Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 66: Đồng Nguyên Hậu Kỳ Đi Đầy Đường

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ trên cao một con chim thật lớn xuất hiện, con chim này có một bộ lông trắng ánh vàng. Sau khi nó dần hạ xuống thì Lạc Kỳ lại thấy trên đầu nó có những sợi lông vàng tạo thành hình như một vương miện hoàng kim vậy.

"Là Thiên Không Hoàng Điểu" đứng bên cạnh Long Thịnh chợt hô lên.

"Lạc Kỳ, Long Hoành lâu quá không gặp a" trên lưng con chim lớn bất ngờ là Chúc Nhan lại nhảy xuống.

"Chúc Nhan sao ngươi lại ở đây? Còn hắn là...?" Thật bất ngờ khi gặp Chúc Nhan ở đây, càng bất ngờ hơn là hắn không có vẻ gì là sợ hãi tên Kim Cốt.

Con chim lớn lúc này đã hóa thành hình người, là một tên đàn ông khoảng 30 tuổi. Hắn nhìn Chúc Nhan nắm tay Lạc Kỳ liền nhíu mày đi đến kéo ra.

"Ngươi làm gì vậy chứ" Chúc Nhan quạo lên trừng trừng nhìn hắn.

"Không, không có gì, đứng nơi này tốt hơn" hắn trả lời không đầu, không đuôi rồi quay qua nhìn lại Kim Cốt.

"Lần này vậy mà ngươi thắng, trước ta một bước đột phá đến Chúa Tể Cảnh. Từ đây, ngươi mới chân chính là chúa tể một phương a"

Nghe vậy, Kim Cốt tỏ ra khinh thường liếc mắt, vẫn là giọng nói lạnh băng ấy cất lên:

"Là do ngươi vô dụng. Thiên Không Minh Hạo, bởi vì ngươi dính chử tình nên bây giờ vẫn chỉ là một tên Đồng Nguyên Cảnh"

Đứng gần đó Chúc Nhan nghe vậy trề môi, bất chước hắn chép miệng nói theo, hành động này đã lọt vào mắt của Kim Cốt khiến hắn âm trầm hơn nữa.

"Ngươi có tin ta sẽ gϊếŧ ngươi mà hắn không thể ngăn cản không?"!

"Ngươi có thể thử" không đợi Chúc Nhan lên tiếng, Thiên Không Minh Hạo đã bùng lên tu vi chiến ý. Hắn đã sai lầm một lần, chút nữa mất đi Chúc Nhan, nên bây giờ có kẻ nào dám nói lấy mạng Chúc Nhan đều sẽ là địch thủ của hắn.

Như bốn người vô hình đứng bên cạnh, cả Lạc Kỳ, Long Hoành, Xích Hỏa và Long Thịnh đều không biết làm gì tiếp theo. Đi không được, ở lại cũng không để làm gì.

"Chúc mừng cũng đã chúc mừng rồi, chúng ta đi đây, ngươi muốn làm gì thì làm"

Theo chân Thiên Không Minh Hạo, Lạc Kỳ cởi Long Thịnh trở về Thương Khung Thần Tông. Chuyến này tuy mất trắng chiến lợi phẩm nhưng đã tiêu diệt được hai kẻ thù của Long Hoành, cũng xem như an ủi phần nào.

Trên đường về Lạc Kỳ rất tò mò về Kim Cốt nên đã hỏi Chúc Nhan. Chúc Nhan cũng không biết nhiều nên vổ đầu Minh Hạo kêu hắn kể.

Thì ra trăm vạn năm trước tên Kim Cốt này đã có tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ, nhưng mà có một ngày hắn bị công pháp ảnh hưởng trở nên cuồng loạn mới xảy ra cuộc thảm sát đó.

Trải qua nhiều cuộc chiến, dần dần hắn cũng lấy lại thanh tĩnh nhưng tông môn nay đã tan tành, hắn lại bị coi là ma đầu phải gϊếŧ chết. Không còn cách nào khác hắn mới trở lại tổ địa nơi sinh ra mình tự "chết", chết ở đây đối với hắn cũng chính là tu luyện Sinh Tử Hoàng Nguyên Ma Công.

Kim Cốt đã "sinh" nhưng chưa "tử", nếu muốn luyện thành công phải trải qua cửa tử này, sống lại mọi chuyện đều tốt đẹp bằng không sẽ bị Ma Công phản phệ thân xác nổ tung.

Mượn nhờ âm hồn nơi tổ địa từ từ đánh thức mình, đến thời khắc quan trọng Lạc Kỳ lại bày trận kéo hết âm hồn đi chút xíu nữa đã khiến hắn thất bại. Nhưng may mắn đã đến với Kim Cốt, tuy không có âm hồn nhưng trận chiến đó đã đánh thức hắn, hai đầu Hỏa Long càng giúp hắn không phải mất mấy vạn năm tịnh dưỡng.

