Chương 72: Cực Hạn

Vốn dĩ thực lực của Lạc Kỳ đấu với hai con Hư Không Thú khá dể dàng, dù không chiến thắng thì cũng nhẹ nhõm giữ chân được. Nhưng cậu còn phải phân tâm đi bảo vệ những người trong nhóm mình, nên nhìn qua khá chật vật.

Bên phía mạn phải, một nhóm khác cũng đang quần công hai con Hư Không Thú khác. Nhóm này tuy thực lực không có ai sánh ngang Lạc Kỳ hay Thư Hiểu Hiểu nhưng họ lại khá đồng đều nhau, ai cũng có thể góp một phần sức để chiến đấu.

Không phải mấy người nhóm Lạc Kỳ không muốn ra chiến đấu mà bọn họ đều bị trọng thuơng từ cuộc chiến trước.

Cắn răng một cái, bên cạnh Lạc Kỳ đã xuất hiện hai con Thủy Tinh Linh tu vi Đồng Nguyên Cảnh. Có chúng gia nhập, thế cục của Lạc Kỳ nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Thủy Tinh Kiếm Pháp" để hai Thủy Tinh Linh cầm chân một con, Lạc Kỳ nhanh chóng đấu tay đôi với con còn lại. Môn kiếm pháp này được Lạc Kỳ sáng tạo ra từ chính những cảm ngộ của mình. Mỗi một chiêu thức đều phù hợp với cậu đến mức hoàn mỹ, nhưng nó chỉ mới có ba chiêu.

Chém rớt một cái đầu của Hư Không Thú, Lạc Kỳ vốn định thừa thắng xông lên thì đột nhiên con Hư Không Thú tu vi Đồng Nguyên Trung Kỳ không biết vì sao lại nổi điên, bỏ qua Thư Hiểu Hiểu mà đánh tới đám Long Hoành đang đứng phía sau.

"Bang..." cấp tốc lấy kiếm chống đỡ một trảo của nó bảo vệ đám người, khiến Lạc Kỳ bị văng ra hơn mười dặm.

"Lạc Kỳ không sao chứ?" Long Hoành không quản nguy hiểm nhào tới đở lấy Lạc Kỳ. Nếu không phải phân tâm bảo vệ bọn hắn thì Lạc Kỳ đã không sơ sẩy như vậy.

"Không có gì, ta ổn" trấn an hắn một câu, nhưng vừa nói xong cậu liền ho ra một ngụm máu.

Khoảng thời gian này đối với Lạc Kỳ thật ra đã quá sức, những nhóm khác đều san sẻ cho nhau nhưng đối với nhóm của cậu thì chỉ có cậu cố gắng đương đầu ra phía trước. Không phải họ không muốn giúp mà là họ quá yếu, bản mạng của mình còn khó bảo vệ lấy gì giúp Lạc Kỳ.

Vọng Xuân Nghi thấy Lạc Kỳ không còn trụ được liền muốn liều mạng xông ra, nhưng đã vị Vưu Chính Khanh bắt lấy ống tay áo kéo lại. Đúng chỉ là ống tay áo, vì cô bây giờ chỉ còn một tay.

"Đừng xúc động, bây giờ chúng ta không giúp được Lạc Kỳ nhưng chi cần sống sót thì sẽ có cơ hội báo đáp. Hãy tin ở Lạc Kỳ" Vưu Chính Khanh kiên định nói ra.

Nói xong hắn liền dẫn mọi người rời xa vòng chiến thêm một chút.

Ở đây Lạc Kỳ nhanh chóng sử dụng Phật Liên Tịnh Thế điều trị thương thế, nhân lúc Thư Hiểu Hiểu vì cậu cố giữ chân con Hư Không Thú đó.

