn Thiên Bảo không hề nghĩ ngợi liền truyền âm cho linh hồn màu tím rời đi.

Tên kia lúc đầu khá do dự, nhưng nhìn Lạc Kỳ có vẻ yếu kém nên cũng không ở lại làm phực lòng Hồn Thiên Bảo.

Cảm nhận xung quanh không còn ai, Lạc Kỳ mĩm cười nhào lên người Hồn Thiên Bảo một cái, ngón tay chỉ lên trán hắn mắng:

"Đáng ghét a"Theo một tiếng mắng "yêu" của Lạc Kỳ, Hồn Thiên Bảo cười lớn chờ đợi điều tuyệt vời đệ.

Từ ngón tay chỉ vào trán, Lạc Kỳ nhanh chóng bắn ra một cái trận pháp phong tỏa toàn bộ linh hồn của hắn.

Đứng lên đạp Hồn Thiên Bảo một cái, "đồ con heo" Lạc Kỳ chửi một câu rồi bắt đầu tìm kiếm trong ký ức của hắn.

Thì ra Thành Chủ không phải bế quan tu luyện mà là bế quan trị thương a. Theo ký ức của Hồn Thiên Bảo thì ông ta đi vào một cấm địa nào đó, khi trở ra mang theo thương thế cực nặng.

Thành Chủ đang bị thương như vậy thời cơ của Lạc Kỳ đã đến rồi.

Sau khi đã xu hồn xong, Lạc Kỳ kích hoạt trận pháp tạo ra một ảo cảnh trong đầu Hồn Thiên Bảo, còn mình thì bỏ đi tẩy rửa thân thể.

Lúc này ở Ma Vân Lĩnh không khí hết sức căng thẳn.

"Tú Nhiên, có phải con gài bẩy bọn nó không?" Hồn Cảnh mặt mày lạnh lẻo hỏi. Trong một lúc mất ba đứa con, trong đó một đứa Chúa Tể Cảnh khiến ông rất đau lòng a.

"Cha, sao người nghĩ vậy, con gái liên quan gì chứ" Hồn Tú Nhiên vẻ mặt bực bội đáp lại.

"Nếu không phải là chúng nghe được ở Diệt Hi Sâm Lâm có bảo vật từ con, sao chúng lại đến đó để rồi đắc tội với Thiếu Thành Chủ chứ" Hồn Cảnh vẫn lầm lỳ chỉ tội Hồn Tú Nhiên.

"Lúc đầu con muốn đến Ảo Hồn Sơn tìm Ảo Hồn Thạch, cha cũng biết muốn đến đó phải đi ngang Diệt Hi Sâm Lâm. Tiểu Tuệ vì sợ con đắc tội với Thiếu Thành Chủ nên kêu con đi đường vòng"

"Là bọn đại ca tham lam, nghe loáng thoáng nên mới đi giành mồi trước miệng cọp, liên quan gì con chứ"

Trầm ngâm một lúc, Hồn Cảnh hỏi một lần nữa:

"Thật sự không phải là con làm chứ"

"Thật mà, nếu không tin cha cứ đi hỏi Tiểu Tuệ là rỏ" Hồn Tú Nhiên trả lời nhanh.

Đi hỏi Hồn Tuệ? Cậu bây giờ đang ở Phủ Thành Chủ, ông có điên mới đến đó nếu gặp Thiếu Thành Chủ giận chó đánh mèo, chẳng phải ông sẽ rất thiệt sao.

Sáng hôm sau, Hồn Thiên Bảo tỉnh dậy cả người uể oải nhưng rất hưng phấn. Quơ tay qua không có Lạc Kỳ ở bên, hắn liền ngồi lên tìm kiếm.

Nhíu mày, thây vội quần áo, Hồn Thiên Bảo bỏ ra ngoài, một đường đi thẳng đến chổ Lạc Kỳ sống. Vừa tới cửa hắn đã thấy cậu đang ngồi nhắm mắt tu luyện.

"Mỹ nhân, sáng sớm đã tu luyện rồi, nào đến đây với gia" Hồn Thiên Bảo đi vào kéo cậu đứng lên.

"Thiếu Thành Chủ đừng phá, ta thiên phú không tốt nếu không chăm chỉ thì không biết đến bao giờ mới có thể đột phá Chúa Tể Cảnh a" Lạc Kỳ lui ra, vẻ mặt buồn buồn nói.

