Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 77: Gặp Lại Hồng Thiên Đế Tôn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở một nơi nào đó, hôm nay Lạc Kỳ ngồi một mình trong tửu lâu nhìn về phía xa xâm. Đã mấy trăm năm rồi Lạc Kỳ vẫn đơm độc hành tẩu qua khắp các nơi.

Đại lục rộng lớn, khắp nơi đều là chuyện lạ, lần này Lạc Kỳ không chỉ muốn đến nơi mình cần đến mà còn là để rèn luyện đạo tâm của mình.

Uống xong một ly rượu, Lạc Kỳ vốn định đứng lên đi tiếp bổng nhiên từ bàn kế bên truyền đến tiếng nói chuyện:

"Ngươi nghe gì chưa, năm ngày sau Hồng Thiên Hồn Quân sẽ quyết đấu với Ti Kiếp Hồn Quân để trọn ra Tông Chủ của Hồn Lăng Các a"

Vốn Lạc Kỳ không để tâm nhưng khi nghe đến "Hồng Thiên" hai chữ này, đột nhiên tim cậu lại nhảy lên một cái.

Đứng lên đi qua phía bàn đó, Lạc Kỳ hữu lể hỏi:

"Xin hỏi, vị Hồng Thiên mà các vị vừa nói có phải là một ông lão râu tóc bạc trắng, luôn mặc y phục trắng không"

"Không phải a, Hồng Thiên Hồn Quân đúng là luôn mặc đồ trắng nhưng không phải ông lão a" một người nhanh miệng nói ra.

Mang theo nghi ngờ Lạc Kỳ tìm đến Hồn Lăng Các cách đó không xa. Bây giờ ở nơi này người đến xem trận đấu đã rất đông đúc. Chờ đợi ở đây hai ngày cuối cùng trên đỉnh Hồn Lăng cũng xuất hiện hai người.

Đúng là có một người đàn ông mặc áo trắng nhưng nhìn qua chỉ cỡ ba mươi tuổi, đây là Hồng Thiên Hồn Quân. Còn một người thì có vẻ lớn hơn nhìn qua khá âm tàn, chính là Ti Kiếp Hồn Quân.

Cả hai đều tu luyện Hồn Thuật nhưng lại theo hai trường phái hoàn toàn khác nhau. Ti Kiếp thì dùng linh hồn để tạo ra một thế giới âm ti vạn quỷ gào thét, còn Hồng Thiên thì lại đem Hồn Thuật nhập vào kiếm pháp.

Trong Âm Ti Lĩnh Vực của Ti Kiếp chứa vạn vạn oan hồn nhưng chỉ với một kiếm Hồng Thiên đã vạch ra một đường giúp vạn hồn trốn thoát.

Thấy oan hồn mà mình khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm nay bị Hồng Thiên giúp trốn thoát, Ti Kiếp càng điên cuồng mà triển khai Hồn Thuật.

Hắn nuốt lấy tất cả oan hồn vào bụng, khuôn mặt hắn càng trở nên quỷ dị.

Nhưng bên phía đối diện Hồng Thiên chỉ phiêu phiêu mĩm cười, một kiếm đâm ra trên bầu trời liền xuất hiện một thanh cư kiếm giáng xuống đóng Ti Kiếp xuống sâu mấy vạn trượng, oan hồn từ đó nhanh chóng thoát ra ngoài.

Cùng một cảnh giới nhưng Hồng Thiên lại mạnh hơn Ti Kiếp quá nhiều. Cùng là kiếm tu nên Lạc Kỳ nhận ra thanh cư kiếm từ trên trời giáng xuống đó đáng sợ đến cở nào. Nó không phải đạo thuật đơn thuần mà nó chính là Pháp Tắc hóa thành.

Cảnh giới này Lạc Kỳ vẫn chưa chạm tới nhưng cậu biết là do Mặc Hàm lão tổ nói.