Đột nhiên, từ phía xa một mũi tên bắn thẳng về phía Lạc Kỳ. Dù phát hiện ra nhưng vì bị thương nên Lạc Kỳ không né kịp, để nó gâm vào vai của mình. Cùng lúc này một giọng nam ngạo mạng truyền tới:

"Na Lan, ngươi từ chối ta để kết đội với đám vô dụng này, thật làm ta thất vọng a" theo bước chân lọc cọc đi tới, một đoàn người ngựa, người hưu tay cầm cung tên đến.

Gọi là Na Lan nữ tử chính là một cô gái trong đội của Lạc Kỳ, cô ta cũng là Nhân Ma. Nhưng đối với đám Nhân Mã, Nhân Lộc mới tới này cô không hề có hảo cảm.

"Biến" Na Lan thốt lên một câu không hề nể mặt.

"Được, được, vậy ta sẽ bắn chết từng tên một" nói xong nhắm tới Lạc Kỳ hắn lại bắn tiếp.

Liên tiếp ba mũi tên nhanh như thiểm điện bắn tới, Lạc Kỳ cố lắm cũng né được hai mũi, còn một mũi vẫn đang hướng tới yết hầu cậu mà bay.

"Xoẹt" cứ tưởng yết hầu của Lạc Kỳ đã bị xuyên thủng thì đột nhiên không khí xung quanh lạnh lại, một thanh kiếm xuất hiện chém gãy mũi tên.

Một thân ảnh mặc áo choàng đen phủ kín từ đầu đến chân, đứng trước chặn cho Lạc Kỳ, đứng sau nên cậu không thấy được ánh mắt lạnh lẻo của người đó nhìn tên Nhân Mã.

"Ngươi phải chết" chỉ thốt ra ba chữ ngắn gọn và một thân ảnh quỷ mị lướt qua.

Khi định hình lại thì cái đầu của tên đó đã nằm trong tay áo choàng đen, còn mấy tên khác đều bị hóa thành một tản băng.

"Minh Âm Pháp Tắc thật đáng sợ" Thư Hiểu Hiểu nuốt một ngụm nước bọt thầm nói. Cũng may hắn không phải hướng về phía cô, nếu không cô không biết sẽ lấy gì chống lại nữa.

Lúc này từ xa một đoàn gần ba trăm người xuất hiện, trong đó bốn tên đứng đầu liếc nhìn nhau một cái nhíu mày:

"Tên Cô Quỷ này điên gì vậy chứ?" một tên tự hỏi.

"Ta chưa bao giờ thấy hắn xúc động như vậy, nhưng phải nói bây giờ hắn thật đáng sợ" cô gái kế bên không lạnh, không nóng nói. Còn lại hai người một nam, một nữ đều vì câu nói đó mà lâm vào trầm tư.

Bốn người bọn họ và tên hắc bào kia đều là thế hệ lãnh tựu của Táng Linh Sơn, và cũng như là của cả Táng Linh Thiên. Nhưng so với bọn họ thì hắc bào chỉ là người mới, bình thường hắn lầm lủi như cô hồn dã quỷ, không nói chuyện với ai, chỉ cô độc hành tẩu, nên mới có tên là Cô Quỷ.

Vào lúc Vạn Thế Bảng xuất hiện Cô Quỷ chỉ đứng hạng mười, đối với bốn người bọn họ đều không có tính uy hϊếp. Nhưng qua ngàn năm tiềm tu thực lực của hắn lại tăng mạnh đến đáng sợ, đến nổi đã trở thành một trong năm người chỉ huy.

Mấy mươi năm chiến đấu cùng nhau dù biết Cô Quỷ đáng sợ, nhưng chưa bao giờ lại nguy hiểm như lúc này.

Lúc nãy cả nhóm không biết vì sao Cô Quỷ đột nhiên lại rời đi một mình, nhưng khi thấy hắn bảo vệ một người thì bọn họ đã hiểu. Xem ra hắn cũng không phải là vô cảm như bình thường mà chẳng qua là không có ai lọt vào mắt hắn thôi.

