Chương 82: Về Nhà Phong Ba

Bởi vì công việc ở đây không còn cần phải nhiều người nữa, nên một số người phải bị đuổi việc.

Ngày ra khỏi đây Hồn Vinh Huy cứ tiếc nuối mãi, dù công việc cực khổ một chút nhưng ít ra nó không nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ ra ngoài hắn không biết phải đi về đâu đây.

"Hồn Tuệ, bây giờ ngươi đi đâu?" chợt hắn nhìn qua Lạc Kỳ hỏi.

Thời gian này hắn nhìn Hồn Tuệ ngày càng cổ quái, thiếu đi một chút biếи ŧɦái, nhưng mang lại thêm một cảm giác lạnh lẻo và nguy hiểm.

Không trả lời Hồn Vinh Huy, Lạc Kỳ chỉ nhìn về phía sau. Cậu có rất nhiều lựa chọn, chở về Thập Lục Thành, đi đến một nơi khác, cũng có thể trở về "nhà".

Nhưng bây giờ cậu không muốn trở về Thập Lục Thành, khó khăn lắm với lẻn vào trung tâm Hồn Tộc sao có thể dể dàng ra đi như vậy.

Nghĩ nghĩ một chút Lạc Kỳ quyết định trở về "nhà". Ngày đó tìm trong ký ức của Hồn Tuệ, cậu cảm nhận được một thứ mà đến khi chết hắn cũng muốn thực hiện, không phải đạp đổ cái gia tộc đã khinh thường mình mà là nhìn nhận, hắn muốn được nhìn nhận. Vì vậy Lạc Kỳ muốn thây hắn trở về thực hiện ước vọng đó, cũng là để xóa đi tâm ma đang hiện hữu trong lòng cậu.

"Nhà" của Hồn Tuệ ở vào Ma Vân Lĩnh, khá gần với Đệ Tam Thành.

Ở Hồn Tộc này người ta phân biệt các gia tộc bằng cách nhìn vào nơi ở của họ, như "nhà" của Hồn Tuệ được gọi là Ma Vân Lĩnh - Hồn gia.

Việc Hồn Vinh Huy đi theo Lạc Kỳ, cậu cũng không ngăn cản, dù sao thời gian tới cậu cũng cần chân chạy vặt.

Một đường hướng về Ma Vân Lĩnh, cả hai có ghé qua nhà của Hồn Vinh Huy ở một thôn nhỏ. Ngày xưa nhà hắn cũng bình thường như bao gia đình khác, nhưng từ khi hắn được một vị Đồng Nguyên mang đi thì cả nhà hắn đã thay đổi đáng kể.

Ở thôn nhỏ này, chỉ có Trưởng Thôn là Đồng Nguyên Sơ Kỳ, nên việc Hồn Vinh Huy nhận thức một vị Đồng Nguyên còn mạnh hơn Trưởng Thôn, bất giác khiến cho uy vọng của gia đình hắn tăng lên đáng kể.

Bây giờ lấy tu vi Đồng Nguyên trở về, càng khiến cho gia đình hắn nổi bật, đến Trưởng Thôn cũng phải thăm hỏi.

Khi Trưởng Thôn vừa vào nhà, trước tiên chào hỏi Hồn Vinh Huy một tiếng cũng rất bình thường, nhưng khi ông ta nhìn thấy Lạc Kỳ lại tái mặt.

"Hồn Diêu ra mắt tiền bối a"

"ừ"

Nói một tiếng rồi Lạc Kỳ cũng đi vào trong, cậu không thích những cuộc gặp gở vô bổ này.

Ở đây vài ngày, Hồn Vinh Huy chỉ dẫn gia đình một chút về mặt tu luyện rồi theo Lạc Kỳ rời đi.

Ma Vân Lĩnh, núi nói liền núi, đỉnh chồng lêи đỉиɦ, cao cao oai hùng. Đây là nơi Lạc Kỳ phải sống trong thời gian tiếp theo.

Hôm nay không biết là ngày gì mà cả Ma Vân Lĩnh đều được trang hoàng lộng lẫy, khung cảnh một mãnh nhộn nhịp.

Hít một hơi bình ổn lại, Lạc Kỳ dẫn Hồn Vinh Huy đi vào. Nhưng chỉ ngay tại cửa cậu đã bị chặn lại, lấy tấm lệnh bài của gia tộc đưa cho hai tên gác cửa Lạc Kỳ chứng minh thân phận của mình.

