Chương 63: Vạn Liên Triều Bái

Cả ngọn núi đều sụp đổ, nhưng Thông Thiên vẫn không sao, lúc này hắn đang lơ lửng trên không trung và được một vầng sáng bảo vệ.

"Lạc Kỳ khá lắm, ngươi lại để ta dùng tới Đạo Thể. Để ta xem ngươi sẽ làm gì tiếp theo" nói rồi theo Thông Thiên phất tay, một viên Đạo Đan bay ra.

Lạc Kỳ cảm ứng được khi viên Đạo Đan này bay ra một sợi Vận Mệnh đó đã hoàn toàn thức tỉnh.

Không thể để Thông Thiên chiếm tiên cơ, Lạc Kỳ bung hết lực lượng chém tới, kiếm của cậu mang vô tận Thủy Đạo và Âm Sát Đạo, chém vào vòng bảo vệ của Thông Thiên khiến nó gần như sắp sụp đổ.

Nhưng ở một kiếm cuối cùng này, đột nhiên Thông Thiên nhếch môi cười. Mặc cho vòng bảo vệ vở tan, hắn xích động Luân Bàn đẩy kiếm của Lạc Kỳ ra.

"Vận Mệnh Chi Khu mở" khá giống với Thiên La Môn, Vận Mệnh Chi Khu tụ tập Vận Mệnh Lực chờ khoảnh khắc hàng lâm xuống.

"Ngươi điên rồi, lấy trộm Vận Mệnh Trụy Tinh Vực mở ra Vận Mệnh Chi Khu. Thông Thiên ngươi điên rồi" Lạc Kỳ không ngờ Thông Thiên lại dám làm như vậy, cướp đi Vận Mệnh của tu sỉ khác nào gián tiếp bức tử con đường tu luyện của bọn họ chứ.

"Đây là thực lực của ta, ngươi không cần nói nhiều. Thời gian quan tâm người khác, ngươi để đó mà lo cho mình đi"

Nhìn Thông Thiên như vậy, Lạc Kỳ càng thấy hắn đã điên thật.

Trong lúc Thông Thiên còn đang tự hào về tác phẩm của mình thì xung quanh Lạc Kỳ nguyên khí đã cô động lại. Lấy cậu làm trung tâm hiển hóa thành một đóa Mặc Liên lớn, chín tầng Trận Pháp như một Bảo Tháp đã hiện ra.

"Lấy thân làm mắt trận, Lạc Kỳ ngươi đủ điên" không chỉ Thông Thiên mà tất cả những người có mặt ở đây đều khen lòng quyết đoán của Lạc Kỳ.

Lấy thân làm mắt trận, một khi trận tan thì người của tán. Nhưng phải nói rỏ, chỉ có những Trận Sư cao thâm mới có thể dung nhập thân mình vào trận.

Vận Mệnh Chi Khu hoàn toàn mở, từng tia Vận Mệnh Pháp Tắc điên cuồng giáng xuống Chín Tầng Trận Pháp.

Tầng thứ nhất đã nổ tung.

Tầng thứ hai bị phá hủy.

Tầng ba, bốn, năm cũng bị đánh tan nát.

Thấy cảnh này ai cũng nhìn ra Lạc Kỳ đang cực kỳ nguy hiểm, Tông Chủ định xuất thủ nhưng lại thu chân về.

Đây là quyết chiến của cả Lạc Kỳ và Thông Thiên, nếu ông ra tay thì tâm cảnh của cả hai đều bị rạn nức. Bây giờ ông chỉ còn biết trông vào bản thân Lạc Kỳ vượt qua số kiếp này.

Không lâu sau đó tầng sáu, tầng bảy, tầng tám cũng hoàn toàn vở vụng thì tất cả như đều thấy được kết quả rồi.

Khi nhìn thấy tầng cuối cùng bị oanh tạc sắp nổ, khóe miệng của Thông Thiên đã sắp nhếch lên, chuẩn bị cho một tràn cười chiến thắng.

Nhưng giây phút tầng cuối không trụ được thì từ hư không ngàn vạn đóa Liên Hoa đủ chủng tộc đã nở rộ ngăn cản Vận Mệnh Pháp Tắc cho Lạc Kỳ. Giữa vạn đóa Liên Hoa đó thì có một đóa Mặc Liên óng ánh tỏa ra một khí tức Hoàng giả trấn áp tất cả.

"Vạn Liên Triều Bái, điều này sao có thể" giây phút chiến thắng cũng là giây phút Thông Thiên rơi xuống vực thẩm.

Lúc này ở một nơi xa xôi nào đó, có một bà lão tóc bạc phấp phơ, bà ta ngồi đó như tượng không biết qua bao nhiêu năm tháng. Nhưng lúc này bà đã mở to mắt ra nhìn vào quả cầu thủy tinh đang phát sáng rực rở.

"Hoàng đã sinh ra, câu thông đến vạn kiếp Thủy Tổ, Mặc Liên Tộc cuối cùng cũng chờ được ngày này"

Vạn Liên Triều Bái qua đi, Vận Mệnh Chi Khu cũng biến mất, từ đóng đổ nát Lạc Kỳ lần nữa hóa lại thành người lạnh băng nhìn Thông Thiên.