Tên hắc bào đi lại ôm Lạc Kỳ vào lòng, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cậu:

"Tiểu...Kỳ, ta đã có thể bảo vệ đệ"

Nghe câu này cả người của Lạc Kỳ đều chấn động, mở to hai mắt, cơ thể đông cứng lại.Tâm trí của Lạc Kỳ lúc này rối bời cả lên, cậu không thể nghĩ được bất cứ thứ gì nữa, chỉ theo quán tính đẩy người đó ra. Nhưng mà càng đẩy thì kẻ đó càng siết chặc cậu hơn nữa:

"Tiểu Kỳ, xin hãy cho ta một cơ hội. Dù chỉ là được ở bên cạnh đệ"

"Haha, cho ngươi cơ hội? Dương Tiễn Lâm, ngươi nghĩ Lạc Kỳ ta là thứ gì, không thích vứt đi, đến khi muốn lại lượm lại?" đẩy hắn ra cho thêm một cái tát, Lạc Kỳ điên cuồng cười lớn.

Theo sự điên loạn của Lạc Kỳ, nguyên lực từ trong cơ thể cậu toát ra, hai mắt của cậu đã sắp chuyển qua màu đỏ. Đây là dấu hiệu cho thấy Tâm Ma của Lạc Kỳ đang trổi dậy, muốn chiếm lấy tâm trí của cậu.

"Tiểu Kỳ, hãy nghĩ tới Đình nhi và Vỹ nhi, hai đứa con trai vẫn đang chờ đoàn tụ với đệ a" Dương Tiễn Lâm thấy Lạc Kỳ như vậy bèn hét lớn đánh động tâm lý của cậu.

Đình nhi, Vỹ nhi. Đình nhi, Vỹ nhi... Đúng vậy, Đình nhi, Vỹ nhi vẫn còn ở Tiên giới chờ đợi a.

Nhớ đến hai đứa con trai, nguyên lực của Lạc Kỳ bắt đầu thu lại, tâm trí cũng dần ổn định.

Lúc này, với sự gia nhập của đám người Táng Linh Thiên thì mấy con Hư Không Thú đã bị tiêu diệt hết. Bây giờ họ nhìn Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm đều đang thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Thái Tử, người đó là ai vậy?" Long Nguyên tò mò hỏi Long Hoành.

"Kẻ đó...là phu quân của Lạc Kỳ" nghe câu này không chỉ nhóm của Lạc Kỳ mà cả những người xung quanh cũng đều ngạc nhiên.

"Tên Cô Quỷ đó vậy mà đã có đạo lữ? Nhìn cũng không tệ a" một tên nam nhân nhếch miệng nói ra.

Thấy Lạc Kỳ đã bình tĩnh lại, Dương Tiễn Lâm mới đi tới vài bước:

"Tiểu Kỳ, ta biết đệ hận ta, nhưng đệ hãy vì Đình nhi và Vỹ nhi cho ta xin một cơ hội"

"Dương Tiễn Lâm ơi Dương Tiễn Lâm, nếu ngươi thương Đình nhi, Vỹ nhi như vậy thì ngươi đã không làm như vậy"

"Là ta đáng chết, nhưng không phải đệ muốn vì Đình nhi và Vỹ nhi tạo ra một thế lực thật lớn sao, bây giờ ta đã có năng lực giúp đệ làm điều đó. Xin đệ hãy cho ta góp một phần sức vì con chúng ta"

Dương Tiễn Lâm rất biết cách đánh vào tâm lý của Lạc Kỳ, hắn biết cậu yêu thương hai đứa con của mình đến thế nào nên lấy nó ra để cứu rỗi cho mình.

