Chương 62: Trở Về Kịp Lúc

Gần đến Tứ Yêu Vực, Lạc Kỳ đã cho Long Thịnh biến hóa lại thành người và ẩn giấu tu vi.

Càng đi về mạt giới Long Thịnh càng bất ngờ, hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến Thái Tử lại ở nơi khỉ ho, cò gấy này.

Xuyên qua Tứ Yêu Vực trở về Trụy Tinh Vực, Lạc Kỳ chỉ bí mật truyền tin cho Long Hoành đến gặp mặt, để hỏi những chuyện phát sinh khi cậu không có ở đây.

Một bên Long Thịnh thấy Long Hoành một hai nghe lời Lạc Kỳ như vậy càng bất ngờ hơn, nhưng hắn cũng không tiện chen vào.

"Long Thịnh, từ đây ngươi hãy ẩn tàng tu vi, theo bảo vệ Long Hoành" cuối cùng Lạc Kỳ cũng để ý đến kẻ ngồi kế.

Đợi Lạc Kỳ đi rồi Long Thịnh mới hơi ái ngại hỏi Long Hoành:

"Thái Tử à, sao ngài lại nghe lệnh Lạc Kỳ như vậy, ngài đường đường là Chân Long Thái Tử a"

Nhìn Long Thịnh cười cười Long Hoành mới nói:

"Lạc Kỳ cho ta sinh mạng mới, những gì hôm nay ta có cũng là hắn cho ta"

Long Hoành thuật lại đúng với cuộc đời mình trải qua nhưng Long Thịnh lại tưởng là: Thời khắc Long Hoành khó khăn nhất là Lạc Kỳ đã ra tay cứu giúp, che chở hắn.

Riêng Lạc Kỳ sau khi về phòng bắt đầu sắp xếp lại những sự việc Long Hoành đã kể.

Thương Khung Thần Tông chấp nhận gϊếŧ Thiết Côn chứng tỏ đã coi cậu là người của mình, cậu có thể công khai phát triển thế lực của mình ở đây.

Độc Cô Ngạn đến Long Điện cũng không có bao nhiêu kết quả. Sự việc này khiến Lạc Kỳ suy nghĩ rất nhiều.

Ngày đó cậu để Độc Cô Ngạn đến Long Điện thông báo việc Long Hoành là một Chân Long và đang bị nguy hiểm. Nhưng sau bao nhiêu năm chẳng những không có một ai đến tiếp viện, lại còn thiếu chút nữa cái mạng của Độc Cô Ngạn cũng mất.

Long Điện đáng lẻ là do một đầu Chân Long cai quản, nhưng hiện nay lại để ba đầu Long bình thường trông coi.

Ba đầu Long bình thường lại dám cải lệnh Chân Long. Long - Chân Long - Độc Cô Ngạn, nghĩ đến đây Lạc Kỳ đứng dậy, đi nhanh tìm Long Hoành.

Thấy vẻ mặt của Lạc Kỳ, Long Hoành và Long Thịnh biết đã có chuyện không ổn.

"Long Hoành, đừng kháng cự để ta kiểm tra" nói một lời, Lạc Kỳ đưa Thần Thức của mình vào cơ thể Long Hoành. Sau một hồi lâu cậu mới nhíu mày rút ra.

"Long Huyết đang có xu hướng cạn kiệt, Long Hoành ngươi không phát hiện sao?"

"Không có, ta cảm thấy thân thể mình rất khỏe mạnh"

Long Hoành trả lời xong Long Thịnh mới chậm chạp lên tiếng:

"Khi vừa đên ta đã thấy Lon Uy của Thái Tử có phần yếu kém, nhưng nghĩ ngài tu vi kém lại chịu thương tổn mới vậy"

"Long Điện, Độc Cô Ngạn giỏi lắm, dám âm mưu gϊếŧ chết Chân Long" nghe Lạc Kỳ cắn răng rít lên, Long Thịnh thất thố đứng bật dậy.

Cũng may Long Hoành chịu ám toán thời gian cũng ngắn, nên không bị ảnh hưởng quá nhiều. Sẵn đó Lạc Kỳ cũng tương kế tựu kế xem tiếp theo bọn chúng muốn làm gì.

Theo Long Thịnh thì thứ mà Long Hoành trúng phải là Phệ Huyết Tán, nó được chế luyện bằng cách xoay nhuyễn Phệ Huyết Trùng rồi trộn với một số loại độc dược khác.

Kẻ trúng độc này trong máu huyết sẽ từ từ sinh ra ngàn vạn con Phệ Huyết Trùng, bọn nó sẽ hút hết máu huyết người đó cho đến chết.

"Ta thấy nếu muốn Long Hoành chết thì rất đơn giản, sao bọn chúng phải dùng cách này" Lạc Kỳ không hiểu rỏ.

"Cướp Long Uy" Long Thịnh nói một câu mà không ai ngờ đến.

