Chương 69: Đánh Bại Vưu Chính Khanh

Mấy hôm nay cửa Âm Sát Cung bị người chen vào muốn vở cả ra, nếu cho phép chắc bọn họ phá luôn cửa cung rồi.

Thanh đồng Vạn Thế Bảng là một kiện ẩn chứa đại đạo rất cao thâm, nếu Vạn Thể Cảnh có thể tham ngộ thì tiền đồ trong tương lai sẽ cực kỳ mở rộng. Vì vậy cả Thần Tông và Âm Sát Môn đều đến xin tham ngộ, đây cũng là lợi ích mà những người khác không có.

Lạc Kỳ cũng không hẹp hòi, tất cả đều ngồi phía sau cậu tham ngộ, tức nhiên người của Âm Sát Cung và Nhược Thủy Viện được ưu tiên hơn.

Ngồi trước Thanh Đồng Bảng, linh hồn của Lạc Kỳ như bị hút vào một thế giới xa lạ, nơi này là một khoảng không bao la. Ở đây Lạc Kỳ có thể cảm nhận được bản thân mình đến rất gần đại đạo.

Cố gắng đi xa hơn, Lạc Kỳ nhìn thấy những sợi pháp tắc trôi lơ lững. Ngũ hành pháp tắc có, băng, lôi, quang, ám cũng có.

Tìm hiểu những sợi thủy pháp tắc trôi qua, không biết mấy năm rồi Lạc Kỳ vẫn không muốn rời ra nơi này. Nó quá ảo diệu khiến cậu không thể từ bỏ.

Trong lúc đó bên ngoài Thương Khung Thần Tông đã có rất nhiều người đến, bọn họ đều là những thiên kiêu có tên trên Vạn Thế Bảng.

Từ xa xa, một chiếc chiến hạm đang duy chuyển về phía Thần Tông. Bên trong có một đám Vạn Thế Cảnh và mấy tên Đồng Nguyên Cảnh.

"Thiếu gia nếu muốn lão sẽ đi gϊếŧ hắn a, sao phải tự mình đi đến đây" một tên Đồng Nguyên nói.

Lúc này kẻ được gọi là thiếu gia mới quay lại nhìn hắn, liếc xéo qua trầm ngâm mở miệng:

"Đích thân ta sẽ đánh bại hắn, để rửa mối nhục này"

Chiến hạm vừa đáp xuống chân Thần Tông, những người xung quanh liền lộ ra ánh mắt mong chờ:

"Vưu Chính Khanh đã tới, sắp có một trận chiến đặc sắc để xem rồi"

Đúng vậy bọn họ đến chỉ đợi giây phút này, xem đỉnh tiêm thiên kiêu chiến đấu sẽ học hỏi được rất nhiều thứ.

Đang chìm trong thế giới của Thanh Đồng Bang, đột nhiên Lạc Kỳ nghe tiếng người khiêu chiến mình.

Thu lại tâm thần, Lạc Kỳ lướt ra bên ngoài.

"Kẻ đến báo tên" Lạc Kỳ lớn giọng nói.

"Vưu Chính Khanh, người sẽ đánh bại ngươi hôm nay"

Nghe vậy Lạc Kỳ cười khẩy một cái, xuất kiếm chỉ thẳng vào hắn.

"Chiến"

Vũ khí của Vưu Chính Khanh là một trường thương đầu rồng lớn, thấy Lạc Kỳ xuất thủ hắn cũng nhào tới.

"Chỉ mới Vạn Thế Trung Kỳ?" Vưu Chính Khanh hơi bất ngờ, nhưng với một thiên kiêu như hắn rất nhanh lấy lại tinh thần.

Một thương, một kiếm không ai nhường ai mà quấn lấy nhau.

"Thiên Long Tầm Phong Thương Pháp" từ trường thương của Vưu Chính Khanh, một cong rồng vổ cánh hung lệ xuất hiện đánh tới Lạc Kỳ.

Con rồng này không phải Long Hồn mà chỉ là nguyên lực hóa hình.

Xoay một vòng bay lên không trung, Lạc Kỳ đánh ra bốn đóa Mặc Liên ngăn cản. Cùng lúc đó trường thương đã xuyên tới, đâm ngay cổ Lạc Kỳ.

"Bang..." lấy kiếm chặn lại mũi thương, Lạc Kỳ lui về sau vài bước.

Được thế lấn tới, thương trong tay Vưu Chính Khanh nhanh như gió đánh tới Lạc Kỳ. Mỗi mũi thương đều đánh vào chỗ yếu hại, còn Lạc Kỳ chỉ chống đỡ.

Tuy ở vào thế phòng ngự nhưng nhìn Lạc Kỳ rất nhẹ nhõm, đánh mãi mà không đυ.ng được tới một gốc áo của Lạc Kỳ càng khiến hắn nổi cuồng.

"Thương Hành Thiên Hạ" hét lớn một tiếng, cây thương trong tay Vưu Chính Khanh liền phát ra một tầng phong cực.