"Tiểu Kỳ, coi như vì con, để chúng được một gia đình trọn vẹn, đệ hãy bỏ qua lổi lầm cho ta nha, được không"

Suy nghĩ nửa ngày, Lạc Kỳ hít sâu một hơi, chầm chầm nhìn Dương Tiễn Lâm nói:

"Dương Tiễn Lâm, ngươi nghe cho rỏ, ta vì các con bề mặt sẽ coi như không có chuyện gì với ngươi. Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, đời này Lạc Kỳ ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi"

Dù Lạc Kỳ nói chuyện rất nặng nhưng Dương Tiễn Lâm không hề quan tâm, hắn chỉ cần biết đã có thể bên cạnh cậu là đã đủ.

Trở lại với mọi người, Lạc Kỳ không nói một lời, những người khác cũng không ai dám hỏi.

Vốn đám người của Táng Linh Thiên không muốn đi chung với đội của Lạc Kỳ, nhưng vì nể mặt Dương Tiễn Lâm nên bọn họ mới cùng đi.

Đoàn người càng đông thì an toàn càng cao, nhưng đối với mấy người của Hoàng Hải Thiên lại không phải là quá tốt. Thường xuyên nhận ánh mắt, lời nói khinh bỉ từ Táng Linh Thiên mà không thể đáp trả, khiến cả đoạn đường đều không hề thoải mái.

Thời gian trôi qua, Hư Không Thú càng lúc càng nhiều và tu vi lại càng cao, Lạc Kỳ không thể tiếp tục bảo vệ cho bọn họ được nữa. Quy luật là vậy, kẻ yếu kém phải bị loại trừ.

Hoàng Hải Thiên khi đi vừa tròn trăm, chưa đi hết con đường mà nay chỉ còn mười bốn. Không biết đi cuối con đường này sẽ còn được bao nhiêu người sống sót đây.

Vài ngày trước, đoàn người đã đi qua lãnh địa của bọn Hư Không Thú. Lúc này đối thủ của mọi người chính là Thần Điện Thủ Vệ. Chúng là những bức tượng bằng đá thật lớn, không giống như Thạch Tộc có sinh mệnh, dường như trong đầu của chúng chỉ có một nhiệm vụ là phải ngăn cản những ai muốn vào Thần Điện vậy.

Những Thần Điện này đáng sợ ở chỗ không hề biết đau đớn, chỉ có khi nào chúng bị đánh nổ hoặc địch thủ chết hết thì chúng mới ngừng lại.

Trên đường đi là một thảm máu trải dài, Lạc Kỳ thấy nào là Long tộc, Phượng tộc, Kỳ Lân tộc...những chủng tộc đứng trên đỉnh Đại Lục đều có thành viên bỏ mạng.

Đi đến được đây chỉ có những người hùng mạnh và may mắn nhất. Như Táng Linh Thiên cũng được xem là mạnh mẻ nhưng bao đời nay cũng chỉ có vài người đi đến được đây.

"Thần Điện ở trước mặt, chỉ cần xuyên qua những Thủ Vệ này sẽ đến nơi" một người nói ra, làm cả đám khao khát nhìn về phía trước.

"Rầm...rầm..." đột nhiên bảy tiếng sấm nổ vang lên, trên bầu trời xuất hiện mười vạch sáng.

"Không xong rồi, đã có người đến được Thần Điện, chúng ta chi còn có mười năm thời gian mà thôi"

Mười năm cuối này phải nói là một cuộc chiến đẫm máu nhất mà Lạc Kỳ từng thấy. Ai cũng muốn xông lên phía trước cho kịp thời gian, một đường đi tới có rất nhiều Thiên đã sạch bóng người.

Giữa năm thứ mười, cuối cùng đoàn người của Lạc Kỳ đã đến được cửa điện. Quay đầu nhìn lại, phía sau cậu bây giờ chỉ có mười tám người. Hoàng Hải Thiên ngoài Lạc Kỳ ra chỉ còn ba người là Lôi Phù, Long Nguyên và Long Hoành, những người còn lại đã mãi mãi ngã xuống nơi này.