"Thì ra là tên vô dụng Hồn Tuệ, muốn đi vào thì bò qua chân ta mà vào nè, haha" một tên gác cửa cười lớn sỉ nhục.

Đối với những kẻ này Lạc Kỳ chỉ có một cách giải quyết, là gϊếŧ. Vung tay nhanh gọn đánh tan xác tên đó, Lạc Kỳ nghênh ngang đi vào trong.

Theo trí nhớ tìm đến ngôi nhà tranh nhỏ của mình bên một khu rừng, khi Lạc Kỳ đến thì chỉ thấy ngôi nhà đã bị đổ sập.

Rất nhanh, một tóp người đã lăng không chạy lại:

"Hồn Tuệ, ngươi gϊếŧ người bổn gia, khôn hồn thì theo chúng ta đi Hình Đường" một tên quát lớn.

Nhìn tên đang nói một cái, Lạc Kỳ nhớ mài mại hắn ngày xưa cũng từng đánh "mình" và cũng là đàn em của tên cậu phải chịu thây.

"Ta là thiếu gia dòng chính, gϊếŧ một tên gác cổng cũng phải báo cho Hình Đường sao?" Lạc Kỳ nhếch môi hỏi.

"Thiếu gia dòng chính, haha, Hồn Tuệ tiểu súc sinh, ngươi quá xem trọng bản thân mình rồi..." tên đó chưa kịp nói hết, thì một kiếm đã phong hầu hắn, hắn chết mà còn không hiểu lý do.

"Gϊếŧ người, Hồn Tuệ gϊếŧ Hồn Dược rồi...." đám còn lại như rắn mất đầu la om sòm, chạy tán loạn.

Một kiếm gϊếŧ Hồn Dược, tuy không phải rất kinh diễm nhưng ở gia tộc không phải ai cũng làm được a.

Không bao lâu hai tên đàn ông dẫn một đám người nữa đã chạy lại, trong đó một người hai mắt đổ lửa chỉ vào Lạc Kỳ:

"Súc sinh, ngươi dám loạn gϊếŧ người"

Nghe câu nói từ người đàn ông này, Lạc Kỳ cười lớn một tiếng rồi nhìn thẳng ông ta:

"Hắn chửi ta là súc sinh, ngươi cũng chửi ta là súc sinh, vậy ngươi là người sinh ra ta thì ngươi là gì? Là đại súc sinh à"

Đúng hắn chính là người cha không đáng mặt của Hồn Tuệ - Hồn Uy Vũ. Ở đây không ai ngờ "Hồn Tuệ" dám nói như vậy, Hồn Uy Vũ nghe xong tức giận đến mặt đỏ lừ lừ:

"Tiểu tạp chủng, hôm nay ta phải thanh lý môn hộ"

Nhưng lúc này người đàn ông đứng cạnh đã nắm tay hắn lại:

"Tam ca bớt giận, hôm nay là tiệc chúc mừng cha đột phá Chúa Tể Trung Kỳ, không nên gϊếŧ hắn a" hắn là ngũ thúc của Hồn Tuệ - Hồn Uy Liệt.

"Tốt không gϊếŧ, mau bắt hắn lại" thở phì phò ra lệnh, Hồn Uy Vũ không hề nghĩ một chút đến tình cảm cha con.

Một bên thấy cảnh này, Hồn Vinh Huy chỉ biết thở dài, hắn từng nghe Hồn Tuệ kể về hoàn cảnh của mình, nhưng không còn khi chứng kiến còn tệ hơn vậy. Hắn thật bái phục cậu có thể sống đến giờ này trong một gia tộc như vậy.

"Bắt ta? Dựa vào đâu. Tuy hai ngươi là Trưởng Lão nhưng gia quy còn đó các ngươi dám làm trái sao?"

"Ngươi, đồ tạp chủng, đi ra ngoài một chuyến đã dám lấy gia quy tới áp ta"

Đúng vậy, tuy không được coi trọng nhưng thân phận dòng chính của Hồn Tuệ còn đó, đừng nói gϊếŧ một Hồn Dược mà gϊếŧ mười tên Hồn Dược cũng không bị làm sao. Chẳng qua ông ta chán ghét nên muốn bắt tội cậu, không ngờ lại bị cậu phản kháng lại.

Từ nhỏ đến lớn có bao giờ Hồn Tuệ có lá gan lớn thế này.