Trước khi Chân Long chết đi, Long Uy sẽ có một lần bộc phát, đây là cơ hội cướp lấy nó nhập vào thể nội. Dù chỉ có không đến một phần vạn cơ hội thành công, nhưng trong lịch sử vẫn có kẻ thành công.

Nếu trực tiếp gϊếŧ Long Hoành thì Long Uy sẽ rất khó trấn áp, nhưng nếu bị mài mòn đến chết thì sẽ dể dàng hơn rất nhiều.

Tuy Phệ Huyết Tán có phần đáng sợ nhưng phá giải cũng rất dể dàng, chỉ cần tìm được Tiệt Trùng Thảo, đem nó phơi khô rồi đốt lên ngửi, như vậy Phệ Huyết Trùng sẽ tự chết trong máu.

Tin tức Lạc Kỳ trở về được cậu cố ý tung ra nhanh chóng lan truyền khắp Thần Tông. Khi cậu về tới Âm Sát Cung, ai cũng mừng rở không thôi kể cả Độc Cô Ngạn cũng vậy, không hề nhìn ra hắn khác lạ.

Sau khi mở một buổi tiệc nhỏ, Lạc Kỳ đã kêu Độc Cô Ngạn vào gặp mình. Điều này không khiến hắn nghi ngờ, dù sao cậu cũng từng kêu hắn đến Long Đình làm việc.

Khi Độc Cô Ngạn đi vào, thì trên bàn nhỏ Lạc Kỳ đã để sẳn một bình rượu và hai ly đã được rót đầy rượu.

"Ngồi đi, ngươi đến Long Điện như thế nào rồi" Lạc Kỳ để hắn ngồi đối diện mình.

"Điện Chủ nói sẽ có sắp xếp sau nên để ta ra về"

Điện Chủ? Chẳng phải ông ta đã về Long Đảo rồi sao? Người hắn gặp là Điện Chủ hay ba tên kia. Độc Cô Ngạn đã đánh mất cơ hội cuối cùng thì đừng trách cậu vô tình.

Hai mắt chớp mở, bất ngờ Lạc Kỳ đánh Tịch Hồn Thủ vào cơ thể Độc Cô Ngạn, rút linh hồn của hắn ra.

"Lạc Kỳ, ngươi muốn làm gì?" linh hồn của Độc Cô Ngạn gào rú, điên cuồng hét lớn.

"Là ngươi phản bội chúng ta thì đừng hỏi những câu ngu ngốc như vậy"

Nghe đến đây Độc Cô Ngạn đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn không ngờ Lạc Kỳ lại phát hiện sớm như vậy. Nhanh chóng đảo suy nghĩ một vòng, Độc Cô Ngạn bắt đầu xuống giọng cầu xin:

"Tha cho ta, ta là bị ép a"

"Bị ép? Chứ không phải ngươi nhận được một cái hứa hẹn tốt hơn sao?" Lạc Kỳ lạnh lùng cười.

"Nếu ta đoán không lầm, trong ba tên ở Long Điện thì có đến hai tên Hỏa Long Tộc phải không"

Tuy là hỏi nhưng cậu không đợi Độc Cô Ngạn trả lời liền xu hồn của hắn, đúng như Lạc Kỳ dự đoán trong ba tên đó có tới hai tên Hỏa Long Tộc. Tên còn lại thuộc Vân Long Tộc, một tộc yếu kém của Long Đảo nên hắn không dám đắc tội với hai tên Hỏa Long.

Nhưng để đề phòng hắn lộ ra kế hoạt nên hai tên Hỏa Long cũng đã giam hắn lại rồi.

"Thả ta ra, nếu không hai vị Long gia sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn"

Nghe giọng yếu ớt của Độc Cô Ngạn hâm dọa, Lạc Kỳ rất muốn bóp một cái cho hắn hồn bay, phách lạc nhưng cậu vì đại cuộc nên sẽ không làm vậy.

"Bụp"

Xu hồn xong, Lạc Kỳ liền cắt đứt mãnh ký ức vừa rồi của Độc Cô Ngạn, đợi hắn tỉnh lại như không có chuyện gì.

"Không ngờ tửu lượng ngươi kém vậy, chỉ uống một ly Nhất Tiếu Hồng Trần đã sây đến vậy" nhìn vẻ mặt còn đang ngơ ngác của hắn, Lạc Kỳ liền nhếc môi khinh bỉ.

Độc Cô Ngạn có chút nghi ngờ cầm ly rượu lên ngửi, chợt trong đầu hắn có xíu ấn tượng về việc mình đã uống rượu nên cười cười bỏ ly rượu xuống.

"Nếu Long Điện không tiện ra mặt thì thôi, ngươi trở về đi"

Nhìn Độc Cô Ngạn rời đi, Lạc Kỳ đăm chiêu nhìn vào một khoảng xa xăm. Cậu có thể dùng Tịch Hồn Thủ khống chế hắn, nhưng cậu lo lắng hai tên Hỏa Long sẽ nghi ngờ nên không làm vậy. Lạc Kỳ không tự cao về thực lực của mình, cũng không đánh giá thấp chúng.

