Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 71: Chung Đấu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không biết ba vị lão tổ của ba đại gia tộc đã nói gì với nhau, mà thời gian sau Vưu gia và Đạp Thiên Hổ tộc đã công bố sẽ gia nhập vào Lạc Thương Liên Minh.

Lúc này Lạc Kỳ thân là Minh Chủ nhưng lại không hề biết, vì cậu đang bận tìm hiểu Thủy Pháp Tắc.

Tuy Lạc Kỳ đã chạm vào Pháp Tắc Võng nhưng chỉ mới là sơ bộ, nên Lạc Kỳ quyết dùng tất cả thời gian còn lại để tìm hiểu thêm.

Hai trăm năm qua, Vạn Thế Bảng liên tục thay đổi, kể cả top mười, nhưng chỉ có top năm là vẫn giữ nguyên.

Khi sấm trên bầu trời nổ vang báo hiệu thời gian một ngàn năm đã kết thúc thì Lạc Kỳ mới mở mắt ra.

Danh sách một trăm người thứ hạng cao nhất hiện ra, sau đó một luồng khí tức thần thánh phủ xuống, mang 100 người biến mất.

Lần nữa định hình lại, Lạc Kỳ đã thấy mình đứng ở một nơi xa lạ, xung quanh là 99 người khác.

Chổ Lạc Kỳ đang đứng đã bị bao phủ bởi một tấm màng như bong bóng mỏng.

Nơi này không hề có mặt trời và mặt trăng, chỉ có những ánh sao ở xa chiếu gọi. Nhìn kỷ hơn nữa Lạc Kỳ sẽ thấy giữa chúng cũng có sự phân biệt lớn nhỏ.

Lúc này, đột nhiên trên tấm màng hiện ra một hàng chử: "Tìm đến Thần Điện"

Chỉ có bốn chử ngắn gọn nhưng đã mang đến cho tất cả một áp lực thật nặng nề. Thần Điện ở đâu không ai biết, bên ngoài kia có nguy hiểm gì đang chờ đợi cũng không ai biết.

"Âm Sát Nguyệt Sứ, chúng ta đều quyết định theo ngươi" đột nhiên có một người lên tiếng hướng về phía Lạc Kỳ. Ngay sau đó, tất cả đều nhao nhao nói theo.

Hít một hơi thật sau, Lạc Kỳ dẫn theo chín mươi chín người đi xuyên qua tấm màng. Sống, chết có số, đã đến đây rồi không ai muốn dừng lại cả. Phía trước là Địa Ngục cũng là Thiên Đường, nếu chiến thắng sẽ đạp một chân vào con đường cường giả, dù thất bại cũng không thẹn với bản thân.

Bên ngoài là một thế giới bao la vô định hướng, Lạc Kỳ dẫn cả nhóm đi về phía trước mà đến chính cậu cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Cứ như vậy đi mấy ngày nhóm Lạc Kỳ đã gặp một nhóm khác, bởi vì không tên họ nên không ai biết ai đến từ đâu.

"Các ngươi đến từ đâu" dẫn đầu của nhóm kia tươi cười hỏi, nhưng trong ánh mắt của hắn Lạc Kỳ nhận ra một tia giảo hoạt lóe lên.

Không nói một lời, kiếm của Lạc Kỳ đã xuất vỏ đâm về phía hắn. Không biết là vì hắn bắt ngờ hay tốc độ của Lạc Kỳ quá nhanh mà hắn đã không kịp né tránh.

Dù giữ lại được một mạng nhưng cũng trọng thương nghiêm trọng.

"Khoang đã, chúng ta có thể hợp tác a" sợ chết, hắn nhanh chóng nói.

Nhưng Lạc Kỳ không thèm nghe, đã đánh một Mặc Liên vào người hắn.

Nhóm của hắn đã choáng cả lên, nhận ra thủ lĩnh của mình bị gϊếŧ lúc này mới kịp hoàn thủ.