"Mở miệng hết súc sinh tới tạp chủng, Hồn Uy Vũ, ngươi là đang chửi ngươi hay chửi Đoạn Tề Mi, người đàn bà kia"

"Ngươi, phản rồi, đến mẫu thân ngươi mà ngươi cũng dám lôi vào" nếu không phải Hồn Uy Liệt ngăn cản nãy giờ thì hắn đã gϊếŧ Lạc Kỳ rồi.Nhắc đến Đoạn Tề Mi, người này cũng cùng một dạng với Hồn Uy Vũ. Từ nhỏ bà ta cũng cực kỳ ghét Hồn Tuệ, đối với nô tài còn tốt hơn con ruột mình.

"Ta nói sai gì sao? Nếu không còn gì nữa thì mời cút đi, ta còn phải xây nhà" Lạc Kỳ dồn ép Hồn Uy Vũ đến giới hạn, bỏ ngoài tay tất cả lời khuyên, hôm nay hắn phải gϊếŧ chết Lạc Kỳ mới hả được cơn giận này.

Pháp Quyết gia truyền của gia tộc là Ma Vân Thập Tam Biến, tu luyện đến cực hạn sẽ tách linh hồn thành 13 phần và biến hóa ra 13 dạng khác nhau. Nhưng cùng tu luyện một pháp quyết nhưng cũng phân chia mạnh yếu, nếu biến hóa thành một con thỏ thì chắc chắn sẽ yếu hơn con mèo rồi.

Hồn Uy Vũ vừa ra tay một mãnh không gian liền bị hắc hóa, từ bên trong một con rết thật lớn đã phóng tới Lạc Kỳ.

Không hề sợ hãi, giữa mi tâm Lạc Kỳ hóa thành một thanh tiểu kiếm chém tới.

"Bùm..." ngay lập tức con rết bị chém dứt đoạn, chính Hồn Uy Vũ cũng phải chịu thương tổn lớn.

"Súc sinh, ngươi dám phản kháng" lui về sau mấy bước, Hồn Uy Vũ vẫn không hiểu rỏ tình cảnh của mình.

Đối phó với linh hồn thì có gì tốt hơn bí pháp "Thánh Kiếm Trảm Hồn" chứ, huống chi tinh thần lực của Lạc Kỳ lại không kém Hồn Uy Vũ.

Ở đây ai cũng không dám tin "Hồn Tuệ" lại đánh bại Hồn Uy Vũ, một tên Đồng Nguyên Hậu Kỳ, kể cả vị gia chủ đang ngồi từ xa quan sát kia.

"Mang Hồn Tuệ đến đây gặp ta" đột nhiên một âm thanh truyền vào tai mọi người.

Nghe thấy câu này Lạc Kỳ khẻ cười bí ẩn.

Trong đại điện, các quan khách, các dòng chính và một số thành viên cao tầng đều ngồi đầy đủ.

Thấy Hồn Uy Vũ, Hồn Uy Liệt mang theo Hồn Tuệ và một người xa lạ vào, đám người trong gia tộc đều bất ngờ.

"Tên Hồn Tuệ ấy vậy mà còn dám trở về, thú vị" ngồi gần gia chủ nhất là một thanh niên tuấn lãng đang nhấp ly rượu nói ra, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự lạnh lẻo.

Liếc nhìn hắn một cái, Lạc Kỳ mắt đối mắt không hề e sợ.

Hồn Từ Ngọc, biểu ca của Hồn Tuệ, thiên tài của gia tộc, và cũng là tên khiến Hồn Tuệ phải thay hắn đi vào Thủy Quái Động.

Đối diện với ánh mắt của Lạc Kỳ, Hồn Từ Ngọc không biết vì sao lại có chút sợ hãi mà không thể rút ra được, hắn bị ám ảnh bởi ánh mắt ấy.

"Hồn Tuệ, ngươi trở về sao không đến tham gia tiệc của gia gia, để ta phải kêu cha ngươi đến đoán a" lúc này gia chủ Hồn Cảnh mở miệng.

Gia gia? Từ lúc sinh ra đến khi chết đi Hồn Tuệ có bao giờ gặp được hắn đâu. Nhưng đối với Lạc Kỳ thì đây lại là một việc cực tốt. Nếu ông ta muốn diễn một vở máu mũ tình thâm thì Lạc Kỳ cũng chìu lòng.

"Gia gia thông cảm, con bận một số việc nên đã đến chậm a" Lạc Kỳ tươi cười đáp lại.

"Được rồi, lại chỗ mẫu thân ngươi ngồi xuống đi" Hồn Cảnh ra lệnh.