Bị đánh lúng xuống như vậy nhưng Ti Kiếp vẫn chưa chết, kéo lấy hơi tàn hắn bò lên nhìn Hồng Thiên hét lớn:

"Hồng Thiên, cho dù ngươi thắng nhưng Hồn Lăng Các quy định Các chủ phải có người kế nhiệm xuất sắc để ổn định cục diện, mà ngươi lại không. Haha, ngươi thắng thì đã sao, ngươi cũng không thể làm Các Chủ a"

Nhìn Ti Kiếp như một con thú điên, Hồng Thiên nghiên đầu nhìn hắn:

"Ai nói ta không có đệ tử"

Lúc này ông lại nhìn thẳng xuống Lạc Kỳ:

"Thủy...không Kỳ nhi, lên đây với sư phụ"

Kỳ nhi! Ông ta gọi Lạc Kỳ, ông ta thật sự là Hồng Thiên Đế Tôn, là sư phụ của Lạc Kỳ a.

"Sư phụ, đệ tử tìm ngươi rất lâu rồi a" mang theo mừng rở trong lòng, Lạc Kỳ lướt qua tất cả mọi người mà bay lên đứng gần Hồng Thiên.

"Đồ nhi ngoan, không làm sư phụ mất mặt a" Hồng Thiên nhìn Lạc Kỳ khen ngợi.

Lúc này mấy tên đệ tử của Ti Kiếp cũng đã đi lên đứng gần hắn:

"Hồng Thiên, quyết đấu lần cuối cùng. Nếu đệ tử ngươi thắng đệ tử ta thì ta chấp nhận buông tha cho ngôi vị Các chủ này"

Nghe Ti Kiếp nói vậy Lạc Kỳ nhìn qua một lượt dàn đệ tử hắn, hai tên Đồng Nguyên Sơ Kỳ, bốn tên Vạn Thế Hậu Kỳ.

"Kỳ nhi, giải quyết bọn chúng" Hồng Thiên nhẹ lên tiếng.

Lạc Kỳ hiểu hai từ "giải quyết" này là có ý gì.

Đúng là sư phụ tiểu nhân thua không dám nhận thì ra đệ tử cũng chỉ có phong phạm như vậy.

Chắc bọn chúng nắm sơ hở của câu nói "đánh bại đệ tử ta" mà không có nói phải lên từng tên, nên cả sáu đều vây công Lạc Kỳ.

Nhìn vẻ mặt gian kế đã thành của Ti Kiếp mà Lạc Kỳ thấy mắc cười.

Sáu tên vây công cùng đánh tới, chỉ thấy Lạc Kỳ tuốt nhẹ thanh kiếm một cái như u quỷ lướt về một chỗ khác rồi thu kiếm vào.

Mọi người bên dưới còn không biết chuyện gì, nhưng chỉ có Ti Kiếp hai mắt không dám tin nhìn trừng trừng còn Hồng Thiên thì khuôn miệng cười toe toét.

"Tiểu Kỳ, rất không tệ, thực lực còn hơn những gì sư phụ đoán"

Hồng Thiên vừa nói xong cũng là lúc sáu người, à không là sáu cái xác ngã xuống.

"Á...ngươi phải chết" thấy đệ tử của mình tất cả đều chết chỉ với một kiếm, Ti Kiếp bất ngờ tấn công về phía Lạc Kỳ.

Nhưng khi còn cách Lạc Kỳ một bước chân thì hắn đã bị một thanh kiếm chỉa ngay cổ.

"Sư phụ, đừng gϊếŧ hắn" Lạc Kỳ quay đầu lên tiếng.

"Đúng ngươi không thể gϊếŧ ta. Đúng, đệ tử ngươi không tu Hồn Thuật, không thể tính là đệ tử Hồn Lăng Các, trận đấu này không tính" Ti Kiếp điên loạn nói sản.

Bước đến trước mặt Ti Kiếp, Lạc Kỳ nhếch môi cười.

"Ai nói ta không tu luyện Hồn Thuật. Giữ ngươi lại chỉ vì ta tiếc một tên tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ mà thôi" vừa nói xong một trảo Lạc Kỳ chụp vào đầu hắn.

Chẳng bao lâu chỉ thấy toàn thân hắn bị nước bao phủ, hóa thành Thủy Nhân. Các đệ tử của hắn cũng nối gót biến thành Thủy Nhân.