Mũi thương nay chỉ còn là phong ảnh, nó nhanh đến mức rất nhiều người không nhìn thấy.

Vưu Chính Khanh rất tự tin với chiêu này sẽ đánh bại Lạc Kỳ. Chỉ thấy Lạc Kỳ nhấp mắt đứng yên một chỗ, nhưng không có một mũi thương nào tiếp cận được cậu.

Xung quanh chỉ Lạc Kỳ đứng đó như pho tượng, chỉ có Vưu Chính Khanh và một số người tu vi cao nhìn ra Lạc Kỳ đang làm gì.

"Lấy tĩnh khắc động, đây là tinh hoa của Thủy Đạo mà không phải ai cũng làm được a"

Bị kiếm của Lạc Kỳ tầng tầng ngăn cản, Vưu Chính Khanh đành lui về sau.

"Ngươi chỉ biết phòng ngự thôi sao?" hắn hét lên.

Lúc này Lạc Kỳ đã mở mắt ra, thương hại nhìn về phía hắn, nói nhẹ:

"Như ngươi mong muốn"

Sau câu nói đó là một màn nghịch chuyển thế cục, Lạc Kỳ đánh còn Vưu Chính Khanh chống đỡ.

Lạc Kỳ tấn công dồn dập, mỗi một đường kiếm đều lách qua phòng ngự của hắn mà đánh.

Một kiếm, hai kiếm, ... Kiếm thứ mười.

"Phụp" giữa l*иg ngực của Vưu Chính Khanh, kiếm của Lạc Kỳ đã cấm sâu ba tắc.

"Ngươi thua" Lạc Kỳ nói rồi rút kiếm ra, bỏ Vưu Chính Khanh đứng như trời trồng.

"Tĩnh như nước hồ thu, động như sóng thần dồn dập" có người cảm khái nói ra, bình luận về Lạc Kỳ.

Lúc này, mấy tên của Vưu gia đột nhiên vây công Lạc Kỳ, thù hận mà nhìn cậu.

"Lui ra, các ngươi không đủ mất mặt sao" bây giờ Vưu Chính Khanh mới động, rút trường thương từ mặt đất lên, đi về phía Lạc Kỳ.

"Ta sẽ trở lại" Vưu Chính Khanh thua tâm phục, khẩu phục không còn gì để nói. Lạc Kỳ chỉ mới Vạn Thế Trung Kỳ, thua hắn một tiểu cấp độ nhưng lại mạnh hơn hắn quá nhiều. Giờ hắn mới biết cậu lấy hắn ra làm đá mài dao cho mình.

"Ta chờ ngươi" đáp lại rồi Lạc Kỳ bay vào Thần Tông.

Vưu Chính Khanh bị đánh bại, không còn ai nghi ngờ về thực lực của Lạc Kỳ nữa.Trở vào Âm Sát Cung, Lạc Kỳ không tiếp tục tham ngộ Thanh Đồng Bảng mà cậu lại đi vào phòng bế quan.

Sau mấy năm lĩnh ngộ Thủy Pháp Tắc, Lạc Kỳ đã bắt đầu chỉnh tu lại công pháp và vũ kỹ của mình.

Mười mấy năm tiếp theo, Âm Sát Mặc Liên Công của Lạc Kỳ đã hoàn toàn bị loại bỏ phần Âm Sát, thây vào đó chỉ là Thủy Thuộc Tính đơn thuần.

"Nên gọi là Chân Thủy Mặc Liên Công rồi".

Mất đi phần Âm Sát, nhưng uy lực của nó không hề giảm mà lại đại tăng mạnh mẻ. Bởi vì bây giờ đã hoàn toàn phù hợp với Lạc Kỳ nên khi vận chuyển rất hoàn mỹ.

Thêm mười mấy năm nữa, tất cả Vũ Kỷ của Lạc Kỳ đều được chuyển qua thuần Thủy Đạo, riêng Âm Sát Trảo vì ít dùng nên Lạc Kỳ vẫn để vậy.

Trong lúc Lạc Kỳ vẫn bế quan tu luyện thì Thiên Hổ Xuy Luân đã đến, nhưng nghe cậu đang bế quan thì hắn rất phong độ chờ đợi mấy chục năm.

Khoảng thời gian này, trên Vạn Thế Bảng có rất nhiều sự thây đổi, nhất là ở top dưới, ai cũng muốn chiếm một vị trí tốt.

Long Hoành cũng vậy, sau khi đột phá đến Vạn Thế Hậu Kỳ thì hắn đã liên tiếp đi khiêu chiến các đối thủ phía trên. Qua mấy mươi năm, hạng của hắn đã nâng lên đến 29.

Đã hai trăm năm kể từ ngày Lạc Kỳ bế quan, hôm nay cậu cũng xuất hiện lại ở ngoài Thần Tông.

Tin tức Lạc Kỳ xuất quan đã nhanh chóng truyền đến tai Thiên Hổ Xuy Luân, không chỉ hắn mà cả Vưu Chính Khanh cũng đến.

"Ta đến để khiêu chiến ngươi" cả hai đều nói chung một câu, rồi tự nhíu mày nhìn nhau.