"Ngươi đã thua"

"Thua, không ta không thua. Vận Mệnh là thứ cao quý nhất sao có thể thua như vậy"

"Không, ta không thua" Thông Thiên hét thật lớn.

Cứ ngỡ đến đây đã kết thúc, không ngờ tiếng hét của Thông Thiên lại được Vận Mệnh Chi Đạo chứng giám. Trên hư không còn sót lại Vận Mệnh Pháp Tắc đều đổ vào cơ thể hắn.

"Rầm..." Thiên Kiếp kéo đến, chứng tỏ Thông Thiên đã nhất cử đột phá đến Đồng Nguyên Cảnh.

Thật sự phải nói Thông Thiên là đối thủ nguy hiểm nhất mà Lạc Kỳ từng đấu. Dù trải qua một hồi đại chiến nhưng hắn vẫn rất nhẹ nhõm độ kiếp.

Dường như sợ Lạc Kỳ ra tay gϊếŧ Thông Thiên trong lúc này nên Tông Chủ đã xuất hiện, áp trận cho hắn.

Nhìn Lạc Kỳ đang ngồi khôi phục nguyên lực, tự nhiên ông cảm thấy mặt mình rát lên như bị ai đánh vậy.

Thiên Kiếp qua đi, Thông Thiên sau một hồi khôi phục đã đứng lên nhìn Lạc Kỳ.

"Lạc Kỳ, chúng ta lại tiếp tục"

Tiếp tục, hắn đã là Đồng Nguyên Cảnh lại đi khiêu chiến Vạn Thế Cảnh, hắn không thấy mất mặt sao. Đó là chung suy nghĩ của những người ở đây.

Nhưng lúc này Lạc Kỳ đã mở mắt ra đứng lên:

"Chiến, đây mới thật sự là cuộc chiến của chúng ta"

Nhìn Lạc Kỳ và nghe cậu nói như vậy, Thông Thiên hiểu cậu đã mang mình ra làm đá mài cho hắn đột phá.

"Lạc Kỳ, ta thiếu ngươi một ân tình này"

"Không, đây là ta trả lại cho ngươi vì những năm qua đã làm cho Âm Sát Cung"Thấy Lạc Kỳ và Thông Thiên đã hóa giải được thù hận lòng của Tông Chủ đã nở hoa, thật sự ông không muốn thấy cảnh hai người tương tàn như vậy. Thông Thiên là người ông chọn kế nhiệm mình, còn Lạc Kỳ thì ông biết cậu có một tham vọng rất lớn, từ lâu rồi ngôi vị Tông Chủ Thần Tông này đã không vừa mắt cậu nữa. Cậu chỉ muốn đứng phía sau Thần Tông, nhưng chắc chắn sẽ không vì tranh giành mà gây hại cho tông môn.

Hai người đều muốn tiếp tục trận chiến, dù trước đó đã đánh một trận oanh liệt nhưng mọi người đều biết thứ hấp dẫn nhất chính là trận chiến sắp tới này.

Thông Thiên không hổ là tuyệt đại thiên kiêu của Thần Tông, chỉ mới đột phá thôi mà khí tức của hắn đã không kém những người lâu năm.

Lần nữa bung ra tu vi Đồng Nguyên, Đạo Đan và Đạo Thể đều mở, Thông Thiên nhanh chóng vận chuyển Vận Mệnh Luân Bàn tiếp tục tạo thành phong vấn biến chuyển.

Bên đây Lạc Kỳ cũng không thua kém, dù chỉ là Vạn Thế Trung Kỳ nhưng Lạc Kỳ vẫn ngăn được uy áp của Thông Thiên. Một viên Đạo Đan tràn ngập Thủy Đạo lơ lửng trên không trung, Lạc Kỳ bay lên hiển hóa ra Hỗn Độn Thiên Liên Đạo Thể của mình.

Khí tức Hỗn Độn từ vạn cổ khiến cho mọi thứ xung quanh dường như trở về với bản nguyên vậy.

Thông Thiên nhíu mày một cái, cật lực thúc giục Luân Bàn thông qua nó câu thông một tia Vận Mệnh Pháp Tắc.

Bên đây, Lạc Kỳ đã đánh ra Phật Liên Tịnh Thế, bên trong đó tu vi của Lạc Kỳ mênh mông đã không thua kém Thông Thiên. Hơn nữa Thông Thiên cũng bị Phật Liên Tịnh Thế áp chế một phần, cả hai bây giờ cũng được xem là ngang tài, ngang sức.

"Lạc Kỳ, đón thử Thần Thông của ta, xem ngươi còn mấy phần sống" chưa một ai từng thấy qua Thần Thông của Thông Thiên. Kể cả hắn, đây cũng là lần đầu dùng đến Thần Thông của mình, bởi vì chỉ đến Đồng Nguyên thì hắn mới sơ bộ nắm giữ Thần Thông của mình. Từ đây có thể thấy Thần Thông này đáng sợ đến cở nào.