Chính Hồng Thiên còn có chút ngoài ý muốn với môn Mặc Liên Ký Sinh này thì tất cả mọi người đều sợ hãi a.

"Đây là Hồn Thuật gì đáng sợ như vậy chứ, hắn là tà ma a" có kẻ không nhịn được nói ra.Một đường nghênh ngang đi vào, không có một ai của Hồn Lăng Các dám ngăn cản hai sư đồ của Lạc Kỳ.

Trong phòng riêng Hồng Thiên hòa ái nhìn Lạc Kỳ:

"Có phải con đang muốn hỏi vì sao hình hài của ta ra thế này không?"

Gãi gãi đầu mình, Lạc Kỳ cười thây cho lời chấp nhận.

Từ Tiên Giới đến Vĩnh Hằng Đại Lục ai cũng phải trải qua một lần phạt thân tẩy tủy, vì vậy Hồng Thiên mới từ một ông lão trẻ lại. Huống hồ ông tu luyện rất nhanh, giữ mãi nét thanh xuân cũng là chuyện bình thường.

"Sư phụ, Hồn Lăng Các này thế lực nhỏ hẹp, sao người phải cam tâm ở lại đây?" Lạc Kỳ không hiểu, với thực lực của Hồng Thiên thì muốn đi đến đâu mà không được chứ, với lại theo tính cách của ông thì rất ít khi ở lại một chổ.

"Đúng là Hồn Lăng Các nhỏ bé nhưng sư phụ cần vị trí Các Chủ này để vào được Hồn Tộc"

Nghe ông nói, Lạc Kỳ nhíu mày lại một cái, đây chính là những thứ cậu đang cần. Vì vậy cậu mới hỏi Hồng Thiên cho rỏ ràng.

Thì ra Hồn Tộc sống ở một nơi gọi là Vu Hồn Bình Nguyên, nhưng đó ở đâu lại không ai rỏ.

Ở đó không chỉ có Hồn Tộc mà còn có các đệ tử ngoại môn, cũng chính là những người có thiên phú tu luyện Hồn Thuật xuất sắc được Hồn Tộc mang về bồi dưỡng.

Mà một trong những con đường đến Vu Hồn Bình Nguyên là phải nắm giữ vị trí đứng đầu của một tông môn phụ thuộc Hồn Tộc, như Hồn Lăng Các đây. Còn con đường thứ hai thì phải được một vị lão tổ của Hồn Tộc đề cử hoặc đích thân mang về, nhưng rất nhiều năm rồi các lão tổ của Hồn Tộc lại không xuất hiện.

Ngàn năm nữa chính là lúc người của Hồn Tộc đến, mà lão Các Chủ của Hồn Lăng Các lại vừa mới chết, nên Hồng Thiên và Ti Kiếp mới tranh giành như vậy.

Như vậy, muốn vào nội bộ Hồn Tộc tìm trước hết phải trở thành Các Chủ Hồn Lăng Các. Có lẻ Lạc Kỳ muốn đến đó tìm Hồn Thạch chỉ còn cách này thôi.

Mấy tháng sau Hồng Thiên chính thức nhậm chức Các Chủ Hồn Thiên Các. Với danh phận là Thiếu Các Chủ, Lạc Kỳ cũng rất được quan tâm.

Ngồi xem sơ lượt về nơi này, Lạc Kỳ định ra tương lai cho mình. Dù gì cậu cũng phải ở đây một thời gian dài, không như Hồng Thiên chỉ mượn Hồn Lăng Các làm một bước đệm, còn Lạc Kỳ nếu được cậu sẽ biến nó thành vật trong túi mình, mượn nó khuếch trương thế lực.

Nhưng nói thì dể làm mới khó, nơi này không phải Hoàng Hải Thiên có thể so sánh được.

Xuyên Hoa Thiên lấy tam tộc, lục môn dẫn đầu, bên dưới còn có mấy trăm tông môn lớn nhỏ khác nhau. Tam đại gia tộc là Nguyệt Tộc, Hải Đường Tộc và Đào Thọ Tộc, còn lục môn là Kỳ Nhiễu Môn, Vân Thù Môn, Vong Mị Cốc, Đề Thiên Các, La Thanh Tông và Độc Mộc Lâm. Tất cả các thế lực này đều có Chúa Tể Cảnh tọa trấn, mà không chỉ là một vị. Như Hồn Lăng Các, ở đây chỉ tính là nhị lưu tông môn, không đáng nhắc tới.