"Vưu Chính Khanh, ngươi đã thất bại không có tử cách khiêu chiến tiếp" Thiên Hổ Xuy Luân trầm giọng khinh thường.

"Hừ, đó là chuyện của 200 năm trước" Vưu Chính Khanh không cam lòng đáp trả.

Chưa khiêu chiến đã có một màn khẩu chiến, khiến Lạc Kỳ thật đau đầu:

"Hai ngươi đến một lượt đi" một câu nói nhẹ nhàng của Lạc Kỳ lại khiến cả hai khựng lại, xung quanh ồn ào như ong vở tổ.

Lạc Kỳ muốn cùng một lúc chiến với Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Luân.

Nghe vậy, Thiên Hổ Xuy Luân còn đỡ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tiếp nhận. Còn Vưu Chính Khanh đã không giữ được bình tĩnh, hai tay siết thành đấm... Lạc Kỳ, đây là khinh thường bọn hắn?

"Thế nào, không muốn thì tránh ra" Lạc Kỳ cao ngạo hỏi.

"Tốt" sau tiếng "tốt" là Vưu Chính Khanh xuất ra Thiên Long Thương, còn Thiên Hổ Xuy Luân hóa lại thành một con Đạp Thiên Hổ cực lớn.

Không như lần trước phòng thủ, lần này Lạc Kỳ đã chủ động công kích. Kiếm của cậu đánh đến đâu thì Thủy Lưu kéo đến đó.

Trong mỗi đường kiếm của Lạc Kỳ đều chứa đựng Thủy Pháp Tắc thuần túy. Công - thủ luân chuyển, tĩnh - động biến đổi thuần thục khiến cho hai đối thủ đều choáng ngợp.

Thương pháp của Vưu Chính Khanh tuy nhanh nhưng lại không chuẩn, đánh một hồi hắn lại lộ ra khá nhiều yếu điểm, vì vậy việc hưởng trọn mấy kiếm của Lạc Kỳ và bị loại khỏi trận đấu là điều hiển nhiên.

Còn Thiên Hổ Xuy Luân mạnh hơn một chút, nhờ phòng ngự cao của yêu tộc, hắn vẫn có thể đối chiến với Lạc Kỳ.

"Chủng Tộc Thần Thông: Tường Vân" theo một cái gầm lớn của hắn, mặt đất liền bị mây mù bao phủ, bầu trời của bị mây che lấp.

Đứng chính giữa nó, Lạc Kỳ như bị nhốt trong một l*иg giam bằng mây lớn vậy.

"Thì ra là Vân Pháp Tắc" Lạc Kỳ thầm nghĩ.

Thấy Lạc Kỳ liếc nhìn l*иg giam, Thiên Hổ Xuy Luân mạnh mẻ đánh tới. Đạp lên thảm mây, bây giờ hắn mới thật sự là "Đạp Thiên Hổ".

Điều động mây che lấp thân mình, hắn lợi dụng mây không phát ra tiếng động mà đánh một trảo về phía Lạc Kỳ.

"Bang..." Lạc Kỳ chém ra một kiếm nhưng chỉ đánh nổ một tầng mây hóa hình.

"Hừ" lạnh lùng vuốt thân kiếm, Lạc Kỳ đâm thẳng một kiếm xuyên tầng mây, nhưng Thiên Hổ Xuy Luân cũng phản ứng nhanh lấy đôi trảo cản lại.

"Sao ngươi xác định được vị trí của ta" lui về sau, hắn hỏi.

"Vân chỉ là một sự biến đổi khác của Thủy, ngươi xây dựng một chiến thuật lầm rồi" vừa giải thích cho Xuy Luân xong, Lạc Kỳ đã chém một kiếm đánh tan Thần Thông của hắn.

"Rầm..." một tiếng nổ vang lên, không phải tầng mây phát nổ mà trên bầu trời sấm nổ.

"Thông Thiên, đây là Kiếm Pháp Thông Thiên a" có người hít sâu một cái cảm thán.

Không dừng lại ở đó, chỉ lấy đơn thuần kiếm đạo mà Lạc Kỳ đã đánh cho Thiên Hổ Xuy Luân be bét máu. Nhìn thì đáng sợ như vậy nhưng thật ra Lạc Kỳ đã đủ nhân từ, không có đánh vào những nơi yếu hại.

Lấy một địch hai mà bây giờ Lạc Kỳ vẫn ngạo nghể đứng đây, còn hai kẻ kia đều phơi thân nằm đó.

Sau khi Lạc Kỳ trở vào Âm Sát Cung thì cả Vưu Chính Khanh và Thiên Hổ Xuy Luân đều rời đi. Tuy nhục nhã nhưng phải công nhận Lạc Kỳ mạnh mẻ hơn họ rất nhiều.

Trong lúc nhất thời nhiều người đều tự hỏi Lạc Kỳ và hai tên đứng đầu bảng ai mạnh hơn ai, bao lâu nữa cậu sẽ đi khiêu chiến họ?