Thế là trận chiến đầu tiên đã xảy ra, nhưng không quá lâu đã kết thúc với sự xuất hiện của một đám Thủy Nhân và xác chết mới.

"Lạc Kỳ, ngươi quá độc đoán. Nếu ngươi chịu hợp tác với bọn họ thì chúng ta đã không xảy ra thương vong" đứng hạng thứ sáu là một nữ nhân tên Vọng Xuân Nghi đứng ra trách mắng Lạc Kỳ. Bởi vì cô ta là nữ nhân có thực lực mạnh nhất nhóm, cũng rất xinh đẹp nên rất nhanh đã có kẻ hùa theo.

Lạnh lùng nhìn cô ta, Lạc Kỳ cười khẩy một cái:

"Ngươi nghĩ chúng ta là ai, Hoàng Hải Thiên hoang vu lấy cái gì hợp tác với chúng?"

Vốn chỉ im lặng, nay Băng Long - Long Nguyên đột nhiên lên tiếng:

"Lạc Kỳ làm rất đúng, bọn chúng chỉ muốn thăm dò chúng ta đến từ đâu. Nếu là từ đại Thiên thì sẽ cụp đuôi theo sau cầu bảo hộ, nếu đến từ tiểu Thiên thì sẽ không thèm để ý mà gϊếŧ ngay"

Vọng Xuân Nghi muốn cải gì nữa nhưng Long Nguyên đã cướp lời cô ta:

"Đợi chết không bằng tiên hạ thủ vi cường để chiếm lợi thế. Hoàng Hải Thiên chỉ là một món mồi ngon cho các Thiên khác, đừng có hy vọng vào bất kỳ ai, chỉ có bản thân chúng ta mới giúp được chúng ta thôi"

Nghe Long Nguyên nói ai cũng rơi vào trầm tư kể cả Vọng Xuân Nghi. Đúng vậy, Hoàng Hải Thiên chưa bao giờ có biển hiên gì ưu tú, các tiền bối trước đây cũng có rất ít người sống sót trở về. Một Thiên yếu kém như vậy lấy gì để hợp tác với người ta, đến tư cách theo đuôi còn không có, sẽ chỉ là một món mồi ngon cho người khác.

"Lạc Kỳ, ta xin lỗi" nhận ra mình đã trách lầm Lạc Kỳ, Vọng Xuân Nghi cung kính chấp tay xin lỗi.

Đối với người biết sai chịu sửa như vậy Lạc Kỳ khá thích nên cũng không chấp cô ta.

Nghĩ ngơi một thời gian, cả nhóm lại đi tiếp về phía trước. Không bao lâu lại bắt gặp một nhóm khác, từ khí tức Lạc Kỳ có thể đoán nhóm này mạnh hơn nhóm trước rất nhiều và không may chúng cũng thấy nhóm Lạc Kỳ.

Giữa đôi bên vừa gặp mặt đã bừng bừng chiến ý, không hẹn mà xông vào nhau.

Ra tay không hề lưu thủ, Lạc Kỳ cực hạn điều động pháp tắc gϊếŧ tới.

Hai trăm năm qua tuy vẫn ở mức chạm tới Pháp Tắc Võng nhưng đối với pháp tắc Lạc Kỳ đã lĩnh ngộ chuyên sâu hơn rất nhiều.

Lạc Kỳ gϊếŧ đến cả người đầy máu như một sát y nhân vậy. Không bao lâu nhóm này cũng bị gϊếŧ hết, nhưng lúc này một tiếng cười vang vọng truyền đến, một nhóm khác lại xuất hiện bao vây nhóm Lạc Kỳ.Nhóm này muốn làm ngư ông đắc lợi, ngay từ đầu Lạc Kỳ đã nhận ra, nhưng cậu cố ý làm như không phát hiện.

Ngoài Lạc Kỳ bình tĩnh ra, tất cả đều nhao nhao đứng thu lại gần nhau phòng thủ. Có lẻ là đi theo Lạc Kỳ quá lâu nên khi nhìn vẻ mặt của cậu, Long Hoành khóe miệng hơi nhếc lên một cái.