"Haha, Mỹ nhân yên tâm, chỉ cần hầu hạ gia cho tốt, ngươi muốn gì gia cũng cho ngươi a. Ngươi muốn đột phá Chúa Tể phải không, gia sẽ bồi dưỡng ngươi a"

Từ hôm đó, Lạc Kỳ bắt đầu chuyển hẳn vào phòng Hồn Thiên Bảo. Ngày ngày hắn đều mơ màng trong mộng mị, còn Lạc Kỳ thì chiếm toàn bộ tài nguyên của hắn. Tên Hồn Thiên Bảo này đúng là heo, có nhiều tài nguyên như vậy mà bây giờ chỉ nữa bước Chúa Tể, rơi vào tay Lạc Kỳ chỉ mấy ngàn năm nguyên lực của cậu đã đột phá đến nữa bước Chúa Tể bằng hắn.

Không chi cậu mà Ma Vân Lĩnh cũng được rất nhiều lợi, bởi vì dựa theo Lạc Kỳ mà nó phát triển rất nhanh chóng.

Theo lời của cậu, Hồn Cảnh đã nhanh chóng nắm giữ những gia tộc ở ngoài thành, chỉnh hợp chúng lại thành một khối.

Tài nguyên của Hồn Thiên Bảo đã bị Lạc Kỳ xài hết, cả viên Phù Yêu Ngọc Thạch bây giờ cũng nằm trong tay cậu, nhưng vì chưa có máu huyết thích hợp uẩn dưỡng nên cậu đã chưa sử dụng tới nó.

Trong lúc đang bối rối thì Chủ Thành truyền đến nhiệm vụ thu thập Sa Vân Châu. Những nhiệm vụ loại này rất nguy hiểm nhưng khi đổi tài nguyên cũng rất lớn.

Với tình trạng bây giờ của Hồn Thiên Bảo, chắc chắn hắn đã không đủ sức thống lĩnh nữa rồi. Vì vậy thây thế hắn, Lạc Kỳ hiển nhiên dẫn đội lần này, nhưng theo cậu còn có ba tên Chúa Tể Trung Kỳ nữa.

Sa Vân Châu chỉ có thể tìm thấy ở Sa Mộ Lâm bằng cách gϊếŧ chết những Sa Quái. Lúc này tại đây đã có rất nhiều người đến thử vận may, từng tóp, từng đoàn nhiều không đếm hết.

Cũng may là Sa Mộ Lâm đủ lớn để không có cảnh người chen lấn người, đội của Lạc Kỳ chọn một nơi ít người mới bắt đầu đi sâu vào trong.

Bên trong những bức tượng bằng cát vô cùng xinh đẹp có mặt khắp nơi, nào là cây, nào là hoa, nào là kiến trúc, tất cả đều kỳ bí.

Đột nhiên, một cành cây bằng cát khẻ động, nó đưa nhanh tới đám Lạc Kỳ, như muốn bắt lấy một ai đó. Cũng may là có cảnh giác nên rất nhanh, nhánh cây bằng các liền bị đánh nổ.

Đây chỉ là một đòn chào hỏi, sau đó từ khắp nơi các Sa Quái nhiều hình thù khác nhau đã xuất hiện. Điều khó khăn là nếu chúng không động thì không ai biết chúng là Sa Quái hay chỉ là một cảnh vật bình thường.

Đến lúc này không ai rãnh mà quan tâm ai nữa, chính Lạc Kỳ vì bảo vệ mình cũng phải xuất ra Thủy Đạo mà không phải chỉ dùng Hồn Đạo nữa.

Tuy ngạc nhiên về Lạc Kỳ nhưng thấy Sa Quái sợ nước, nên mọi người đều tập trung lấy Lạc Kỳ làm trung tâm mà triển khai chiến đấu.

Thật lâu sau khi gϊếŧ hết đám Sa Quái này đám người mới phục hồi sức mà thu lấy Sa Vân Châu.

"Hồn Tuệ, không người Thủy Đạo của ngươi lại mạnh vậy" một tên Chúa Tể Trung Kỳ mở miệng nói. Lúc đầu hắn rất khinh thường cậu, cho rằng cậu chỉ là dựa vào Hồn Thiên Bảo nhưng hôm nay thấy thực lực của cậu hắn liền thây đổi ý nghĩ.

"Ta xem ngươi đã không kém Chúa Tể Sơ Kỳ rồi" một tên khác nói.

Không kém Chúa Tể Sơ Kỳ, vậy sao?