Nhưng thứ giúp Hồn Lăng Các tồn tại ở đây không chỉ bởi vì có Hồn Tộc đứng phía sau, mà nó còn ở tông môn duy nhất tu luyện về Hồn Thuật.

Bóp trán mệt mỗi khép quyển sách lại, Lạc Kỳ đứng lên đi tìm Hồng Thiên. Suy nghĩ nhiều cũng vậy, bây giờ ông ta đang là Các Chủ cũng chưa đến lượt cậu quan tâm, thôi thì giữ sức đi tu luyện tốt hơn.

Hồng Thiên lĩnh ngộ Pháp Tắc rất cao thâm, dù ông nghiên hẳn về Kiếm Đạo và Hồn Đạo nhưng cũng dạy cho Lạc Kỳ rất nhiều thứ. Sẵn có Đế Thủy Tinh, con đường tu luyện của Lạc Kỳ phải nói là có tiến bộ thần tốc.

Tu luyện không biết năm tháng, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau thì Lạc Kỳ mới mở mắt ra, đi xem.

Lúc này trên bầu trời là Hồng Thiên và ba vị Thái Thượng Trưởng Lão tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ đang đối chiến với hai tên Chúa Tể Sơ Kỳ.

Hồng Thiên bởi vì chiến lực mạnh mẻ nên có thể đôi công với một tên Chúa Tể, còn ba vị Thái Thượng thì lại đang bị một tên đè đánh. Đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài đỉnh tiêm và phổ thông.

"Hồng Thiên Các Chủ, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, Vương Hồn Đan không phải là thứ các ngươi có thể nhúng chàm" một nữ nhân yêu mị đang đối chiến với Hồng Thiên nói ra.

"Hừ, Vong Mị Cốc các ngươi thật vô sỉ, đường đường là lục đại tông môn lại đi giành đan dược với một nhị lưu tông môn" Hồng Thiên một kiếm đánh văng ả ta ra, mở miệng khinh thường.

Ở Xuyên Hoa Thiên này thì có ba nhà đang tu luyện tinh thần lực, nhưng Hải Đường Tộc và Kỳ Nhiễu Môn thì thực lực cao siêu, khinh thường phải chiếm đoạt đan dược của người khác. Riêng Vong Mị Cốc nhiều năm nay đã xuống dốc, trong tông chỉ còn hai tên Chúa Tể Cảnh, nếu không đản sinh thêm một vị nữa thì sẽ bị đá ra khỏi lục đại tông môn.

Nên khi nghe tin Hồng Thiên đoạt được một viên Vương Hồn Đan thì bọn chúng liền muốn chiếm lấy.

Vương Hồn Đan chỉ có Hồn Tộc luyện chế được, bên ngoài lưu hành rất ít.

Bên này Lạc Kỳ đứng nhìn tình thế có vẻ không khả quan, liền truyền âm cho một người.

"Kim Cốt, muốn ra ngoài không?"

"Đừng mơ ta sẽ giúp ngươi, ta muốn thấy tất cả những người xung quanh ngươi phải chết hết, haha" tiếng Kim Cốt vọng vào tai Lạc Kỳ một cách vui vẻ và biếи ŧɦái.

"Hồn Lăng Các đối với ta chẳng là gì, nhưng mà sư phụ ta tu luyện Hồn Thuật sẽ rất có hứng thú với ngươi a" Lạc Kỳ không quan tâm trả lời.

"Ngươi đành lòng đưa một Chúa Tể Cảnh ra ngoài sao?"

"Nếu đã không sử dụng được thì giữ bên mình cũng không có ích lợi" giọng Lạc Kỳ trầm xuống đầy sát khí.

Kim Cốt bây giờ đã im bật, Hồn Thuật rất đáng sợ, với tình trạng hiện giờ của hắn e là phải chịu thiệt nếu lọt vào tay Hồng Thiên a.
« Chương TrướcChương Tiếp »