"Haha, Viêm lão đại thật tinh tường a, đây là nhóm thứ năm rồi" một tên bên nhóm kia a dua, vuốt đuôi. Nghe vậy, cả đám đều cười lớn phụ họa.

"Là Thạch Viêm Tộc, Lạc Kỳ chúng ta phải làm sao?" nhìn tên họ Viêm, Long Nguyên rùng mình một cái, hỏi Lạc Kỳ.

Thạch Viêm Tộc là một chủng tộc có phòng ngự rất cao, hơn nữa thân thể của tên này đã sinh ra những viêm văn chứng tỏ phòng ngự đã sánh ngang Đồng Nguyên Cảnh.

Thiên phú của Long Nguyên vốn không phải quá tốt, huống chi lại bị thuộc tính áp chế khiến hắn sinh ra phần sợ hãi.

Nhìn đám Thạch Viêm Tộc như vồ mồi đi chầm chậm lại gần, bàn tay phủ dưới lớp áo của Lạc Kỳ đã bắt đầu tụ nguyên lực lại.

Đợi đến khi đám đó bước qua lớp xác chết thì chợt bàn tay của Lạc Kỳ bóp lại, đám xác chết bất ngờ hóa thành một đám Thủy Nhân đứng lên.

"Chúng ta đã bị lừa, rút" tên lão đại của chúng cũng không cậy mạnh tiến tới mà ra lệnh rút lui. Nhưng đường lui của chúng đều bị Thủy Nhân ngăn cản.

Mỗi lần mấy tên Thạch Viêm Tộc muốn đánh nổ Thủy Nhân đều không thành công, cú đấm của chúng xuyên qua Thủy Nhân tạo thành một lổ hỏng lớn. Nhưng rất nhanh lổ hỏng đó đã lành lại, cứ như vậy bọn chúng vẫn không thể đi được.

Nhận ra Lạc Kỳ chính là người điều khiển những Thủy Nhân này, mười mấy tên Thạch Viêm Tộc liền bay đến định gϊếŧ cậu.

Không hoảng loạn, cũng không nhờ kẻ khác ra tay, Lạc Kỳ phất nhẹ một cái một bức tường nước liền xuất hiện.

Mười mấy tên Thạch Viêm Tộc muốn xuyên qua bức tường nước này, nhưng khi chạm vào nó bọn chúng đều gào gú đau đớn.

Cánh tay muốn đấm xuyên tường nước của bọn chúng hỏa viêm đều bị dập tắt. Đối với Thạch Viêm Tộc mà nói hỏa viêm tắt thì sinh mạng cũng tiêu.

Bị dòng nước tràn vào cơ thể, từ cánh tay bắt đầu nó dập tắt hết hỏa viêm trên đường nó chảy qua.

Nhìn đồng đội của mình từng người, từng người ngã xuống, tên lão tổ hú lên một tiếng hóa thành một Thạch Nhân thật lớn. Hắn liên tiếp đấm về phía Lạc Kỳ, miệng thì gào thét phẩn nộ.

Lợi dụng một lần hắn đấm xuống, Lạc Kỳ đã đạp lên cánh tay hắn mà chạy lên.

"G...ú...." hắn hét lên một tiếng, từ cánh tay hắn từng cột hỏa viêm bắn thẳng lên. Hắn tin chỉ cần một cột bắn trúng thôi thì Lạc Kỳ sẽ bị nung cho tan xác.

Suy tính là vậy nhưng hiện thực lại khác, không có một cột hỏa viêm nào bắn trúng Lạc Kỳ cả.

"Xoẹt..." Lạc Kỳ vung một kiếm đâm ra trúng ngay l*иg ngực của hắn, nhưng mũi kiếm không thể xuyên thủng lớp đá dày đó mà chỉ để lại một lổ hỏng nho nhỏ.

Đâm xong một kiếm, Lạc Kỳ bắt đầu lăng không bay về bỏ lại tên Thạch Nhân khổng lồ đứng đó.