"Nói như vậy là ta đã bị hắn hố" Lạc Kỳ khóc không ra nước mắt a. Nếu là người khác bị một Chúa Tể cảnh hố cũng sẽ mĩm cười cho là vinh hạnh, nhưng Lạc Kỳ lại khác, cậu đã ghim nó trong lòng, rồi có một ngày cậu sẽ trả mối thù này.

Bởi vì Thiên Không Hoàng Điểu quá chú ý nên Lạc Kỳ để hắn hóa thành hình người rồi mới đi vào Thần Tông.

Chợt lúc này Tông Chủ đã truyền âm cho hắn, nói là có người của Mặc Liên Hoàng Tộc đến tìm. Lạc Kỳ đi rồi, Thiên Không Minh Hạo mới nói với Chúc Nhan:

"Tên Cung chủ này của ngươi bối cảnh cũng lớn đấy chứ, không chỉ có Chân Long theo sau mà đến Mặc Liên Hoàng Tộc cũng có dính liếu a"

"Bởi vậy mới nói cho mắt nhìn người của ta tốt, hứ"

Nhìn Chúc Nhan nghênh ngang đi vào, Thiên Không Minh Hạo nhìn qua hướng Lạc Kỳ rời đi một chút không biết nghĩ gì.

Lúc này trong đại điện ngoài Tông Chủ và ba bi Thái Thượng Trưởng Lão ra còn có ba lão phụ nhân xinh đẹp.

"Tham kiến Tông Chủ, ba vị Thái Thượng Trưởng Lão" đi vào điện, Lạc Kỳ nhanh chóng chấp tay chào.

Ba lão phụ nhân đánh giá Lạc Kỳ một chút, liếc nhìn nhau cười cười.

"Lạc Kỳ, ba vị đây đến từ Mặc Liên Hoàng Tộc, là họ đến tìm ngươi a"

"Ra mắt ba vị tiền bối" Lạc Kỳ rất lể độ chào hỏi.

Dù ba người đã thu tu vi vào, nhưng không phải tuyệt đối, vì vậy Lạc Kỳ phần nào cũng đoán được tu vi ba người. Hai người Đồng Nguyên Hậu Kỳ, một người Chúa Tể Cảnh khí tức mạnh hơn cả Kim Cốt.

Hôm nay là ngày gì mà Đồng Nguyên Hậu Kỳ đi đầy đường, Chúa Tể cũng thấy được hai vị thế này. Tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không quá kinh ngạc, người có tu vi cao hơn Lạc Kỳ còn gặp rồi mà.Có lẻ đám người của Thần Tông không biết vị trước mặt bọn họ đây là một tôn Chúa Tể, nên tất cả đều khá thoải mái ngồi đó, hoặc là bọn họ không biết cái tên Mặc Liên Hoàng Tộc là có ý gì. Cho đến khi bà lão ngồi trái mở miệng yêu cầu được nói chuyện riêng với Lạc Kỳ, thì lúc này bọn họ mới rời đi.

"Nam tính, tộc chúng ta lâu rồi không xuất hiện nam tính, nhưng tu vị lại có điểm hơi thấp" bà lão bên phải đánh giá Lạc Kỳ.

"Đại đạo còn dài" Lạc Kỳ chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Lúc này bà lão ngồi giữa mới nhướng mắt có hứng thú nhìn Lạc Kỳ:

"Rất bình tĩnh, nhưng ngươi có biết chúng ta là ai không?"

"Dù vãn bối chưa từng đến Mặc Liên Tộc nhưng cũng suy đoán được đôi phần. Hai vị ngồi đây lấy tu vi Đồng Nguyên Hậu Kỳ chắc là Thái Thượng Trưởng Lão, còn ngài ắt hẳn là một vị Lão Tổ của Mặc Liên Tộc"

Khá bất ngờ vì Lạc Kỳ đoán được tu vi của mình, bà lão ngồi giữa hỏi tiếp:

"Dù là đồng tộc nhưng đứng trước chúng ta mà ngươi dám suy đoán bậy bạ, ngươi không sợ ta sẽ gϊếŧ ngươi sao"

"Nếu muốn gϊếŧ ta, các vị sẽ không bỏ công sức đến nơi này, huống chi nếu ta sẽ chết như vậy cũng sẽ không đứng trước mặt các vị ngay lúc này" nhìn thẳng vào mắt bà ta trả lời, Lạc Kỳ không hề sợ hãi.

"Ngươi rất ngông cuồng, thường những người ngông cuồng sẽ không sống lâu"

"Không, ta không ngông cuồng mà ta biết mình đang ở đâu và có những gì. Không phải ba vị đến tìm ta cũng vì ta nắm trong tay thứ đó sao?" cắt ngang lời bà ta, Lạc Kỳ tiếu dung hỏi lại.

Không phải Lạc Kỳ tự đại, nhưng cậu biết họ sẽ không dám gϊếŧ mình. Nếu đổi lại là Kim Cốt chắc chắn cậu không dám trả lời như vậy, nhưng ba người này cần cậu, Mặc Liên Tộc muốn có cậu.