Trên bầu trời mây đen đã bao phủ, mặt đất đã chìm vào bóng tối. Bổng nhiên giữa làn mây đó, một con mắt màu bạc đã mở ra. Con mắt ấy như nhìn thấu vạn vật thế gian, mọi thứ bên dưới đều bị nó thu vào.

"Vận Mệnh Chi Nhãn, Thấu Triệt Thế Gian" theo tiếng quát của Thông Thiên, con mắt ấy đã phát ra ánh sáng lấp lánh.

Bây giờ đã có nhiều người cảm thấy sợ hãi mà rời đi, những lại có nhiều kẻ tu vi cao hơn đến.

Nhìn thấy mấy vị Đồng Nguyên của Quỷ Môn Quan và Yểm Mộng Cốc đã đến, Tông Chủ cũng kêu ba vị Thái Thượng Trưởng Lão ra trợ trận. Không chỉ ở Trụy Tinh Vực mà ở các vị xung quanh, những người tu vi cao thâm cũng nhận ra thiên địa biến đổi.

"Trụy Tinh Vực có bảo vật xuất thế sao?"

Đã có vài kẻ không chịu ngồi yên mà tìm đến.

Trở lại với Lạc Kỳ, thật sự mà nói Vận Mệnh Chi Nhãn mở ra đã ảnh hưởng đến cậu. Là đối thủ của Thông Thiên, cậu chính là nhân vật trung tâm mà nó nhìn đến.

Không biết từ lúc nào thanh kiếm trong tay của Lạc Kỳ đã đổi thành Trường Thiên Kiếm.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, từ đỉnh đầu của Lạc Kỳ một hư ảnh Mặc Liên lớn đã xuất hiện, nó nhanh chóng dung nhập vào cơ thể của cậu.

Cùng lúc đó, Lạc Kỳ hai chân đạp không, xé mở không gian xông thẳng về phía Vận Mệnh Chi Nhãn.

"Hắn điên rồi" một vị Đồng Nguyên lâu năm thấy hành động của Lạc Kỳ càng thêm hoảng sợ, chính hắn cũng không dám làm như vậy.

Nhưng Lạc Kỳ lại dám, Trường Thiên Kiếm trong tay nay đã phát ra quang mang trói lóa. Kiếm Linh đã hòa vào thân kiếm, miễn cưỡng lấy được vài phần của thời kỳ đỉnh phong.

Vận Mệnh Chi Nhãn lúc này đã ngưng tụ đủ Vận Mệnh chi khí, nó tập trung lại thành một điểm chuẩn bị công phạt Lạc Kỳ.

Khi Lạc Kỳ dùng toàn lực vung ra một kiếm thì Vận Mệnh Chi Nhãn cũng bắt đầu công phạt.

"Tất Sát Kiếm" mênh mông vô lượng Mặc Thủy, Hỗn Độn, Âm Sát đạo cùng vận chuyển quanh Trường Thiên Kiếm. Chiêu này là chiêu Lạc Kỳ cùng để đổi mệnh, nếu không phải đến bước đường cùng thì cậu cũng không dùng đến.

Vận Mệnh công phạt đánh xuống, kiếm khí đánh lên, cả hai không ai nhượng ai mà cùng va chạm vào nhau.

"Bùm..." một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy Lạc Kỳ từ không trung như diều đứt dây mà tự do rơi xuống.

Ai cũng tập trung vào thân ảnh của Lạc Kỳ nên không thấy bên kia ánh mắt của Thông Thiên đang mở lớn, khóe miệng đã rỉ ra một dòng máu.

"Phụt..." đến khi hắn hộc ra một ngụm máu ngã xuống thì Tông Chủ mới phát hiện, nhanh chân bay tới ôm lấy hắn.

"Đồ nhi, ngươi không sao chứ" ông ta lây hắn. Nhưng lúc này ánh mắt của Thông Thiên vẫn tràn ngập khó tin cố nhìn lên Vận Mệnh Chi Nhãn.

Lúc này theo ánh mắt của mọi người Vận Mệnh Chi Nhãn đã từ từ nứt ra, ánh sáng dần ảm đạm, cuối cùng nó cũng sụp đổ.

Khoảnh khắc Vận Mệnh Chi Nhãn sụp đổ cũng là lúc đôi mắt của Thông Thiên mất đi ánh sáng, đúng hắn đã bị mù vĩnh viễn.

Trong cuộc chiến này, đến cuối cùng Lạc Kỳ vẫn là người chiến thắng.

Đó là tất cả những thứ người ta chứng kiến được, còn ở một nơi trong tinh không xa xăm, huyền ảo một sợi Vận Mệnh Pháp Tắc đã bị đứt đoạn thây vào đó một sợi Thủy Đạo Pháp Tắc càng thêm vững chắc.

Cùng lúc này tại một gia tộc cổ xưa, một ông lão khóe miệng còn vương một giọt máu nhưng lại tươi cười nhìn vào một Luân Bàn nhỏ.

"Báo cho Vận Mệnh Thần Điện, Vận Mệnh lại mất đi một sợi"

Sau khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất ông ta mới nói thầm một câu:

"Thủy Pháp Tắc? Là ai đây. Xem ra một thời đại lại sắp đi đến chung cực"