Vẫn mang nụ cười như vậy đi lại gần một nữ nhân ngồi xuống, không ai cảm nhận được sự lạnh lẻo của Lạc Kỳ ngoài Đoạn Tề Mi, lạnh lẻo là vậy nhưng bà ta lại đổ mồ hôi, đến nhìn cũng không dám liếc một cái.

Đóng kịch cho đến khi quan khách đi hết thì bầu không khí trong đại điện ngay lập tức âm trầm xuống.

"Hồn Tuệ, thực lực của ngươi chỉ mới Đồng Nguyên Trung Kỳ?" Hồn Cảnh mở miệng.

Ngoài Hồn Uy Phong là đại bá và Hồn Tú Nhiên là nhị cô của Hồn Tuệ tu vi Chúa Tể Sơ Kỳ ẩn ẩn cảm giác ra thì ai cũng bất ngờ. Phải biết khi đi Hồn Tuệ tu vi chỉ Vạn Thế Sơ Kỳ a, ngay lập tức hai chữ "kỳ ngộ" đều xuất hiện trong đầu bọn họ.

"A, vậy mà gia gia cũng nhận ra, con thật sự chỉ muốn tạo bất ngờ thôi a" Lạc Kỳ tạo ra nụ cười ngượng ngùng.

Đúng theo Nguyên Lực thì cậu chỉ tu vi Đồng Nguyên Trung Kỳ, nhưng xét về Tinh Thần Lực thì cậu đã là nữa bước Chúa Tể. Chẳng qua cậu không chủ tu linh hồn nên không muốn lấy linh hồn để đột phá Chúa Tể Cảnh.

Cười một cái, linh hồn uy áp tỏa ra, nữa bước Chúa Tể khiến cho cả đám người đều gần như sụp đổ.

Phất tay ngăn cản Lạc Kỳ, Hồn Cảnh biết cậu là đang tạo uy cho mình.

"Xem ra những năm nay ngươi đạt được kỳ ngộ không nhỏ a" Hồn Cảnh tà tà cười.

"Chẳng qua may mắn hái được một đóa Tỷ Hồn Hoa chưa thành thục thôi"

Nghe ba chử "Tỷ Hồn Hoa" đến Hồn Cảnh đều đứng dậy, nhưng ông đã bình tĩnh ngồi xuống.

Tỷ Hồn Hoa là thứ không thể cầu, nếu phục dụng một đóa đã thành phục sẽ lập tức giúp cho linh hồn kẻ đó đột phá Chúa Tể Cảnh. Chúa Tể Sơ Kỳ phục dụng sẽ trở thành Trung Kỳ ngay lập tức, Trung Kỳ thì sẽ áp sát đến Trung Kỳ đỉnh phong.

Để tránh nghi ngờ, ngay từ đầu Lạc Kỳ đã tạo ra một câu truyện rất huyền bí và hợp lý.

"Hồn Tuệ không phải ta trách ngươi, nhưng nếu ngươi chờ Tỷ Hồn Hoa thành thục đem hái về cho gia gia ngươi thì càng có ít a" Hồn Uy Phong trách lưỡi, lời nói chĩa thẳng vào Lạc Kỳ và có ý lấy lòng Hồn Cảnh.

Nhưng mà hắn lại gặp ngay Lạc Kỳ một lời thẳng thắn:

"Đại bá nói rất hay, trước một đóa Tỷ Hồn Hoa lại còn nghĩ đến người khác a" lời Lạc Kỳ nói ra liền làm cho nhị cô Hồn Tú Nhiên bật cười ra tiếng:

"Tiểu Tuệ nói rất đúng, thấy tấm lòng hiếu thảo của đại ca, muội đây cảm động rơi nước mắt a" lời nói không chút giấu sự trào phúng thốt ra.

Nghe vậy Hồn Cảnh liền trầm mặt xuống, nhưng kế tiếp lại nghe Lạc Kỳ nói:

"Huống chi nếu ta không phục dụng Tỷ Hồn Hoa tăng cao thực lực thì còn sống đến giờ sao"

Liếc qua Hồn Từ Ngọc, Lạc Kỳ mĩm cười thân thiết:

"Đại ca, có kỳ ngộ này ta phải cảm ơn huynh a" nghe xong câu của Lạc Kỳ hắn liền hộc ra một ngụm máu.

"A, tâm cảnh của đại ca ngươi vẫn còn rất yếu a, bởi vậy đến giờ chỉ là một tên Đồng Nguyên Trung Kỳ" nghe câu kế, Hồn Từ Ngọc tức giận đến ngất luôn.