"Ngươi biết chúng ta sẽ đến, haha không hổ là tộc ta sinh ra Hoàng giả, thiên hữu Mặc Liên Tộc a" nói rồi ba người đứng dậy, cúi chào Lạc Kỳ một cái.

Lạc Kỳ bây giờ vẫn chưa phải là Hoàng của bọn họ, tính ra chỉ là dự bị nên đại lễ sẽ không xảy ra.

"Vậy bây giờ ngươi theo chúng ta về Mặc Liên Tộc chứ"

"Ta muốn biết rỏ tình hình của Mặc Liên Tộc" không vội quyết định, Lạc Kỳ sẽ không tự đặt mình vào nguy hiểm.

"Mặc Liên tộc đã xuống dốc..." bà lão như trở về xa xưa, giọng nói có chút nghẹn ngào, tiếc nuối.

Kể từ sau trận chiến chung cực đó, Hoàng của Mặc Liên tộc ngã xuống, từ đây tộc bắt đầu xuống dốc. Dù vẫn còn một vài vị Chú Tể Cảnh nhưng lại không đồng lòng lắm.

Bây giờ trong Mặc Liên tộc người có tu vi mạnh nhất là Mặc Hàm lão tổ, cũng nhờ bà tọa trấn mà Mặc Liên Tộc không bị rớt xuống Vương Tộc. Nhưng bà ta đã quá già rồi, không biết bao giờ sẽ ngã xuống, có lẻ vào lúc Nguyên Hội Kiếp lần này thì bà cũng ra đi.

Giờ trong tộc do bốn vị Lão Tổ trong đó có bà cầm quyền, ba người kia đều đã có ba thiên tài Vương Huyết dưới chướng, nếu không có gì xảy ra thì trong ba người đó sẽ có một lên ngôi Tộc Trưởng.

Vậy là vẫn phải tranh đấu!

"Ngươi yên tâm, ngươi có Hoàng Huyết thì chẳng bao lâu nữa sẽ đuổi kịp bọn họ thôi" tưởng Lạc Kỳ e ngại ba tên Vương Huyết kia, bà lão khích lệ.

Còn một vấn đề nữa là Nguyên Hội Kiếp, không ngờ lên Chúa Tể rồi cũng không yên ổn như Lạc Kỳ tưởng tượng.

Chúa Tể là cảnh giơi đỉnh tiêm của đại lục, vì ngăn chặn có quá nhiều Chúa Tể xuất hiện nên Thiên Đạo sẽ ngàn vạn năm gián xuống Nguyên Hội Kiếp một lần. Nếu qua không chỉ nguyên lực tăng lên mà còn có thể sống tiếp 1000 vạn năm.

"Ta chưa muốn đi Mặc Liên Tộc, ta còn có việc phải làm" tu vi của Lạc Kỳ quá yếu, thế lực chưa đủ để cạnh tranh Tộc Trưởng, về đó nói không chừng còn bị ám sát.

"Ngươi đây là sợ hãi" một bà lão khác lên tiếng trách.

"Ta không sợ, nhưng ta không muốn làm việc mà ta không nắm chắc"

Không khuyên được Lạc Kỳ, ba người đành phải ở lại cùng cậu, vì Mặc Hàm Lão Tổ đã phân phó xuống là phải bảo vệ cậu an toàn. Ba người này, trong đó bà lão tu vi Chúa Tể tên là Mặc Sương, hai người kia là Mặc Lam và Mặc Yên.

Theo Lạc Kỳ đi về Âm Sát Cung, vừa vào cửa ba người đã cảm nhận được khí tức của ba vị Đồng Nguyên Hậu Kỳ. Liếc nhìn nhau một cái, ba người đối với Lạc Kỳ đánh giá đều có phần thây đổi.

Đơn giản giới thiệu một chút, Lạc Kỳ để cho Xích Hỏa trở về Thăng Long Môn, còn mình thì đi gặp Độc Cô Ngạn bây giờ đã bị bắt trói lại đó.

"Lạc Kỳ tha cho ta đi, ta sai rồi, ta sẽ kêu mẹ ta bồi thường cho ngươi a" Độc Cô Ngạn lúc này đầu tóc bù xù, quỳ dưới đất vang xin.

Ngày đó trước khi Lạc Kỳ và Long Hoành đi Huyệt Mộ Tông đã đem hắn bắt lại. Cảm giác chờ tử vong kéo đến khiến cho Độc Cô Ngạn rơi vào tột cùng của sự sợ hãi.

Đạp hắn ngã ra, một chân Lạc Kỳ đạp lên ngực hắn, cười tà mị.

"Mẹ ngươi là Chân Long? Nếu không phải thì bồi thường được gì chứ"

"Huống chi bà ta có thể bảo vệ ngươi sau âm mưu gϊếŧ Chân Long Thái Tử của ngươi sao" nói rồi Lạc Kỳ bóp miệng Độc Cô Ngạn ra đổ Phệ Huyết Tán vào, hơn nữa trong linh hồn của hắn cậu cũng để lại ấn ký tránh trường hợp hắn bỏ chạy.
« Chương TrướcChương Tiếp »