Chuyện của Độc Cô Ngạn còn chưa giải quyết xong thì hôm sau đến lượt Thông Thiên đến cửa khiêu chiến cậu.

Vốn tưởng hắn vì cái chết của Thiết Côn nên mới đến nhưng không phải vây, hắn đến là vì đánh bại cậu, cũng cố đạo tâm cho mình.

Lạc Kỳ, Thông Thiên hai Nguyệt Sứ công khai quyết đấu một trận khiến cho cả Thần Tông đều sôi trào. Ai cũng biết mấy năm nay Âm Sát Cung không có Lạc Kỳ đã chịu rất nhiều đau khổ, Lạc Kỳ chắn sẽ đòi lại. Còn Thông Thiên bao nhiêu năm đều là một người quát tháo phong vân, sao có thể chịu cảnh bị đem ra so sánh với kẻ khác. Vì vậy cuộc chiến này sớm hay muộn đều sẽ diễn ra.

"Thông Thiên đã là nữa bước Đồng Nguyên, Âm Sát nhận lời lúc này cũng quá không thông minh rồi" một đệ tử quan tâm bình luận.

Người khác lại trầm ngâm tỏ vẻ hiểu biết:

"Đối với tuyết đỉnh cường giả tu vi chỉ là một cấp bậc không hơn kém, vượt cấp khiêu chiến cũng không phải lạ a"

Sau một tháng không yên ổn, cuối cùng cả hai cũng quyết chiến công khai tại một đỉnh núi gần Thần Tông.

Bên trên gió thổi tung vạt áo, hai người lẳng lặng đứng nhìn nhau, còn bên dưới đám đệ tử đã nghị luận ầm ỷ. Không chỉ vậy rất nhiều người từ nơi khác cũng đã đến xem, trong đó không thiếu đệ tử của Quỷ Môn Quan và Yểm Mộng Cốc.

"Đây là quyết chiến đỉnh cao a" một người trông chờ nhìn lên trên.

Một tiếng sấm nổ lên, cả hai không hẹn mà cùng xuất thủ.

Bên đây kiếm đã được Lạc Kỳ nắm trong tay, không phải là Trường Thiên Kiếm mà chỉ là thanh kiếm Hồn cậu vẫn hay dùng. Một chiêu nhanh gọn, Lạc Kỳ đâm kiếm về phía Thông Thiên, bên dưới chân chín đóa Mặc Liên đã trải đường cho cậu.

"Bang..." Thông Thiên phất tay một cái, một lực lượng kỳ bí đã đánh bật mũi kiếm của Lạc Kỳ ra. Giờ đây trong tay hắn là một tấm Vận Mệnh Luân Bàn đang xoay chuyển.

"Vận Mệnh Luân Hãm" khí tức của Thông Thiên nhờ vào Luân Bàn bổng chóc bay vào thiên đào, rút động trong đó một tia pháp tắc đang ngủ sây.

Mọi người chỉ thấy mây khẻ bay, gió khẻ thổi nhưng Lạc Kỳ nhìn lên đã thấy phong vân đang mãnh liệt biến đổi.

"Thiên La Môn mở, Mặc Thủy giăng thiên không, Mặc Thiên cướp thiên đạo" không chậm trễ, Lạc Kỳ liền mở ra Thiên La Môn, từ bên trong Mặc Thủy đã tuông ra tạo thành võng, ở từng mắt võng là một đóa Mặc Liên nở rộ.

"Ta đoán không sai, ngươi nhìn được tới Vận Mệnh Chi Môn" cuối cùng Thông Thiên cũng đã có câu trả lời chính xác cho việc này.

"Vận Mệnh Hàng Lâm, Chúng Sinh Mê Liệm" Luân Bàn lại xoay, lúc này bầu trời đã thật sự chuyển thành màu đen, đám người đứng xem kể cả Tông Chủ đều thấy bản thân mình là một phần của Vận Mệnh và bị Thông Thiên chưởng khống.

Ở Thiên La Môn bên trên đang kịch liệt rung rẫy, từng đóa Mặc Liên đã nổ tung, thủy võng lâm thời đều bị đứt đoạn.

Dậm chân một cái, Lạc Kỳ liền tạo ra một khu vườn Mặc Liên. Như biết Lạc Kỳ muốn làm gì, Thông Thiên càng tức tốc thúc đẩy nhanh Luân Bàn.

"Mặc Liên Nộ" giây phút thủy võng đứt đoạn, Lạc Kỳ đã nương theo đó mà mở ra phần còn lại của Thần Thông.

Thiên địa rung rẫy, xung quanh đều phải lui về sau ngàn dặm mới không bị ảnh hưởng.

Mặc Liên nổ tung đối với Thông Thiên không đáng sợ, cái đáng sợ là Lạc Kỳ đã dẫn theo Vận Mệnh hàng lâm xuống.