Trong lúc ai cũng nghĩ một kiếm vừa rồi của Lạc Kỳ đã thất bại thì cơ thể tên Thạch Nhân đột nhiên chớp, tắt. Hai màu đỏ, xanh dương cứ thây phiên nhau lóe lên.

"Bùm..." không bao lâu, màu đỏ lần cuối cùng lóe lên yếu ớt thì hắn cũng nổ tung. Đá văng tung tóe, một tên thiên của Thạch Viêm tộc cứ như vậy mà bị đánh nổ.

"Đây là tình huống như thế nào?" Lôi Phù không hiểu nhìn Long Nguyên hỏi. Ở đây chỉ có Long Nguyên là kiến thức sâu rộng nhất.

"Một kiếm vừa rồi của Lạc Kỳ đã đánh nổ Viêm Hạch của hắn"

Thạch Viêm Tộc khác với các chủng tộc khác ở chỗ chúng không có Đạo Đan, bởi vì con đường của chúng tu luyện là Man Lực, nguyên lực chỉ phụ trợ mà thôi. Khi cơ thể chúng đạt đến độ phòng ngự cứng cáp của Đồng Nguyên Cảnh thì chúng sẽ sinh ra Viêm Hạch.

Viêm Hạch này cung cấp toàn bộ sự sống cho chúng, dù thân thể bị đánh nát mà Viêm Hạch vẫn còn, thì sau một thời gian chúng cũng sẽ tái tạo lại cơ thể mới.

Một kiếm đó của Lạc Kỳ tuy nhìn bề ngoài không có bao nhiêu uy lực, nhưng cậu đã đưa một dòng Mặc Thủy vào thẳng Viêm Hạch của hắn, để dập tắt nó. Vì vậy mới sinh ra hiện tượng viêm - thủy đấu nhau trong cơ thể hắn lúc nãy.

Con đường phía trước sẽ càng lúc càng khó khăn, nên Lạc Kỳ cũng không vội đi tiếp. Cậu để mọi người trị liệu bình phục thương thế mới tiếp tục xuất phát.

Nơi này không biết lớn đến mức nào, đã qua hơn ba mươi năm mà nhóm của Lạc Kỳ vẫn chưa tìm thấy thứ gọi là Thần Điện. Một trăm người lúc đầu nay chỉ còn hơn năm mươi, dù Lạc Kỳ muốn bảo vệ họ nhưng có những lúc đến bản thân cậu còn không giữ nổi mình nữa là.

Càng đi về phía trước, nhóm của Lạc Kỳ không chỉ phải chiến đấu với các nhóm khác mà còn gặp những đầu Hư Không Thú nguy hiểm.

Mặc dù Hư Không Thú không sống theo bày đàn nhưng một đám hai, ba con đi cùng nhau thì thường xuyên xảy ra. Hơn nữa tu vi của nó thấp nhất cũng là Đồng Nguyên Sơ Kỳ.

Bây giờ giữa các nhóm cũng đã có sự liên kết lại với nhau để đối phó Hư Không Thú. Như nhóm Lạc Kỳ cũng đã cùng hai nhóm khác tạo thành một đội.

"Lạc Kỳ, ngươi còn giữ được bao lâu" lúc này đây cả đám đang phải đối mặt với năm con Hư Không Thú khát máu, một mình Lạc Kỳ phải chiến đấu với hai con.

Người vừa hỏi Lạc Kỳ là một cô gái tên Thư Hiểu Hiểu đến từ Thư gia ở Cổ Loa Thiên. Thư gia chủ tu Tinh Thần Lực, xuất khẩu thành thơ, lấy thơ làm vũ khí. Cô nàng này đối với Pháp Tắc lĩnh ngộ rất cao thâm, đến Lạc Kỳ cũng phải bái phục.

Thư Hiểu Hiểu đang chịu trách nhiệm cầm châm đầu Hư Không Thú Trung Kỳ, nhìn Lạc Kỳ có vẻ quá sức nên quan tâm hỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »